Con Gái Nhà Nông - Chương 68: Một nha đầu thông phòng diệt vong
Cập nhật lúc: 2024-11-26 03:26:08
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm mới đối với tiểu hài tử mà , là chuyện , nào là mặc bộ đồ mới, thể lấy hồng bao (bao lì xì), còn thể ăn ngon. Nhóm lớn lẽ cảm thấy mất mặt, bận nhất chính là các nữ nhân, bởi vì ăn uống tiệc tùng, đều do các nàng chuẩn , thời tiết lạnh, rửa rau cũng đông lạnh tay.
Hôm nay, là đến nhà Nhị gia gia ăn cơm, mặc kệ là quan hệ thế nào, thời điểm qua năm mới, ba Vương lão đầu vẫn là sẽ tới nhà ăn cơm, nhưng mà bây giờ là mùng mười đầu năm, thích đều sai biệt lắm.
Người đông, Nhị gia gia cũng mấy nhi tử, tôn tử thì càng cần , Vương Nhị Bảo tính sổ Nam Sơn lập tức, bởi vì ca trở . mà ở địa bàn của khác, Vương Đại Bảo còn , mới thể thu liễm .
Một đám đang bàn, đột nhiên bên ngoài tiếng vó ngựa: "Không lẽ là Hoa Đào tặng đồ trở ." Nhị nãi nãi đắc ý .
Mấy con dâu cũng lộ khuôn mặt tươi , từ khi tiểu cô Trần phủ thị trấn, cuộc sống trôi qua càng ngày càng . Tuy rằng về giữ đứa nhỏ, còn vẻ bệnh, nhưng mà cũng mạnh hơn .
Nghe bà bà như , bọn họ đều dừng công việc trong tay, cùng xem bên ngoài cửa. Nhị nãi nãi là để cho nhà lão đại và nhà lão tam thấy thể diện nhà , bởi vì chuyện của tiểu cô, còn tham tiền, nay cho các ngươi xem, cũng tiền, cần dưa méo táo nứt nhà các ngươi.
Trong lòng Vương Phúc Nhi , nha đầu thông phòng trở về? Lần chuyện gì, nhưng mà lễ mừng năm mới, cũng cho trở về? Không sủng ?
Thích thị vội vàng ôm Vương Phúc Nhi trong ngực, bóng ma còn biến mất. Hiện tại nếu ai đánh chủ ý lên khuê nữ nhà , thì liều mạng với !
Tất cả chờ bên ngoài, nhưng mà đợi bao lâu, chỉ một tiếng sắc nhọn, đây là ? Không chịu nổi đều chạy , Vương Hoa Nhi cũng theo chạy tới, đợi trong chốc lát trở về, với Thích thị còn Vương Cúc Nhi, Vương Phúc Nhi: "Bọn họ Hoa Đào cô cô mất !"
Trách thành như , thì là chuyện !
Nhị nãi nãi ở bên ngoài kêu trời trách đất, liên tiếp Trần gia bồi thường mệnh nữ nhi , nam nhân tới báo tin vẻ mặt khinh thường : "Lời ngươi cũng rõ ràng, lúc nhà ngươi bán nữ nhi là tử khế, cái gì là tử khế? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đó chính là từ nay về , sinh lão bệnh tử của đều liên quan gì tới nhà của ngươi. Cũng chỉ chủ tử của nhà nhân từ, để cho Bích Đào cô nương thể thường thường chiếu cố bổn gia (nhà cha ) của , bây giờ còn cố ý phái đến cho các ngươi một tiếng, nếu đổi là nhà khác, c.h.ế.t mười năm tám năm, các ngươi cũng ! Muốn chúng đền mạng? Các ngươi cái tư cách gì? Lời cần tới đây , các ngươi tự mà ! Lai Thuận, đưa đồ cho bọn họ!"
Người gọi là Lai Thuận ném một cái bọc tới Nhị nãi nãi, Nhị nãi nãi sờ sờ cái bọc, liền gào nữa. Người nọ khinh miệt liếc mắt một cái, lên xe ngựa nghênh ngang mà .
Hiện tại xảy chuyện , cơm cũng ăn nổi, đám Vương Phúc Nhi bụng đói về nhà, thể mặt mũi , nữ nhi mới chết, ngươi còn ở ăn cơm .
Đinh thị một ít bát quái, nhịn đây cùng Thích thị: "Nghe , trong bọc một bao bạc trắng bóng, xem Nhị thẩm nuôi nữ nhi cũng đáng!"
Thích thị : "Có nhiều bạc thì cô nương cũng còn trở nữa."
"Tam , ngươi thể tưởng tượng lối khác, ngươi suy nghĩ một chút, lúc thời điểm Nhị thẩm bán Hoa Đào, cũng thật khuê nữ , ngược bà còn buôn bán lời một đống tiền. Còn vài năm nay Hoa Đào lục tục mang đồ về từ Trần phủ, cũng đáng giá ít tiền. Nhìn nhà ở của Nhị thẩm bọn họ thì cũng . Cuối cùng mất , Trần phủ còn tặng nhiều tiền đây như , kiếm thực nhiều ?" Vẻ mặt hâm mộ.
Trong lòng Thích thị tỏ vẻ tiếng chung với nàng , cũng ba câu thì phản ứng nửa câu. Đinh thị vốn tìm một chuyện, nhưng mà như thế cũng quá tinh thần, cuối cùng đành rời .
Chuyện Hoa Đào, thật sự là truyền rộng khắp ở Vương gia thôn, nhưng đại đa cảm thấy nhà Nhị nãi nãi là buôn bán lời. Ở trong mắt nhiều , nữ nhi chính là hàng lỗ vốn, hiện tại hàng lỗ vốn lỗ vốn, còn buôn bán lời nhiều tiền như , nhiều hâm mộ, vài còn tìm phương pháp bán khuê nữ nhà cho bên trong nhà giàu .
Trương thẩm mắt, với Thích thị: "Ta các nàng nhẫn tâm như , chẳng lẽ khuê nữ các nàng tự sinh , một chút cũng đau lòng."
Sở thị : "Hiện tại thì chỉ khao khát đứa khuê nữ thì chuyện liền như ý, chuyện bán đứa nhỏ , thì . Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Những đó thật đúng là kiến thức hạn hẹp, nuôi lớn khuê nữ, về tìm nữ tế , hiếu kính ngươi mấy chục năm. Lúc sinh bệnh, nàng cũng thể chăm sóc ngươi, nếu thật sự bán , ai thể hiếu kính trong nhà ? Đến trong nhà , thực giống như , c.h.ế.t mười mấy năm cũng , còn thanh danh hiện tại của nhà Nhị thẩm, thật sự êm tai ? Vừa tới nhà bà thì là dựa bán nữ nhi mà phát tài. Bây giờ còn thấy, về thời điểm mấy tiểu tử Nam Sơn mai, xem cho nhà , cũng sợ ngoại tôn nữ của bán đấy."
Trương thẩm : "Muội tử quá đúng, chuyện cùng với ngươi liền thoải mái."
Vương Phúc Nhi cảm thấy rằng, tính tình Hoa Đào cô cô như , thể sống đến bây giờ thực dễ dàng. Trộn lẫn ở trong nhà nhà giàu , dễ dàng như ? Tiểu lão bà ( thất) đều một tâm tư chuyển chính thức, nhưng mà một nha đầu bán nô, tỷ lệ thành công cũng chỉ cực kỳ bé nhỏ. Thử nghĩ một chút, là nhà giàu đại hộ, như ngay tại vấn đề mặt mũi, nếu khác hỏi, chủ mẫu nhà ngươi xuất gì? Chẳng lẽ cho khác, chủ mẫu của nhà chính là vật dùng tiền mua trở về ? Vậy còn khác rớt răng hàm , mà suy nghĩ xem địa vị cũng hài lòng với nhà ngươi, vì hả? Đương gia phu nhân là danh môn, là từ nhà giàu, thể hạ thấp tư thế cùng một chỗ uống cùng với ngươi là nữ nhân dùng vài đồng tiền dơ bẩn mua trở về đây?
Đương nhiên trong lịch sử hiếm ví dụ tiểu lão bà chuyển thành chính thức, nhưng mà đại đa là phi tử hoàng đế, nếu đều là phi tử, yêu cầu cấp bậc nhân phẩm ai cao, cho nên sợ vấn đề thể diện là cái gì? Nói chẳng xa, Trần gia ngay tại trong huyện tính là hộ nhà giàu, nhưng mà ở trong châu phủ, thể tính cái gì . trong núi con hổ, con khỉ xưng bá vương ? Hoa Đào cô cô là loại một khi đắc thế, liền khinh thường khác, thu thập ngươi thì thu thập ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-nha-nong/chuong-68-mot-nha-dau-thong-phong-diet-vong.html.]
mà, nàng thể từ một nha đầu bán nô trở thành nữ nhân lão gia Trần gia, một chút thủ đoạn, nhưng mà vẫn đánh bại.
Vương Phúc Nhi cũng chỉ đang , mới phát biểu cảm khái ở , hiện tại nàng chính là một nữ oa Vương gia thôn, ăn uống vui chơi, chơi đùa vui vẻ, vui vẻ qua tuổi thơ ấu.
Tiến tháng hai, là Vương Tiểu Bảo tròn một tuổi, ở nông thôn, cũng lưu hành cái gì gọi là chọn đồ vật đoán tương lai, chỉ bày tiệc rượu, vui vẻ náo náo nhiệt nhiệt. Diendanlequydon~ChieuNinh Vương Tiểu Bảo thể đơn giản vài từ, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh, đều lớn lên giống cha nhà , Vương Phúc Nhi thì , chẳng lẽ bởi vì mỗi ngày?
Mỗ mỗ Vương Phúc Nhi tới đây một ngày, đưa tới quần áo, mũ, giầy, còn đặc biệt đánh một cái khóa bạc. A di Vương Phúc Nhi cũng tới, đưa lên vải gấm. Mã thị ở bên cạnh thấy thì đỏ mắt: "A di các nàng, cái thì bao nhiêu tiền." Nàng nghĩ, chờ chuyện qua , tìm Tam đòi một ít.
A di Vương Phúc Nhi : "Cái gì mà tốn tiền , đồ cho cháu ngoại trai, nếu đều tính toán, còn là thích ?"
Chờ đám Mã thị , a di Vương Phúc Nhi với tỷ tỷ nhà : "Tỷ, trục lý của tỷ, vẫn chán ghét như , thấy nàng chính là chiếm tiện nghi, tỷ cũng thể cho nàng , bằng tức giận!"
"Gia Mẫn, chuyện với tỷ tỷ như ? Không lớn nhỏ!" Hồ thị .
"Nương, con và tỷ của là ruột thịt, con mới như , với khác thấy như con ?" A di Vương Phúc Nhi .
"Ngươi nha đầu , cũng nương bao nhiêu năm, tính tình vẫn đổi. Ngày mai thu liễm chút, đông như ."
"Đã nương, trong lòng con đều ." Hồ thị hai tỷ chuyện riêng, liền phòng khác chăm sóc ngoại tôn.
"Tỷ, tỷ cứ thái độ cứng rắn một chút, xem đó đều là loại thế nào." A di Vương Phúc Nhi chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép.
Thích thị : "Gia Mẫn, , bình thường việc nhỏ, nhường một chút thì thể, bằng ngày ngày đều biến thành gà chọi , cuộc sống qua, nhưng chuyện lớn, trong lòng hiểu , sẽ giống như nữa."
Tỷ tỷ như , Thích Gia Mẫn cũng những lời khác, Thích thị : "Lúc phu bận rộn?"
" , tỷ, với tỷ, cha bọn nhỏ lên huyện mở một tiệm nữa, cũng . Chúng đều ở trấn , nếu lên huyện, trong lòng yên."
"Muội phu là chừng mực, thể hẳn là , chỉ cần là , lên huyện, Điền oa tử và Lỗi oa tử sách cũng càng thuận tiện hơn."
"Nói thì là như , còn là lo lắng yên, sợ đến lúc đó lỗ vốn, . , tỷ, chúng lên huyện, nhà tỷ trấn , cũng mở một gian cửa hàng, hơn nhiều so với ở nông thôn."
"Vậy thì , xem tỷ phu đó, là việc buôn bán ? Đối với hoa mầu còn quen thuộc, hiện tại cho khác thuê đất, cũng đủ cho cả nhà chúng ăn uống vui vẻ còn thể để dành chút tiền. Chúng nghĩ, chờ tiền tích lũy nhiều hơn, mua một ít đất, trực tiếp thu địa tô là ."
Ai chí nấy, Thích Gia Mẫn cũng cái gì nữa, hai tỷ chút chuyện khác.
Ngày hôm , đến đông đủ, đương nhiên cũng sẽ đưa lên nọ, đều là một khối vải, mười cái trứng gà, còn gì đó. Nông dân, trong tay cũng gì thứ , tặng lễ cho khác, bình thường đều là như thế .
Vương Phúc Nhi thấy lỗ tai Nhị nãi nãi mang theo một đôi vòng tai vàng lóng lánh, đắc ý dào dạt tới đây, thật sự là lấp lánh mù mắt . Diendanlequydon~ChieuNinh Người thật đúng là, nữ nhi c.h.ế.t cũng ảnh hưởng một chút nào tới bà, hiện tại liền khoe của. Cũng sợ cướp.
Đương nhiên, còn một vài hâm mộ vây quanh Nhị nãi nãi chuyện, bà đắc ý, thấy Vương Phúc Nhi ở một bên, còn tưởng rằng là Vương Phúc Nhi thấy chảy nước miếng đấy.
"Phúc nhi, ngươi đây, Nhị nãi nãi cho ngươi đồ ăn ngon." Nhị nãi nãi vẫy gọi giống như kêu một động vật, vốn tưởng rằng là gọi thì đến, nghĩ tới, Vương Phúc Nhi căn bản quan tâm tới bà, thẳng: "Mỗ mỗ mang ăn ngon cho , ăn no." Người bỏ chạy , cho Nhị nãi nãi biến thành nghẹn họng: "Thật sự là nha đầu gia giáo! Đại tẩu cũng dạy cháu gái ."
Có vài sợ nháo chuyện may, cho chủ nhân nhà khó coi, cho nên liền kéo đề tài khác, thế nên Nhị nãi nãi mới yên tĩnh. mà bà đều đang khoe đồ của , khác phụ họa. Cuối cùng ăn xong tiệc rượu trăng tròn của Vương Tiểu Bảo. Cũng là ai lắm miệng, đem lời Nhị nãi nãi , tố cáo cho Triệu thị, Triệu thị tức giận đến chịu , chạy mắng Nhị nãi nãi, Vương lão đầu mắng: "Có lý cũng biến thành sai, ngươi một bó tuổi to , còn mắng chửi , ngươi yên tĩnh chút ."
Triệu thị đè , nhưng mà thầm oán đối với Thích thị, cảm thấy đều tại nàng dạy nữ nhi, hại bà khác . Hơn nữa Mã thị thường thường tới đây xúi giục, trong lòng càng thêm khó chịu.