Về đến nhà Tiểu Trương, ánh đèn sáng trưng mới khiến  phần nào yên lòng.
Vợ  biến mất một cách kỳ lạ, quả thật  đang bó tay    ,  thật sự cần một chút giúp đỡ.
Tiểu Trương  phù hợp, hôm qua   còn cùng  đập một bức tường.
Cậu  chẳng hỏi gì cả, cũng  một lời oán than.
Thế nên khi   pha ,  cũng   suy nghĩ của : “,  gặp một chút vấn đề…”
Tiểu Trương  chút do dự trả lời : “Anh Lưu cứ  ! Ngày  nếu    và chị dâu chiếu cố, em còn  giải quyết  công việc,  chuyện gì cứ !”
 thở dài một , kể hết cho    chuyện tại  hôm qua  đập tường và hôm nay vợ  bỏ nhà …
Tiểu Trương  xong, cũng nhíu mày suy nghĩ  lâu.
“Thì  chị dâu bệnh nặng đến  , thảo nào mấy  em   đến thăm thì  chị đều   thời gian…”
 cũng chỉ  thể tiếp tục thở dài.
Tiểu Trương ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi : “Anh Lưu, lúc đó Mộng Mộng… Con bé thật sự  xuống lầu  ?”
 sững sờ.
Suy nghĩ  cũng bắt đầu dần  trở .
“Lúc đó,  đợi mãi  thấy Mộng Mộng  lầu, hỏi chị dâu  thì cô   Mộng Mộng  xuống lầu  nên  tin,  đó… Chúng    từng nhà hỏi thăm, tìm kiếm nhưng  ai  thấy Mộng Mộng cả… Chỉ   là  tìm kỹ nhà .”
14
Tiểu Trương cũng im lặng.
Rất lâu ,   mới thốt  một câu: “Thế nhưng, chị dâu, tại  …”
 kịp thời cắt ngang, hỏi ngược   : “Cậu   trạm phế liệu gần đây ?”
Tiểu Trương cũng nhíu mày hỏi ngược  : “Của chị Hồng mở, quy mô  lớn, hình như kiếm  nhiều tiền lắm, dù  thì chị  cũng khá giàu…  mà chị   liên quan gì đến chuyện của chúng  ?”
 nghĩ một lát, mới tiếp tục : “Có thể công việc kiếm tiền của chị    là thu mua phế liệu… Chồng chị   điên    ?”
Tuy Tiểu Trương gật đầu nhưng vẫn  hiểu hỏi ngược : “Biết thì  nhưng… Sẽ  thật sự liên quan đến chuyện của chúng  chứ?”
 cũng kể  chuyện xảy   lầu khi  rời  hôm qua.
Tiểu Trương càng thêm nghi ngờ: “Gì cơ? Ông , nhắc đến trẻ con mất tích… Có khi nào là ông   tay ? Dù  thì ông  cũng là một kẻ điên?”
 cũng lắc đầu, giải thích: “Không ,  nghi ngờ là chị Hồng. Trạm phế liệu đó  một  sân  để đồ lớn đến mức bất thường, thứ gì cũng  thể giấu , đừng  là trẻ con… Còn chồng chị  sở dĩ phát điên… Có thể là vì  phát hiện  điều gì đó nên mới   tay độc ác.”
Tiểu Trương kinh ngạc: “Cái , cái   đến mức đó chứ? Hơn nữa, trạm phế liệu… Thật sự  khả năng đó ?”
 lấy từ trong túi  một chiếc kẹp tóc, khẳng định trả lời: “Rất  thể,   cái  xem, chuyện bắt cóc trẻ con, nhất định sẽ để  dấu vết.”
Cậu  vẫn nhíu mày, hỏi: “ mà, chuyện của Mộng Mộng lúc đó, đáng lẽ chị dâu là   nghi ngờ nhiều nhất chứ? Sao  liên quan đến trạm phế liệu …”
 lắc đầu : “ chỉ là  tìm kỹ nhà  ngay từ đầu thôi, đêm hôm đó   khắp nơi tìm Mộng Mộng, chị dâu  đều ở nhà cả đêm, cô  chỉ cần mất mười phút bế Mộng Mộng  là  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-trong-tuong/chuong-5.html.]
Tiểu Trương lập tức hiểu : “Vì là  nên đứa bé cũng sẽ  … Bây giờ, chị dâu đang trốn ở trạm phế liệu ? Bị chị Hồng khống chế  ?”
 tiếp tục : “Giúp ,    trạm phế liệu.”
Tiểu Trương ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt  kiên định.
Cậu  chỉ đành gật đầu.
15
Bên ngoài vẫn mưa như trút nước nhưng đây cũng là thời cơ  để đột nhập.
Tiếng sấm tiếng mưa sẽ che giấu tiếng chúng  lẻn .
Chúng  đội mưa, chuẩn    từ hàng rào lưới sắt bên cạnh.
Vì thế Tiểu Trương còn mang theo một chiếc kìm cắt dây sắt.
Cậu  dễ dàng cắt  một lỗ hổng, chúng  trèo .
Bên trong giống như một phế tích tận thế.
Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống kim loại, tiếng ồn ào vang lên liên tục.
Nước rỉ sét chảy ngoằn ngoèo  chân, mùi hôi thối đến cả nước mưa cũng  rửa trôi .
Chúng   dám bật đèn, chỉ  thể dựa  những tia chớp chốc lát để dẫn đường.
“Cậu  kìa, bên   một căn nhà nhỏ!”
Không lâu , cuối cùng chúng  cũng tìm thấy một căn nhà gỗ nhỏ giữa đống phế liệu.
Không lớn hơn mấy cái nhà vệ sinh di động bên đường là bao.
Tiểu Trương cắt ổ khóa lớn.
 đẩy cửa , mới phát hiện.
Đây là lối  hầm ngầm.
“Quả nhiên  vấn đề.”
Vì căn nhà gỗ che mưa, ngưỡng cửa  nâng cao nên bên  sẽ   ngập nước.
Bắt đầu  xuống,  bật đèn pin.
Bên  là một hầm ngầm bình thường, hơn nữa còn trống rỗng.
Tiểu Trương cũng  nghi hoặc: “Tại  nơi   trống ?”
 trực tiếp đưa  kết luận: “Trên mặt đất  nhiều phế liệu như , bình thường  thể nào bỏ trống một nơi  như thế … Trừ phi, chỉ là bây giờ  đặt đồ gì mà thôi.”
Tiểu Trương càng kinh ngạc hơn: “Đây, là nơi giam giữ  ?”