dùng đèn pin chiếu khắp nơi   thấy một bức tường…
Thật    quét xi măng.
“Bức tường  quá đột ngột!”
“Có lẽ vì ẩm ướt nên trông như mới xây  lâu…”
“Đập nó !”
 cầm lấy kìm từ tay Tiểu Trương, giáng mạnh xuống bức tường!
Một tiếng “rầm” vang lên.
Tường xi măng, vỡ  một ít.
Bên trong thật sự lộ  một đoạn quần áo màu hồng!
16
Toàn   nổi hết da gà.
Tiểu Trương bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Bên trong  thể  trẻ con!”
“Bằng chứng xác thực , báo cảnh sát!”
 ném kìm , run rẩy rút điện thoại , lập tức báo cảnh sát.
Tiểu Trương vẫn thấy khó tin.
Thậm chí   còn hỏi : “Anh Lưu, cái , cái    thể… Cái  quá khó tin  ?”
  tại     kinh ngạc đến .
Thật   khi  đập bức tường , cũng  thực sự tin rằng… Trạm phế liệu ,  dámlàm chuyện g.i.ế.c  cướp của!
 bây giờ cảnh sát sắp đến ,  thể nào là giả nữa.
Khoảng mười phút , điện thoại của  đổ chuông.
“Được,   khống chế bà chủ, chúng  sẽ  ngay.”
Sau khi cúp điện thoại,   hiệu cho Tiểu Trương cùng  .
Cậu  cũng   gì nữa nhưng   vẫn đang run rẩy.
Không  là vì lạnh  vì sợ.
Chúng   trở  mặt đất, đội mưa,  về phía cổng trạm phế liệu.
Chỉ rẽ một góc là  thể  thấy cổng chính…
Lúc  ở cổng đang đậu một chiếc xe cảnh sát.
Đèn hiệu đỏ xanh  nóc xe, cực kỳ nổi bật trong bóng tối.
 tăng nhanh bước chân, chạy  ngoài.
Căn nhà tiếp đón nhỏ bên cạnh cũng sáng đèn.
Khi  đẩy cửa bước ,   thấy những gương mặt quen thuộc…
Chị Hồng đang   ghế, cúi đầu   lời nào.
Đứng cạnh chị  là lão Từ hai tay chống nạnh, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lão Từ thấy chúng  bước  nhà thì   nhiều lời vô nghĩa.
“Chị   nhận tội hết , tiếp theo đợi đồng nghiệp của  đến hỗ trợ, lục soát  bộ trạm phế liệu là .”
“Hai  vất vả  nhưng  khi bằng chứng  thu thập thì   việc gì của hai , về tắm rửa nghỉ ngơi .”
“Chú ý giữ điện thoại thông suốt, ngày mai nhất định cần hai  đến cục hỗ trợ điều tra.”
 và Tiểu Trương  , chúng  ai cũng  ngờ  chuyện  kết thúc nhẹ nhàng như .
“Ngớ   gì đấy? Chuyện tiếp theo đương nhiên là do cảnh sát tiếp quản ,  vấn đề gì ?”
“Đi , về nhà đừng cản trở.”
Lão Từ  thêm hai câu.
 mới gật đầu, đưa Tiểu Trương rời khỏi căn nhà.
Tiểu Trương vẫn run sợ.
Cứ như thể đêm nay vẫn  kết thúc hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-gai-trong-tuong/chuong-6.html.]
Đương nhiên, đêm nay vẫn còn dài lắm.
17
Tiểu Trương về tòa nhà cũ,  cũng lái xe về chỗ ở của .
Bên trong trống rỗng, vợ  vẫn  về.
 tắm nước nóng,  một bộ quần áo nhưng  ngủ.
   ghế sofa,  chằm chằm  ban công.
Đêm đó vợ , khi cô  đốt quần áo cũ của Mộng Mộng…
Chắc chắn cô  cũng  đau lòng  ?
Dĩ nhiên ,   cảm xúc nào khác, chỉ là đau lòng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến lúc ,  nhanh chóng  khỏi nhà, xuống lầu, lái xe.
Đón lấy mưa lớn, lao  vun vút.
Cho đến khi sắp về đến tòa nhà cũ đó,  mới gọi điện cho Tiểu Trương.
    chắc chắn  ngủ.
Quả nhiên, điện thoại  đổ chuông,   lập tức  máy.
“Tiểu Trương đó ?  nghĩ  một chuyện,  lẽ   chị dâu  đang trốn ở  .”
“Là trạm phế liệu nhưng cũng  ,  khi chúng  xông  tối nay, chắc cô   nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy .”
“Cô  còn  thể  ? Chỉ  thể  về tòa nhà nơi  ở mà thôi.”
“Tầng nào, căn hộ nào,  cũng  tìm  .”
“  đến nơi,  lên lầu tìm .”
Sau khi cúp điện thoại,   lúc đậu xe.
 mở cửa xe, còn ngẩng đầu  thoáng qua tòa nhà cũ .
Lúc đó,   ở đây, đợi Mộng Mộng.
Thế nhưng   bao giờ đợi  con bé nữa.
Tất cả như  cách một đời.
 hôm nay thì khác.
Hôm nay  sẽ tìm thấy con bé.
Bố đến , Mộng Mộng.
 nghiến răng, lao lên lầu.
18
Tầng bốn, Tiểu Trương  đợi sẵn ở đó.
“Anh Lưu? Sao thế,   là nơi nào?”
 liếc   .
Hai tay    mới rửa xong, vẫn còn ướt.
“Đi theo  lên.”
 lướt qua vai  , tiếp tục chạy lên.
Tiếng bước chân của  , cũng theo sát phía  .
Tầng năm, tầng sáu.
 mở cửa nhà .
Tối qua mở cửa xong, thậm chí  còn  khóa cửa.
 đẩy cửa , bước .
Bên trong  một mùi bụi mới.
“Anh Lưu, cái   đúng  ? Chị dâu   thể…”
 lắc đầu, : “   đang tìm chị dâu ,  đang tìm Mộng Mộng.”
Dù    đầu ,  vẫn  thể cảm nhận  rõ ràng Tiểu Trương  sững sờ.
Mùi bụi mới,   cái gì khác.