CÔN LUÂN ĐÃ CHẾT - Chap 12

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:50:52
Lượt xem: 432

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi, ngươi là tàn dư Côn Luân?” Thiên đế tức giận bừng bừng, tung một chiêu bay về phía , nhưng chặn và đ.á.n.h trả ngược.

“Trầm Uyên, ngươi còn ngẩn đó gì! Mau g.i.ế.c yêu nữ !” Thiên đế lúc mất vẻ điềm tĩnh của ở vị trí cao, sự việc ngoài dự đoán của , ai thể ngờ Tà Thần biến mất cuồn cuộn trở hai mươi ba năm?

Tà Thần quậy phá đủ , Trầm Uyên rút kiếm đang định tay, nhưng ngăn .

“So với kẻ thù, càng chán ghét kẻ phản bội hơn.” Ta : “Ngươi cứ ở đây quậy cho .”

Tà Thần hiểu ý, chuyển hướng lao về phía Thiên đế.

“Tam sư , sư chúng lâu gặp, nhân cơ hội trao đổi kiếm pháp một phen thế nào? Xem thử sư đây tiến bộ ?” Ta , dùng pháp thuật hóa kiếm.

Trầm Uyên đau khổ : “Thiên Thị, dừng tay , nên đến đây!”

Ta thèm để ý đến lời can ngăn của , tự lẩm bẩm: “Thật vẫn luôn hiểu, vì năm xưa bỏ trận mà chạy, đ.á.n.h sợ mà.”

bây giờ hiểu , vì kiên trì tin tưởng, ‘thần thể g.i.ế.c thần’, nên chiến trường cũng vô ích.”

“Thiên đế hạ lệnh thanh trừng tất cả sinh linh Côn Luân, lúc đó núi, nên mới thoát một kiếp, nhưng rõ ràng sư đang ở núi mà vẫn còn sống…”

“Tiềm phục ở Côn Luân nội gián nhiều năm như , chút tình cảm nào với ? Làm nhẫn tâm tay !?” Ta chỉ kiếm giữa trán Trầm Uyên, tức giận chất vấn .

“Thiên Thị, tất cả là vì đại cuộc!” Trầm Uyên mắt đỏ hoe biện minh: “Nếu thật sự chút tình cảm nào, thể ở Côn Luân bốn năm khi thành nhiệm vụ? Lại thể song tu với khi rời chỉ để bản lĩnh giữ mạng!”

Trạm Én Đêm

Ta cảm thấy buồn , “Tình yêu nam nữ, tình nguyện, vô tư cao thượng thế chứ?” Ta vung kiếm thật mạnh về phía , phong kiếm cắt đứt một lọn tóc dài của .

Trầm Uyên nhận thật sự nổi sát tâm, nắm chặt chuôi kiếm trở nên nghiêm túc.

Nếu đưa thời gian mười năm , nhất định đối thủ của . Tuy nhiên ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Chỉ vỏn vẹn trăm chiêu, vị Chiến thần mắt sức cùng lực kiệt .

Ta nhân cơ hội tung pháp quyết, Trầm Uyên kịp né tránh, ngã xuống đất thổ một ngụm m.á.u lớn.

“Tà đạo...” Hắn ôm n.g.ự.c ánh mắt thâm trầm , “Sư tôn mà dùng ác ý nuôi dưỡng tà vật, nhất định sẽ tha thứ cho .”

Lời chọc giận thành công, liên tục ném vài đạo pháp quyết lên Trầm Uyên còn sức chống đỡ, “Ngươi dám nhắc đến sư tôn với ? Ông tha thứ cho , thì sẽ tha thứ cho ngươi ?!”

Trầm Uyên vô cùng yếu ớt, lẽ là cam lòng, vẫn cố chấp mở miệng châm chọc : “Ha, sự ác độc của thể khiến Tà Thần phục hồi mạnh mẽ đến . Nhiều năm qua, đổi, trở nên xa , quả nhiên nhục sư môn.”

Nghe , vang, bừng tỉnh , “Sư , ngươi cho rằng hiểu .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-luan-da-chet/chap-12.html.]

“À cũng , hình như với ai, vì cha ruồng bỏ...” Ta từng chữ từng chữ trong ánh mắt kinh hãi của sư , “Ta dìm c.h.ế.t năm tháng tuổi của trong nồi nước sôi.”

25.

Ta mang Tam sư chỉ còn thoi thóp về Côn Luân. Ta bắt quỳ bia mộ sám hối, dùng trường kiếm xuyên qua tim đóng chặt xuống đất.

Hắn đáng lẽ c.h.ế.t quỳ để tạ tội mới .

“Thiên Thị, tội ác chồng chất... sư tôn... sẽ tha thứ cho ...” Trước khi trút thở cuối cùng, Tam sư ác độc .

“Sư , ngươi cũng thôi.” Ta mở to mắt nuốt xuống thở cuối cùng.

Ta quả thật là ác chủng bẩm sinh.

Sau khi c.h.ế.t, cha vì quá sợ hãi nên mới vứt bỏ .

Sau Trần Bình nhặt về, chứng kiến ác ý của nhiều khác , Trần thúc là duy nhất khiến vương vấn, cũng hại c.h.ế.t, điều khiến nội tâm càng thêm vặn vẹo.

Cho đến khi gặp sư tôn.

Ông tà ác, nhưng ông bằng lòng độ hóa . Chính ông dạy , nuôi lớn một chú ch.ó nhỏ còn thú vị hơn nhiều so với việc bẻ gãy cổ nó.

Cũng chính ông với , Tiểu sư sẽ chia sẻ sự yêu thương của , chỉ cần với thằng bé thì sẽ nhận thêm một phần tình yêu.

Ta khả năng yêu thương, và những để yêu. tất cả những điều đó biến mất còn năm mười lăm tuổi.

Ta nghĩ, đó là quả báo cho những điều ác gây .

tại báo ứng lên chính bản ?

26.

Khi trở Thiên giới, Thiên đế ngã gục long ỷ, thể đầy máu, ngay cả một câu t.ử tế cũng nên lời.

Các vị thần tiên khác đại điện run rẩy bần bật, dám chạy trốn, cũng dám ngăn cản.

Đám thần tiên rốt cuộc dùng để gì?

Ta đang định thầm rủa, đột nhiên nhớ một chuyện.

Loading...