Đầu óc trống rỗng, khuỵu xuống ngây dại cào tuyết xung quanh. Một cái, hai cái, ba cái... Mắt họ trống rỗng, lạnh lùng “” lặp hành động . Và khi đào đến cái hộp sọ thứ năm mươi ba, cảm thấy tuyệt vọng.
Đây là hố lớn gì. Rõ ràng là mồ chôn tập thể!
9.
Khi Tam sư đến nơi, đào gần xong . Trong cái hố khổng lồ đó, hài cốt vương vãi khắp nơi. Đầu ngón tay lạnh buốt và tê dại, rỉ m.á.u đỏ tươi. Cảm nhận cơn đau mới nhận rõ ràng thể dùng pháp thuật để dọn dẹp lớp tuyết mà.
Sư thi hài rải rác khắp hố đất, sắc mặt trắng bệch.
Ta đại khái đếm , tổng cộng một trăm mười tám cái hộp sọ.
Là trùng hợp thôi. Ta tự nhủ.
Ta và sư lời nào, khí tĩnh lặng như thể về cái khoảnh khắc mới sư môn bỏ rơi năm nào.
Trở về Đạo quán, Tam sư bôi t.h.u.ố.c cho . Lò lửa trong phòng cháy cực kỳ mạnh mẽ, nhưng băng giá thấu xương.
Ta ngây dại tuyết ngoài cửa sổ. Trong sân còn một túi xương mà chúng mang về.
Không thể nào. Ta nghĩ, thể nào là như đang nghĩ. Có lẽ là một nhóm lên núi tuyết lớn vây khốn ở đây, đó may mắn dã thú ăn thịt. Côn Luân dù cũng là chốn thanh tu, gần Cửu Trùng Thiên. Động vật nơi đây thông linh trí, khi ăn no mà đào hố chôn xương cũng là thể.
, nhất định là như thế.
Mặc dù vô cùng tin tưởng suy nghĩ của , nhưng nước mắt hoảng sợ vẫn trào . Ta sư lâu lời nào, tìm kiếm câu trả lời khẳng định từ .
khi cất lời, môi khô của sư khẽ chạm xuống . Huynh nắm c.h.ặ.t t.a.y , hôn một cách vụng về và ngượng nghịu.
Ta sợ hãi cứng đờ tại chỗ trong chốc lát. Tuy nhiên, điều khiến kinh ngạc là, cảm thấy cơ thể ấm .
Ta ôm chặt sư và hôn đáp . So với , chủ động hôn là , thì càng nhiệt liệt và khao khát hơn.
Ta hiểu. Đây liên quan đến tình yêu nam nữ. Đây chỉ là sự thôi thúc nguyên thủy nhất nảy sinh trong cảnh tuyệt vọng của chúng .
Chúng quá lạnh lẽo, nên tìm kiếm sự ấm áp. Chúng quá sợ hãi, nên bản năng một việc khiến vui vẻ, để trốn tránh hiện thực.
Thế là khoảnh khắc , và sư đạt sự đồng thuận.
10.
Hơi nóng bốc lên trong phòng khiến ngột ngạt, cổ rịn mồ hôi, tấm t.h.ả.m lông cáo cũng ướt đẫm. Ta bao giờ cảm thấy nóng bức như .
Trạm Én Đêm
Ta vươn cánh tay run rẩy cố gắng mở cửa sổ đầu để lấy , nhưng sư tóm ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-luan-da-chet/chap-5.html.]
Huynh mới đóng cửa sổ .
Thiên Cơ sư nghiền c.ắ.n đường vân xanh phía trong cổ tay , đôi mắt đẽ vô cùng bi thương, cầu xin : “Thiên Thị, đừng mở cửa sổ...”
Quả nhiên sư rõ.
Ta cố gắng tập trung nam nhân mắt, cố hết sức nghĩ đến chuyện kinh khủng , chỉ chìm đắm trong cực lạc của giây phút .
chúng đề cập, nghĩa là chuyện đó tồn tại. Vài ngày , sư mang cái túi trong sân núi.
“Dù họ là ai, chúng thấy, thì cũng nên để họ yên nghỉ.”
Một trăm mười tám bộ hài cốt, ghép nối và xếp chỉnh, khó như lên trời. Ban đầu chúng thử ghép. giữa chừng, phát hiện sư yên ở đó lâu động đậy.
Đi tới xem, mới thấy đang ngẩn một bộ hài cốt mà cánh tay bên trái chỉ còn một nửa. Thấy đến, sư ngẩng đầu , nụ khuôn mặt trắng bệch thê lương đến đáng thương.
Sợi dây căng thẳng trong lòng đột nhiên đứt phựt, gục xuống đất nấc t.h.ả.m thiết.
Cái gì thế ?! Trong lời than vãn ngày qua ngày của ; Trong những ngày một buồn bã, cố tỏ mạnh mẽ nộm; Trong niềm hy vọng mong chờ ngày gặp ... Các c.h.ế.t bốn năm ư?
11.
Chúng chôn cất hài cốt tất cả cùng . Trên bia mộ nên tên ai, đành luôn là phái Côn Luân.
Tuyết ở Côn Luân rơi bốn năm, họ cũng chôn vùi trong tuyết bốn năm. Chắc là lạnh lắm nhỉ?
Ta và sư ngầm hiểu với nhắc đến chuyện nữa. Không nhắc đến nguyên nhân cái c.h.ế.t của họ, nhắc đến lý do họ thể phi thăng. Chúng vẫn sống như .
Chỉ là, chúng còn cố chấp với việc thành tiên nữa.
“Sư , tuyết ở Côn Luân , khi nào mới là điểm cuối?” Một hôm nọ, hành lang hỏi .
Đôi mắt sư vô hồn, yếu ớt sức sống.
Nửa khắc , khàn giọng : “Thiên Thị, chúng hãy xuống núi .”
“Xuống núi? Vì ?”
Sư trả lời , tự lẩm bẩm: “Xuống núi , chúng thành , quên hết chuyện cũ, một đôi phu thê phàm trần...” Ta lời là cho cho chính .
Tóm , lộ một nụ khó coi hơn cả .
Ta vốn nghĩ chỉ là lời hồ đồ vì chấp nhận hiện thực. Không ngờ nửa tháng , với tìm đường xuống núi.