Chương 3
 
“Cô bé ngoan, cứ yên tâm mà  . Cậu chủ nhỏ là do   nó lớn lên, chắc chắn sẽ  phụ con !”
 
“Ơ…?”
 
 còn  kịp hiểu, bà  nhanh như gió  .
 
Bất đắc dĩ,  đành mở túi  xem.
 
Rồi  xem thêm  nữa.
 
Con ngươi  suýt thì rung nổ.
 
Cái quái gì thế ?! Đây chẳng  kiểu “S.M” ! Bây giờ các cụ đều cởi mở thế cơ ?!
 
“Gì thế? Bà Vương đưa em cái gì ?”
 
Kỳ Nghiễn  tới, cau mày hỏi.
 
“……Không  gì, dưa muối bà  tự  thôi.”
 
 căng thẳng ôm chặt cái túi,  ngẩng đầu  gương mặt  tuấn góc cạnh của .
 
Khóc   nước mắt.
 
Hai vị trưởng bối , cháu trai kiêm  chủ nhỏ của hai  cao tận 1m89, các  nghĩ   thể trói    để “cưỡng chế” ?!
 
 chẳng bao lâu,  phát hiện  là   đánh giá thấp giới hạn  chiêu của hai ông bà .
 
Trên nửa chặng đường còn  khi về nhà,   cảm thấy Kỳ Nghiễn  gì đó  .
 
Đến khi bước  biệt thự,  ánh đèn sáng,  mới phát hiện, bắt đầu từ mặt  đến cả vành tai, đều đỏ ửng bất thường.
 
Lồng n.g.ự.c phập phồng cũng  chút dồn dập.
 
“Anh  thế?”
 
 lập tức bước tới, định thử nhiệt độ trán .
 
“Đừng chạm  .”
 
Kỳ Nghiễn hất tay  , giọng khàn đặc.
 
 sững .
 
Từ  khi kết hôn, tuy  lạnh nhạt, nhưng đây là  đầu tiên  thô lỗ như .
 
“……Xin ,   khỏe, lên phòng nghỉ .”
 
 ngẩn   ở tầng một vài phút,  cũng  theo lên lầu.
 
“Kỳ Nghiễn, để em mang thuốc hạ sốt cho .”
 
Cách cánh cửa, giọng  khàn hơn, xen cả sự kìm nén:
 
“……Không cần, em đừng lo, mai là khỏi.”
 
 chớp mắt. Xác định .
 
Không  chứ, lẽ nào bí bảo của tộc rắn  là thứ  ?!
 
  về phòng, nhanh chóng tắm rửa, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm theo chiếc còng tay và chìa khóa dự phòng bà Vương đưa, lặng lẽ trở  tầng hai, “cạch” một tiếng mở cửa.
 
“Em   ?! …Ra ngoài!”
 
Kỳ Nghiễn giật , vội kéo chăn che lấy phần eo  đang dựng thành núi.
 
Cả xương quai xanh cũng  phủ một tầng đỏ nhạt, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng nay  nhiễm một màu sắc tình.
 
“Anh bệnh thì    chăm chứ.”
 
    bước  gần, nhân lúc   dược tính khống chế phản ứng chậm chạp, liền nhanh tay còng chặt cổ tay  của   đầu giường.
 
“Là bà Vương đưa cho em ?” Anh đoán  ngay, liền tức giận giãy mạnh, chiếc còng bạc vang leng keng:
 
“Em đừng   bậy.”
 
  vội, cúi xuống  thẳng  mắt đen của , nghiêm túc hỏi:
 
“Kỳ Nghiễn,   kết hôn là vợ chồng hợp pháp. Đã thế  ,   cứ  chịu?”
 
Anh im lặng vài giây,  nghiêng mặt , giọng cứng nhắc:
 
“Loại chuyện … chẳng  chỉ nên  với   thật lòng yêu ?”
 
 khựng ,  ngờ   thuần khiết như .
 
“Vậy…    thích  ?”
 
Kỳ Nghiễn mím môi chặt hơn, vành tai đỏ bừng, nhưng  đáp.
 
 cúi xuống hôn lên môi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-ran-thich-chiem-huu-cua-nu-chinh/chuong-3.html.]
 
Khác với   chỉ chạm thoáng qua,     dùng chút kỹ xảo.
 
Lông mi  run lên,   căng cứng…
 
Không   qua bao lâu.
 
“Kỳ Nghiễn,   thể thẳng thắn một chút ?”
 
 hôn tới sắp kiệt sức !
 
Sống mũi và cơ n.g.ự.c của  đầy mồ hôi, trông  tức  buồn ,  khẽ lắc chiếc còng, giọng khàn nặng:
 
“Tháo cái   .”
 
Ngay khoảnh khắc còng tay  mở,    lật ngược, ép xuống  lớp chăn.
 
Ngay  đó, những nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt như bão tố ập xuống.
 
“Anh  cho em cơ hội , là em cứ cố tình chọc . Vậy thì đừng trách …”
 
Sáng hôm .
 
 tỉnh dậy trong tình trạng   rã rời, mỏi nhừ. Cả  đang  Kỳ Nghiễn ôm trọn trong vòng tay.
 
  cựa ,  cũng mở mắt.
 
Chúng  lặng lẽ   vài giây,   thấy ánh mắt  từ từ biến đổi, dường như nhận  điều gì, con ngươi thoáng mở lớn.
 
Vành tai  đỏ lên, vội buông  , giả vờ bình tĩnh:
 
“Anh  tắm.”
 
Khi tiếng nước từ phòng tắm vang lên,  chợt nhớ  đêm qua.
 
Hóa , thì   vẫn là một “tiểu xà” mới  đời!
 
À ,  gọi là tiểu xà bự mới đúng.
 
Vậy nên  đây  mới cố kìm nén,  chịu dễ dàng cùng  sinh rắn con ?
 
Nghĩ thông suốt , khóe môi   nhịn  cong lên.
 
Chuyện , một khi  bắt đầu, thì  dễ trượt dài  thể dừng .
 
Nửa tháng  đó, ban đầu  còn cần chủ động gợi ý.
 
Về , chỉ cần một ánh mắt, một cái chạm khẽ, Kỳ Nghiễn liền sẽ mất kiểm soát, ép   bất kỳ góc nào đó trong biệt thự mà điên cuồng.
 
Bình thường  cũng  còn né tránh  như  nữa,   cùng   ăn cơm ngày càng nhiều.
 
Một hôm khi đang dùng bữa tối,  khẽ đá  bắp chân   bàn:
 
“Mỗi   về thư phòng… rốt cuộc là  gì ?”
 
Chiều nay     dày vò trong phòng tập đến khàn cả giọng.  vẫn  moi   chút thông tin, cảm giác thật thiệt thòi.
 
Kỳ Nghiễn thoáng lộ vẻ mất tự nhiên, nhưng vẫn kiên quyết giấu giếm:
 
“Đọc sách.”
 
 hừ nhẹ một tiếng: “Anh chẳng  lương tâm gì hết.”
 
Có lẽ dáng vẻ  đang xoa eo khiến  chột , Kỳ Nghiễn liền ngừng  vài giây,  bổ sung:
 
“Rồi em sẽ  thôi. Cũng sắp .”
 
 ngạc nhiên, ngẩng lên  .
 
Anh cũng   , ánh mắt sâu thẳm, như dồn nén một dòng chảy ngầm mãnh liệt.
 
“Vậy…  bao lâu?”
 
“Nhanh thì, nửa năm.”
 
“Ồ.”
 
 khẽ mỉm , giả vờ cúi đầu húp canh.
 
Dù Kỳ Nghiễn vốn luôn lạnh lùng với tất cả  , nhưng   thể cảm nhận rõ, mấy tháng gần đây,  đối xử với  ngày càng khác.
 
Vậy thì đợi nửa năm nữa   ?
 
Trong lòng  mơ hồ tin tưởng,  sẽ là  đầu tiên bước  thư phòng , cũng là  đầu tiên  bí mật của .
 
Đêm đó  khi ngủ,  chợt nghĩ  điều gì.
 
“Kỳ Nghiễn, cho em xem hình dạng rắn của   ?”
 
Môi  đang ve vuốt hõm cổ ,  thở khựng :
 
“Xem để  gì?”