Chương 8
 
Anh chờ một lúc, thấy   phản ứng, đột nhiên  thẳng dậy, cởi áo, ép  ngã xuống giường:
 
“Không đánh thì  bắt đầu  đây.”
 
 gần như sụp đổ,  sức đẩy, nhưng   vô ích:
 
“Kỳ Nghiễn,  điên  ?! Trong tình cảnh  mà còn nghĩ đến chuyện đó?!”
 
Anh giữ chặt hai tay  lên đỉnh đầu, cúi xuống hôn ngấu nghiến:
 
“Chị … kỳ phát tình  tới . Lần  thật thật sự  nhịn nổi nữa.”
 
“Cái… cái gì mà kỳ phát tình?”
 
Kỳ Nghiễn buông môi  , khẽ giải thích:
 
“Sau  đầu tiên, tộc rắn mỗi tháng sẽ  ba ngày phát tình, ham  cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ khi phối ngẫu  đầu mang thai ‘tiểu xà’, kỳ phát tình mới chấm dứt  .”
 
“Nếu trong kỳ phát tình   giải tỏa, thì  kế tiếp ham  sẽ tăng gấp bội, và cứ thế chồng chất lên.”
 
“Anh  nhịn ba  . Lần  thật sự  thể nhịn nữa.”
 
“……”
 
 mơ hồ nhớ , quả thật trong ba tháng , mỗi tháng đều  vài ngày  mất kiểm soát như .
 
… tại     tìm Lâm Diệu?
 
Tiếng “xoẹt” xé toạc, chiếc váy đuôi cá  xé rách.
 
Dần dần,  sự dồn ép của , đầu óc  rối loạn,  nghĩ nổi rốt cuộc   thế nào.
 
Vừa  ở cùng Lâm Diệu,    buông tha .
 
Kỳ phát tình rõ ràng để thúc đẩy sinh sản, thế mà   cho  uống thuốc tránh thai.
 
 dồn sức dùng đầu gối đá  cơ bụng của , nhưng   vô ích.
 Nghẹn ngào bật :
 
“Kỳ Nghiễn…  định ép em …?”
 
Động tác của  chợt khựng , giọng kiên quyết, nhưng  ẩn chứa bi thương khó hiểu:
 
“Xin . Sau , em  lẽ  quen dần với chuyện .”
 
“…  sẽ cố để em dễ chịu hơn.”
 
Lời  dứt, cơ thể   ép xuống.
 
 còn  kịp hiểu hết câu  đầu tiên, bàn tay  siết chặt ga giường, khóe mắt ứa  những giọt lệ nóng hổi…
 
Hưởng trọn ba ngày,  vật vờ ứng phó với những đợt phát tình cuồng nộ.
 
Cả   mệt rã, đau nhừ.
 
Đến ngày thứ tư, Kỳ Nghiễn cuối cùng cũng buông  ,  ngủ từ đêm đến tận trưa.
 
Mở mắt  thì  cơn đói đánh thức.
 
Kỳ Nghiễn bê cái khay trưa thịnh soạn  phòng, lặng lẽ chờ  ăn xong   bê .
 
Nhân lúc đó  phân tích tình hình, trong đầu nảy  một kế hoạch.
 
Khi   ,  chủ động mở lời:
 
“Kỳ Nghiễn, tháo xiềng cho em, đưa điện thoại  đây. Em  suy nghĩ kỹ, nếu   em giúp  vượt qua mấy ngày phát tình hàng tháng, em đồng ý.”
 
Mặt   nóng,  tiếp tục dụ dỗ nhẹ nhàng:
 
“Dù  thì…  cũng khá mạnh mẽ, em cũng khó mà tìm   thế  , coi như hai bên cùng  lợi .”
 
Rèm cửa dày   kéo lên, Kỳ Nghiễn   nắng, cúi   một lúc.
 
Vòng vân vàng trong đồng tử   biến mất, chỉ còn màu đen sâu thẳm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-ran-thich-chiem-huu-cua-nu-chinh/chuong-8.html.]
“Em   lừa  ?”
 
  sững,  định biện bạch thì  bật :
 
“Vô ích thôi, em    hiểu    gì.”
 
“Ba ngày nữa,  sẽ dùng máy bay riêng đưa em sang nước H. Ở đó   chuẩn  một ngôi nhà  lớn  phòng vẽ,  hoa tươi,  mèo em sẽ sống  thoải mái.”
 
“ em sẽ   tự do, cũng  thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nói cách khác…” - giọng  chợt nhẹ  một chút - “... em sẽ   giam giữ trong một tòa lâu đài thật .”
 
 ngẩng mặt  , đầu óc ù ù.
 
Lúc thì nghĩ   điều điên rồ, lúc thì nhớ tới mấy ngày ,  thừa nhận việc   đặt camera ở khắp  nơi.
 
Anh thật sự  thể   chuyện .
 
Anh thực sự   là Kỳ Nghiễn mà  từng quen.
 
“Lúc đầu em sẽ  quen, sẽ tìm  cách mà bỏ trốn, nhưng  ,   nghĩ sẵn cách giải quyết.”
 
“Em sẽ dần dần phụ thuộc  , chỉ cần  , tới khi thời gian đủ dài, em sẽ cảm thấy trong lâu đài  vô cùng an  và hạnh phúc.”
 
“Em sẽ tự nguyện ở  đó, ở  trong thế giới chỉ  hai chúng .”
 
Kỳ Nghiễn  xuống mép giường, kéo tay   lên xem xét. Móng tay ngón trỏ của   một vết rạn do    túm mạnh  lưng  mà  rách.
 
“Cái dũa móng ở ?”
 
“...ở .”  đáp theo phản xạ.
 
Khi  bước  cuối giường,  bất chợt lên tiếng:
 
“Kỳ Nghiễn,   thích em ?”
 
“Anh thích em, nên mới  khóa em  ?”
 
Bước chân của Kỳ Nghiễn chợt dừng ,  hờ hững hỏi:
 
“Đặt ở đây   ?”
 
Tim  nhảy lên một hồi  như rơi xuống vực.
 
Cảm giác  đau  bực bội tràn ngập.
 
“Anh  yêu em mà   nhốt em,  là đồ điên  ?”
 
“Ừ, hôm qua em còn mắng  là biến thái mà.”
 
Kỳ Nghiễn bình thản mở ngăn kéo đầu giường, :
 
“Nếu còn  tát  thì cũng … ”
 
Rồi  chợt khựng ,
 
“Em cũng  cuốn  ?”
 
Đó chính là bản đặc biệt của Triêu Tịch mà    hôm nọ,  lúc đó vứt luôn  giường.
 
 lạnh lùng  khẩy, đáp:
 
“Ừ,  cũng  ?”
 
Kỳ Nghiễn do dự một lát:
 
“Đọc .”
 
“Tốt thôi,    hiểu, trong đó nam chính  thực hiện hành vi giam giữ, kết cục là một cảnh báo rõ ràng nhất!”
 
Trong cuốn sách,  hai năm giam cầm nữ chính, nam chính cuối cùng  chịu nổi sự tra tấn nội tâm,   thú nhận,  dùng cách tàn nhẫn để hủy hoại bản  để chuộc tội.
 
“... em  bao giờ nghĩ tới một khả năng khác ?”
 
Yết hầu Kỳ Nghiễn lăn một cái,  cúi xuống lật trang sách, giọng  trầm hạ:
 
“Tác giả  thể là một kẻ cực kỳ ranh mãnh;    một kết thúc như  chỉ để biện minh cho tội ác đời thực của .”
 
“Anh  cố ý để nhân vật nam bộc lộ  suy nghĩ méo mó đen tối nhất, cố ý nhét nỗi đau, đấu tranh và tuyệt vọng  đó, cố ý để nhân vật từ từ tự hủy một cách tàn nhẫn.”