Minh khẽ nâng đầu Đan để tay đó ôm cô thật chặt nhanh chóng chìm sâu giất ngủ… Đan thì lúc cũng chẳng cự tuyệt Minh nên cô im, lắng tiếng thở đều đều và những nhịp tim đập thình thịch cùng vòng tay tạo ấm áp vây chặt lấy cô. Vô thức Đan mềm lòng, nước mắt cô rơi xuống mặn đắng và hai mắt cô nhắm chặt.
Trong giất mơ Đan thấy chuyện trôi qua, và cô chuẩn đón thêm thành viên mới…thì bỗng nhiên từ mây đen kéo đến bao phủ mờ cả mắt cô, và Minh và bé Trà tất cả đều mất, còn cô con đường lớn chênh vênh lạc lõng, cô hoảng hốt cố gọi cho Minh nhưng khi thì thấy phía xa xa đang cùng chị Loan và bé Trà, cả gia đình họ cô tươi…Đan giật , đồng hồ tường điểm đúng 3h sáng. Lồng n.g.ự.c cô thêm nặng nề…
"""""'"
Lại một ngày nữa bắt đầu. Sáng sớm Đan xin chồng cho cô đưa bé Trà chợ dạo, sẵn tiện mua cho con gái vài bộ quần áo để chuẩn cho con nhập học năm đầu tiên. Lần lên phố cô mua ,nhưng vẫn thấy ít nên quyết định sẽ đưa con bé mua thêm vài bộ nữa.
Trà thì tất nhiên Đan dẫn con bé vui mừng và hăng hái lắm cứ đu theo Đan miết thôi chắc là vì sợ cô sẽ giữ lời hứa.
Còn về phần bà Sáu thì khỏi gì cả, tất nhiên giờ bà còn khắc khe gì với Đan, ngược bà còn mừng mặt đằng khác. Ngày ngày Đan yêu thương con bé bà thật sự xúc động, bà nhớ chuyện từ cái ngày bà gây bi kịch cho con bé bà trở nên lo lắng, dù sớm hối hận nhưng bà vẫn cắn rứt lương tâm lắm, nhưng nếu dừng thì bà . Nên bà gây cho tan nát gia đình của con trai , để con bé xa bà hối hận vô cùng và luôn bù đắp những thứ nhất cho nó nhầm cho lương tâm bà thêm đỡ áy náy...
Hai con bộ đầu đường, Đan định gọi xe ôm quen thuộc nhưng hình như hôm nay nghỉ thì . Mà đó là một lạ mặt, cũng chạy xe ôm đó nhưng bịt kín . Vừa thấy Đan lật đật chạy đến
-Cô và cháu chở cho
Đan lạ lẫm nên yên tâm cho lắm. Mà thấy Đan cứ chần chừ nên lập tức hỏi nữa
-Cô chở cô ?
Nhìn trời bắt đầu nắng, thấy Trà toát cả mồ hôi nên cuối cùng Đan lịch sự trả lời
"Anh chở con em chợ nha.
-Được,cô ẵm bé lên xe ,đội mũ cho an …
Đan đỡ bé Trà lên xe bước chân định leo lên luôn nhưng tự dưng bất chợt vô thức Đan rùng mấy
...mà khoan...giọng cô quen lắm...để nhớ coi, suy nghĩ lén đó, chợt cô nhận , nhưng kịp đề cao cảnh giác thì vô tình Đan lọt luôn cái chân xuống cái hố nhỏ kế bên ,đau quá theo phản xạ cô la lên
Á....
Anh xe ôm thấy vội dựng xe xuống cẩn thận sợ con bé ngã lật đật vòng qua đỡ cô, lên cái chân Đan hình như trật nên sụm xuống nữa,bất ngờ xe ôm ko kìm chặt cả hai cùng té cả lên cô.
Cả đất trời tưởng như sụp đổ theo cú ngã trời giáng, cả Đan đau nhức dữ dội, nhưng cô đang kịp phản ứng lên thì con Linh từ xuất hiện, tay nó xách giỏ tới hét toáng lên
-Chị cái gì đó,còn nữa mau buông chị cho ...?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/con-rieng-cua-chong/chuong-34.html.]
Anh xe ôm thấy nó thì lật đật buông cô lên thiệt lẹ, cái khẩu trang vô thức tụt xuống luôn. Khoảnh khắc luýnh quýnh cả lên kéo nhanh khẩu trang che mặt nhưng xui cho là khoảnh khắc đủ cho Đan rõ mặt, .
Tên Khôi xe ôm sợ nó hiểu lầm liền vội vịn tay nó giải thích các kiểu
-Cô kêu chở chợ,lỡ trật chân nên đỡ dậy thôi.em đừng hiểu lầm…
Con Linh lạnh lùng gạt phắt cánh tay của đang chạm tay của nó . Nó cáu gắt
-Anh khỏi giải thích,tránh ,còn chị nữa,ở nhà thì giành giật Minh với , mới ngoài mồi chài trai khác,cái thứ của chị tính khi nhân phẩm còn thua con ..con ..ch.. nữa ko chừng…
Đan dù đau ở chân, nhưng thái độ nó lúc thật đáng ghét nên cô vẫn cố tỏ đang thật đáp trả nó
- Nực quá , ở tự nhiên xuất hiện một con ch.ó lạc thế nhỉ, mà lạ một điều nha loài chó lên mặt dạy đời loài …
-Chị?
-Sao ? Tao đúng quá đúng ? Nói cho mày Tao gì thì tự tao hiểu,miễn ko thẹn với lòng là ,còn cái thứ nghiệp xúc như mày, ngày trời cũng đánh mày thôi..
-Để coi trời đánh ai thì .. chị đừng mà lên giọng với .
Con Linh định gân cổ lên gây tiếp tiếp nhưng đúng lúc thấy Minh từ xa tới nó liền nhào tới chỗ ,nét mặt xe ôm Minh cũng trở nên thật khó đoán.
-Anh,em mới thấy chị quyết rủ cái thằng xe ôm nè,may là em bắt gặp chứ ko chắc giờ họ tấp vô bụi mần tù tì luôn đấy .
Đan thở dài ,cạn lời luôn với nó và thật sự là giờ cô cũng lười luôn giải thích
-Cô....???
Tên Khôi nó tỏ tức giận vô cùng và định gì đó nhưng con Linh liếc xéo một cái xong là im bặt luôn..
Bé Trà thấy ba đột nhiên liền òa lên nức nở Minh bế con bé định dỗ dành thì nó liền với
-Mẹ té,còn cô Linh chửi con sợ quá ba ơi...
Minh vỗ vỗ lưng nó vỗ về
-Trà ngoan đừng sợ, ba hiểu chuyện rỒi. nín con
Nói xong Minh để con bé xuống bên cạnh ngay tầm mắt của cũng đỡ Đan dậy..Ánh mắt lo lắng quan sát một lượt cô. Cho đến khi dừng nơi cổ chân Đan, tầm mắt sững xuất hiện tia đau lòng.