Thánh thượng ngẫm nghĩ một lát,  sang hỏi :
“Hạ Thanh Uyển, Tố Tâm vô lễ với con, con định xử trí thế nào? Tự nguyện  vì Cố Dung Hàn  cầu xin?”
Ánh mắt  lướt qua Cố Dung Hàn. Y giữ vẻ cung kính  hoàng thượng, nhưng trong đôi mắt  lộ rõ chán ghét.
“Ta cùng Tố Tâm lớn lên bên , hiểu nàng vốn thiện lương, yếu mềm, tuyệt chẳng  kẻ tâm cơ thâm hiểm. Hy vọng Hoàng thượng khoan dung, cho nàng một con đường sống.”
Lời   vẻ nhường nhịn, nhưng trong lòng  hoạch định: kiếp , từng nhục nhã  chịu, từng m.á.u lệ  rơi—tất cả đều sẽ  đòi  bằng cách riêng của .
Cố Dung Hàn  , ánh mắt ẩn chứa sự kiêu ngạo quen thuộc. Ta khẽ  trả lời chậm rãi, giọng đều nhẹ như gió thoảng mà sắc hơn d.a.o bén
“Lời Cố tướng quân thật chí lý.”
“Đã , tướng quân lấy công lao lẫy lừng để đổi lấy con đường sống cho vị hôn thê cũ, tấm thâm tình …  nào nỡ  khó?”
Ba chữ “vị hôn thê cũ”  cố tình nhấn mạnh, từng chữ như d.a.o cắt.
Sắc mặt Cố Dung Hàn cùng Mộ Dung Tố Tâm đỏ bừng, giống như  lột trần giữa chốn công đường.
Mộ Dung Tố Tâm  run  , giọng mềm yếu như sợi tơ:
“Ta và A Hàn hữu tình, nhưng hôn ước của Cố gia là với công chúa Đại Phong… Nay …”
Bá quan trong điện xôn xao. Ta khẽ , thong thả :
“Bản tính ,  từng ép ai.”
Kiếp ,  vì  lấy lòng Hoàng hậu, sợ bà vì Tố Tâm mà oán . Dù Thánh thượng ép gả,  vẫn kháng chỉ, chỉ mong thành  cho họ.
 kết cục thế nào?
Thánh thượng phẫn nộ, phạt  bế quan một tháng.
Sau đó, chính Cố Dung Hàn chủ động xin cưới .
Ta ngỡ rằng   tỉnh ngộ, hân hoan khoác lên hỉ phục, lòng đầy chờ mong — rằng dưỡng mẫu sẽ đón  về với nụ  hiền hậu.
 thứ đón  là một cỗ t.h.i t.h.ể lạnh giá.
Khi  run rẩy hỏi nguyên do,  chỉ lạnh lùng :
“Ngươi thật cho rằng  coi trọng một tiện nữ thôn dã? Nếu  vì sinh tử của Cố gia gắn liền với ngươi,    cưới?”
Mộ Dung Tố Tâm từ  rèm bước , đôi môi cong lên như đóa hoa độc:
“ là mùi nghèo hèn khó ngửi. Lôi , cho ch.ó ăn cũng .”
Ta  ép uống độc, nửa  tê liệt,  ném  giữa trời tuyết.
Trơ mắt  Cố Dung Hàn ôm Tố Tâm  động phòng, còn   ngoài mưa, bất động, chẳng rõ sống c.h.ế.t.
Trong cơn mê,   che ô bước đến, cúi xuống khẽ than:
“Đáng thương.”
Người    thu liệm cho dưỡng mẫu, nhưng  khi   ,    Cố Dung Hàn vu là kẻ sát mẫu, giả bệnh để tránh tội.
Chỉ nhớ, bàn tay  của   tiện, mỗi khi bế  đều dùng tay trái.
annynguyen
...
Giờ phút ,  vẫn   rằng mối hôn sự  là dây cương giữ mạng cho Cố gia. Nếu mất , Cố gia chẳng khác nào   vực sâu.
Ta  nhạt, giọng ngọt đến gai :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-bi-danh-trao/chuong-3-hon-su-trao-doi.html.]
“Đã , Cố tướng quân và Mộ Dung Tố Tâm hữu tình,  nào nỡ chia uyên rẽ lứa? Nếu thế… chẳng bằng thành  cho họ.”
Cả điện chấn động. Hoàng hậu biến sắc:
“Hoàng gia hôn phối, há  thể  bỏ là bỏ?”
Các đại thần cũng đồng loạt dâng lời phản đối.
Thánh thượng trầm giọng hỏi:
“Thanh Uyển, con thật sự nghĩ như  ? Nếu  gả cho Cố Dung Hàn,  con  gả cho ai?”
Ta đáp, giọng bình thản mà từng chữ như rót  tim :
“Thấy bọn họ tình thâm,  thực  nỡ cướp đoạt. Chỉ mong  thành  cho họ.”
Cố Dung Hàn cố   vẻ nghĩa khí, :
“Đại cục là  hết, nếu công chúa  ,  cũng đành  theo.”
Giả nhân giả nghĩa đến tận cùng.
Mộ Dung Tố Tâm  , môi khẽ động —  phát  tiếng, chỉ  ánh  kiêu ngạo trong mắt:
“Ngươi xem, những gì ngươi , chẳng  đều về tay  ?”
Ta cúi đầu, mỉm , nhưng trong đáy mắt là vực sâu  đáy.
Hoàng hậu  sang Thánh thượng, giọng mềm như tơ:
“Nếu Thanh Uyển   cần mối nhân duyên , chi bằng khôi phục  phận công chúa cho Tố Tâm, gả  Cố gia. Ấy cũng là phúc cho triều đình.”
Thánh thượng lặng im, chỉ  .
   — ông sẽ  bao giờ để một kẻ mang huyết mạch giả mạo bước  Cố gia  chính thê.
Bởi nếu  … triều đình , sẽ  còn ai giữ  đầu  nữa.
Chương 7: Nước cờ phản đoạt
Không  huyết thống hoàng thất, tất chẳng đủ khiến thiên hạ tâm phục, cũng chẳng thể khiến Thánh thượng an lòng.
Nghĩ ,  bình tĩnh, thong thả mở miệng:
“Mộ Dung Tố Tâm  thể gả cho Cố Dung Hàn. Tuy nàng  nuôi trong hoàng thất nhiều năm, nhưng rốt cuộc   huyết mạch chân chính.”
“Nàng cùng Cố Dung Hàn hữu tình,  nghĩ,  cần danh phận công chúa cũng chẳng , vẫn  thể kết thành phu thê.”
Một lời như sét đ.á.n.h giữa đại điện.
Mộ Dung Tố Tâm khựng , ngẩng đầu  Cố Dung Hàn, ánh mắt  chấn kinh  thấp thỏm. Còn  — vẻ ung dung thường ngày cũng thoáng rạn nứt.
“…”  lên tiếng, giọng khàn , “thánh chỉ  thể trái. Hôn sự giữa Cố gia và hoàng thất  định, chẳng thể sửa đổi.”
Ta mỉm , giọng ôn hòa mà thấm lạnh:
“Ta   sẽ sửa. Ta vẫn  thể gả  Cố gia.”
Toàn điện c.h.ế.t lặng.
Một cơn gió lạnh quét qua, khiến đuôi áo của các quan đại thần khẽ lay động.
“Cố gia…” Hoàng hậu cau mày, “ý con là gì?”
Ta khẽ chắp tay, ngước  hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về ,  ung dung đáp:
“Cố gia  chỉ  một Cố Dung Hàn. Theo   , Cố lão tướng quân còn một vị công tử út,  thể yếu nhược, nay cũng đến tuổi thành . Ta nghĩ, chi bằng  gả cho vị .”