Một tiếng “phịch” vang lên — Thừa tướng  vỗ mạnh  đùi,  ha hả:
“Phải ! Cố gia còn  tiểu lang quân út  lập gia thất! Ta   thông tuệ hơn , văn võ song , chỉ là ít xuất hiện nên hiếm ai thấy mặt.”
annynguyen
Một vị quan khác xen , giọng nửa ngờ nửa tin:
“Nghe  công tử út  bệnh từ nhỏ, ít khi  khỏi phủ.  dù  thể yếu, chẳng  vẫn sống đến giờ ?”
Người bên cạnh hạ giọng:
“Công chúa Thanh Uyển  trở về,    rõ Cố gia đến ?”
Ta khẽ , cúi đầu đáp:
“Ta chỉ   trong kinh  qua. Cố gia trung liệt, thế hệ nào cũng vì nước vì dân,  ngưỡng mộ từ lâu. Nếu  thể kết  cùng, há chẳng là phúc của  ?”
Câu   dứt, ánh mắt Thánh thượng sáng lên một thoáng, nhưng   trầm xuống.
Cố Dung Hàn nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi rõ, còn Mộ Dung Tố Tâm mặt cắt  còn giọt máu.
Nàng run giọng, cất lời:
“Không thể! A Hàn là hôn phu của ,   thể để nàng đoạt  danh nghĩa công chúa kết  với Cố gia?”
Ta nhẹ nhàng  nàng, khóe môi cong lên:
“Ngươi  đoạt? Là  từ bỏ cho ngươi  đó, chẳng lẽ giờ    chọn khác? Huống hồ…”
Ta ngừng ,  thẳng  mắt nàng, từng chữ thong thả như kim châm:
“Hoàng gia kết  là để giữ vững thiên hạ,   để thỏa lòng tư d.ụ.c của kẻ giả mạo.”
Cả điện im phăng phắc.
Ánh mắt Thánh thượng dần sáng rực, lồng n.g.ự.c phập phồng vì kiềm chế cảm xúc.
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, nụ  gượng gạo  môi như đông cứng.
Cố Dung Hàn im lặng, ánh  phức tạp —  ngờ vực,  cảnh giác, nhưng trong đáy mắt  lộ vẻ khó hiểu.
Ta cúi  hành lễ, giọng điềm đạm mà kiên định:
“Nếu Bệ hạ thật  giữ mối kết  cùng Cố gia, thần nữ xin  đổi hôn ước —  gả cho Cố Dung Hàn, mà xin gả cho Cố nhị công tử.”
“Dẫu  thể  yếu nhược,  nguyện cùng  tương trợ lẫn .”
Từng chữ rơi xuống, tựa như tảng đá nặng nghìn cân đè lên điện vàng.
Thánh thượng khẽ nheo mắt, đôi môi nhếch lên thành nụ  khó đoán.
“Thanh Uyển … con quả thật,   còn là đứa trẻ yếu mềm năm xưa nữa.”
Ta khẽ cúi đầu, giấu  tia sáng trong mắt.
Trong lòng thầm nghĩ —
Kiếp ,  còn ai  thể dùng hôn sự  dây trói  thêm  nào nữa.
Chỉ còn tiểu tử út của Tạ gia, từ nhỏ  thể yếu nhược, ít khi xuất hiện, nên trong phủ hầu như chẳng ai nhắc đến .
   đến  — vì kiếp , trong cơn mưa lạnh thấu xương, chính      thu liệm t.h.i t.h.ể dưỡng mẫu.
Khi ,  che ô bên cạnh khẽ cúi đầu, cung kính gọi một tiếng: “Ngũ lang quân.”
Nghe hai chữ , sắc mặt Cố Dung Hàn lập tức biến đổi, hoảng hốt đến tái nhợt.
“Ngươi… ý gì đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-bi-danh-trao/chuong-4-man-doi-phu-kinh-thanh-chan-dong.html.]
Kiếp , dân gian đều đồn Cố Dung Hàn tuy dũng mãnh sa trường, nhưng về mưu lược và quản lý quân đội thì còn nhiều thiếu sót.
Binh sĩ  trướng chẳng mấy phục tùng.
Sau khi cưới ,  mới dựa  thế hoàng thất mà  định lòng quân.
  giúp   vững   ai khác, chính là    — Cố Hành.
Người  văn võ song , mưu trí hơn , xử lý triều vụ và quân chính đều   đấy.
Nhờ Cố Hành, Cố Dung Hàn mới  thể một bước lên cao, trở thành chí tôn tướng quân Đại Phong quốc.
Ta ngẩng đầu, giọng dõng dạc vang khắp điện:
“Ta ,   gả cho Ngũ lang quân Tạ gia.”
Ngay trong lễ phong công chúa, một màn “đổi phu”  từng  khiến  kinh thành chấn động.
Hôn sự giữa  và Cố Dung Hàn chính thức tan vỡ.
Chỉ là…  rõ Ngũ lang quân nghĩ  về chuyện .
Ta   ghế mềm, lặng  mưa bụi giăng ngoài hiên, lòng nhẹ nhõm khác thường.
Dưỡng mẫu đang  đường  cung thăm .
Kiếp ,  thời điểm ,   nghênh  Tạ phủ trong tiếng pháo cưới.
Đêm đó, dưỡng mẫu  sát hại t.h.ả.m thương, còn  c.h.ế.t trong mưa lạnh, khoác   hỷ phục đỏ tươi.
Còn nay,  vẫn sống, an nhiên và sáng suốt.
Đang trầm ngâm, cung tỳ bỗng chạy , quỳ sụp xuống:
“Công chúa Thanh Uyển, xảy  chuyện !”
Ta nhướng mày.
Ngoài cửa Bảo Uyển cung,    ít  tụ tập.
“Nghe   khi trở về, Cố Dung Hàn  lão tướng quân trách phạt, nên nay  cung xin tội với công chúa Thanh Uyển.”
“Trời ơi, công chúa  mới phong,  cướp vị hôn phu của Mộ Dung Tố Tâm,  còn bắt nàng  giáng  thứ dân. Tính khí thật hẹp hòi!”
“ đó, đang yên lành một mối nhân duyên  ,   chia cắt. Cái kiểu ghen tuông ,   e dân chúng cũng khổ.”
Ta lặng ,  đáp, chỉ khẽ gạt màn bước .
Mưa phùn lất phất, từng ánh mắt  hiếu kỳ  khinh miệt đổ dồn  .
Trước bậc thềm, Cố Dung Hàn quỳ thẳng, áo giáp dính bùn, khuôn mặt cứng đờ.
“Hôm nay là ngày gì mà  thổi Tạ tướng quân đến tận cửa cung ?”
Giọng  nhàn nhạt, nhưng khiến  cúi đầu sâu hơn, giọng run lên:
“Vi thần Cố Dung Hàn… tới đây để nhận tội với công chúa Thanh Uyển!”
Ta nghiêng đầu, giả vờ ngạc nhiên:
“Nhận tội? Tạ tướng quân    gì sai?”
“Là ngươi sai!” – một giọng nữ bi thương vang lên.
Mộ Dung Tố Tâm vén váy chạy đến, nước mưa hòa cùng nước mắt:
“Là ngươi, dựa   phận công chúa mà ép buộc, khiến A Hàn  trách phạt, chia cách chúng !”