Cả đám đông ồ lên.
Ánh mắt khinh miệt, dè bỉu đổ dồn về phía .
Ta khẽ .
Kiếp , cảnh tượng   từng diễn  — từng câu, từng giọt mưa, từng ánh .
Cố Dung Hàn khi  cũng quỳ suốt ba ngày ba đêm  tẩm cung Hoàng hậu, chỉ để cầu xin  giải hôn, khiến  trở thành trò  của cả thiên hạ.
Hắn quỳ, nàng , còn  — mất sạch danh dự.
 nay…
Ta che miệng,  nhẹ:
“Ấy chà, hai   gì lạ thế. Hôn ước giữa  và ngươi   hủy bỏ   mà. Giờ,   hôn ước với  chính là Ngũ lang quân Tạ gia.”
“Chuyện  trong đại lễ hôm nay  tuyên cáo  triều, chẳng lẽ các ngươi   thấy ?”
Tiếng   dứt, đám đông nhao nhao, sắc mặt Cố Dung Hàn và Mộ Dung Tố Tâm đồng loạt tái .
Trong tiếng mưa lất phất, ánh   vẫn ung dung, lạnh lùng — như thể  bộ ván cờ ,   sắp sẵn từ lâu.
“Hiện giờ các ngươi là  tự do,  nên vợ chồng thì  quỳ xin thánh thượng ban chỉ. Quỳ   gì?”
Giọng  vang lên giữa mưa lạnh, bình thản đến lạ.
“Chẳng khéo còn khiến   tưởng  cậy quyền thế mà bức ép,  coi  là kẻ lòng  độc ác.”
Ta khẽ cong môi, ánh  quét qua hai  họ:
“Ta thật tâm chúc phúc cho đôi uyên ương các ngươi. Mau  xin chỉ ban hôn  thôi.”
Mộ Dung Tố Tâm khẽ hất cằm, đỡ lấy tay Cố Dung Hàn, giọng lạnh băng:
“Xem như ngươi  điều. Một nha đầu thôn dã như ngươi   thể sánh cùng ,  xứng với A Hàn?”
Nàng  xong, ánh mắt đắc ý lóe sáng.
 Cố Dung Hàn thì   tự nhiên như .
Sắc mặt  đổi liên tục, môi mấp máy như   điều gì đó nhưng  thôi.
“Ta…  tới nhận tội,   để hủy bỏ hôn ước…”
Ngón tay Mộ Dung Tố Tâm bấu chặt lấy tay  đến trắng bệch.
“A Hàn, …   gì thế?”
Cố Dung Hàn siết lấy bàn tay nàng, khẽ an ủi, giọng trầm thấp:
“Tổ phụ nhất định bắt  cưới nàng ,  thế mới giữ  Cố gia. Nếu , công cao át chủ, bệ hạ tất sinh nghi, e rước họa sát .”
Nói đoạn,  ghé sát tai Mộ Dung Tố Tâm thì thầm vài câu.
Thoạt đầu, nàng kinh hãi,  đôi mắt sáng lên, cuối cùng là vẻ vui mừng  che giấu.
Ta  cảnh đó, khẽ lùi một bước, nhưng lòng  lạnh buốt.
Đám đông bắt đầu xôn xao.
“Cố tướng quân khẩu khí thật lớn, cưới công chúa  còn  nạp  nữa ?”
Cố Dung Hàn lập tức đen mặt, lạnh giọng:
“Ta  nạp .”
“Vậy ngươi định cưới Mộ Dung Tố Tâm bằng cách nào?” –  nhướng mày hỏi.
Hắn sững .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-bi-danh-trao/chuong-5-muu-sau-nhu-bien.html.]
Một thoáng, đôi mắt lóe lên tia gian hiểm, nhưng  nhanh chóng kìm xuống.
“Luật triều   định… nếu…” –   nửa chừng, bỗng dừng , như chợt nhớ  điều gì,  c.ắ.n chặt môi,  dám  tiếp.
 chỉ đến đó,   hiểu.
Tim như  bóp nghẹt, từng lời      đủ khiến  lạnh đến tận xương.
Luật triều   quy: nếu quả phụ hoặc   hòa ly,  thể tái thú.
Mà ý tứ của  — chẳng  rõ ràng ?
Để  cưới   khác, chỉ  một cách — là   biến mất.
Mưu hại công chúa, tội danh đó — tru di cửu tộc.
  vẫn dám nghĩ đến.
Ta  thẳng  mắt , khẽ , giọng mỉa mai:
annynguyen
“Ngươi tưởng rằng ngươi  cưới, thì  tất  gả ư?”
Tiếng   dứt, mưa ngoài sân bỗng dừng  như  ai cắt đứt.
Một giọng the thé từ xa vang lên, xuyên qua tầng mây u ám:
“Thánh thượng giá đáo!”
Toàn bộ đám  lập tức quỳ rạp xuống, tiếng hô “Tham kiến Thánh thượng!” vang như sấm dội.
Ta khẽ nghiêng ,  bóng áo vàng từ từ tiến  giữa màn mưa mỏng.
Người  chậm rãi bước lên bậc đá, ánh mắt sâu thẳm  quét qua ,  dừng  nơi Cố Dung Hàn và Mộ Dung Tố Tâm.
Giọng  trầm tĩnh, uy nghi:
“Trẫm  …  kẻ giữa ngày mưa mà dám tự ý diễn trò giải hôn trong cung, quấy rối đại lễ phong công chúa?”
Cố Dung Hàn run lên, cúi đầu đập trán xuống nền đá, giọng nghẹn:
“Vi thần… tội đáng muôn c.h.ế.t.”
Mộ Dung Tố Tâm tái mặt, vội quỳ theo, mái tóc rối bết nước mưa.
Còn  — vẫn quỳ, nhưng sống lưng thẳng, ánh mắt bình thản đón lấy cơn bão sắp đến.
Cố Dung Hàn quỳ rạp  đất, hai tay nắm chặt đến run rẩy.
Trước khi  đây xem náo nhiệt, Hạ Thanh Uyển  sai  lặng lẽ  mời Thánh thượng — chẳng rõ Người    bao lâu.
Ngài chắp tay  lưng, ánh mắt lạnh băng lướt qua Cố Dung Hàn đang phủ phục  nền đá:
“Ngươi cùng Mộ Dung Tố Tâm hữu tình,  còn  cưới công chúa Thanh Uyển? Cố Dung Hàn, ngươi thật tham lam — thứ gì cũng  nắm trong tay.”
Cố Dung Hàn run giọng đáp, trán đập mạnh xuống đất:
“Khải bệ hạ, thần  dám. Thần đến là để nhận tội với công chúa Thanh Uyển, cầu xin nàng rộng lượng bỏ qua, tiếp tục thực hiện hôn ước.”
Thánh thượng  lạnh, giọng như búa giáng:
“Không dám? Trẫm thấy ngươi thật to gan!”
“Công chúa hoàng gia nào  thứ ngươi  bỏ thì bỏ,  cưới  thì cưới! Ngươi nghĩ  là ai?”
“Thanh Uyển  gả cho Ngũ lang quân Cố gia, từ nay chẳng còn dính dáng gì đến ngươi nữa. Còn ngươi — hai năm nay chiến bại liên miên, trẫm xem, cũng nên để ngươi nghỉ ngơi .”
Cố Dung Hàn mặt cắt  còn giọt máu, ngã quỵ xuống nền đá lạnh.
Ai cũng hiểu ý tứ của Thánh thượng —  chỉ là cách chức, tước bỏ danh hiệu, mà còn là cấm cố trong phủ,  bại danh liệt.
Hắn siết chặt nắm tay, đ.ấ.m mạnh xuống đất, giọng nghẹn căm phẫn:
“Tất cả là tại ngươi!”