Hoàng hậu khựng , nhưng là  dày dạn sóng gió, chỉ thoáng qua  hiểu rõ ngọn ngành.
Bà  thoáng qua Mộ Dung Tố Tâm đang hoảng loạn,  cụp mắt, đáp chậm rãi:
“Bệ hạ, hôm nay thần   hề truyền chỉ gọi công chúa. Có lẽ…  kẻ  mạo danh nô tài của .”
Giọng  của bà trầm thấp nhưng từng chữ như lưỡi d.a.o —
lặng lẽ c.h.é.m  lòng  đang quỳ bên cạnh.
Mộ Dung Tố Tâm bỗng run lên, môi tái nhợt.
Còn , chỉ khẽ cúi đầu.
Lưới trời thưa, nhưng  một mắt nào lọt.
annynguyen
Và hôm nay, kẻ đặt bẫy —  vô tình sa  chính bẫy của .
Thánh thượng mang theo giận dữ, quắc mắt  Mộ Dung Tố Tâm một cái, song ánh  nhanh chóng dịu  —  vẫn luôn mềm lòng  dung nhan yếu đuối của nàng.
“Thanh Uyển nhập cung  ba tháng, trẫm chỉ nghĩ gọi nó đến cùng uống  ngắm hoa. Quả thật  sai   mời.”
Ngừng một chút, Thánh thượng tiếp lời, giọng trầm xuống:
“Chỉ là dạo gần đây, góc tây bắc cung đang tu sửa, thuê nhiều thợ mộc, thợ hồ ngoài cung . Trẫm e rằng  kẻ phẩm hạnh bất lương lẻn  hậu cung, mưu toan trộm cắp.”
Ánh mắt  trở nên sắc bén:
“   Tố Tâm   Thanh Uyển tư thông ngoại nam. Vậy là thế nào?”
Lời  dối  buông , Mộ Dung Tố Tâm run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Nàng    đẩy lời quá xa, nhưng giờ giữa muôn vàn ánh mắt, nếu   lời giải thích, khó mà   rút lui.
“Thần ... thần  thấy nàng một    giả sơn ,  lưng còn  nam nhân, chẳng  là tư thông ?”
Ta bình tĩnh đáp :
“Đã   tư thông,    chứng cứ. Không thể chỉ một lời  suông mà thành thật .”
Không khí căng thẳng như dây đàn.
Bỗng, Mộ Dung Tố Tâm  thấy bóng  phía  , liền reo lên như bắt  bằng chứng:
“Người đàn ông   ngươi là ai? Chẳng  tình lang của ngươi đó ?”
Ta xoay , mới chợt nhớ  — nam nhân  cứu  vẫn  trong bóng tối giả sơn, ánh mắt lạnh nhạt, sắc bén như gươm.
“Không ... là   tay cứu —”
“Ngươi  cần ngụy biện!” – Mộ Dung Tố Tâm chen lời, giọng cao vút đầy đắc ý – “Hậu cung trọng địa, ngoại nam nào  phép tùy tiện ? Nếu   vì ngươi,   dám đến?”
Nàng nghiêng đầu, giả bộ khôn ngoan:
“Y phục    từng thấy, nhưng  đeo kiếm, hẳn là thị vệ!”
Thánh thượng  chằm chằm  , ngữ khí lạnh :
“Ngươi là ai?”
Người  bình thản hành lễ, giọng trầm :
“Thần, Cố Hành.”
“Thần hôm nay  mời  cung, vốn là để gặp vị hôn thê.  lòng nóng vội, nên  tiên  đến cung của Hạ Thanh Uyển.”
Cả sân đồng loạt xôn xao.
Những nữ quý nhân  bên khẽ che miệng , gò má ửng hồng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-bi-danh-trao/chuong-7-huyet-mach-va-ngoc-vo.html.]
“Không ngờ Ngũ lang quân Cố gia  phong tư tuấn dật đến thế.”
“Vừa  cung  vội tìm vị hôn thê... quả là si tình hiếm .”
Chỉ trong chớp mắt, dư luận  chuyển hướng.
Mộ Dung Tố Tâm c.h.ế.t sững tại chỗ, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn.
Ta nhân cơ hội, thuận thế  rõ  việc:
“Nguyên là ma ma trong cung Hoàng hậu nương nương dẫn  , chẳng hiểu   đưa   đây,  bỏ trốn mất.”
“Ngay  đó, mấy tên đại hán xuất hiện,  hủy hoại danh tiết . May nhờ Ngũ lang quân Cố gia  tay cứu giúp,  mới giữ   vẹn.”
“Thanh Uyển  mới nhập cung  lâu, chẳng rõ ai  hao hết tâm cơ  hại  như ...”
Ta cúi đầu, rơi lệ. Giọng nghẹn ngào nhưng  đủ để ai nấy  thấy:
“Có lẽ...  vốn  nên ở trong cung.”
Thánh thượng giận dữ đập mạnh xuống bàn, tiếng động vang dội khiến   kinh sợ:
“Con là huyết mạch của trẫm, chẳng ở trong cung thì ở ?”
“Trẫm  tra cho rõ! Xem là ai dám tâm cơ hiểm độc, mưu hại công chúa của trẫm!”
Ánh mắt  xoáy thẳng  Hoàng hậu, giọng lạnh như băng:
“Người , lục soát cung Hoàng hậu, bắt bằng  ma ma !”
Giữa tiếng hô đồng thanh của thị vệ, Mộ Dung Tố Tâm tái mặt, đôi môi run bần bật.
Trong khoảnh khắc ,  chợt bắt gặp ánh  của Cố Hành — sâu như hồ thu, lạnh mà thẳm.
Tựa hồ,    chỉ đến đây để cứu .
Mà còn...  toan tính gì đó sâu hơn.
Thiên tử nộ,  cung chấn động. Lệnh điều tra  ban xuống, nghiêm ngặt  từng thấy.
Chỉ một ngày , ma ma  bắt  khai   bộ.
“Nô tỳ  tội, cầu xin bệ hạ và nương nương tha mạng. Là công chúa sai nô tỳ . Người  nếu   lệnh, nô tỳ khó giữ  cái đầu .”
Tiếng kêu  run rẩy vang vọng giữa đại điện.
Mộ Dung Tố Tâm lập tức quỳ xuống, hai hàng lệ rơi  dứt:
“Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi oan uổng! Chính con tiện tỳ  bịa đặt hãm hại con!”
Ma ma ngẩng đầu,   run rẩy nhưng giọng  dõng dạc:
“Công chúa, rõ ràng chính   chỉ cần Thanh Uyển công chúa mất  thanh bạch,  sẽ trở thành công chúa duy nhất trong cung. Người còn hứa ban cho nô tỳ vinh hoa phú quý suốt đời.”
Một thoáng im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm.
Sắc mặt Thánh thượng càng lúc càng u tối, giọng lạnh như thép:
“Tố Tâm, to gan lắm. Ngươi dám bày mưu hại  trong cung!”
“Không  , phụ hoàng! Là nàng  vu hãm con! Con   gì cả!”
 ma ma  rút từ n.g.ự.c áo  một miếng ngọc bội, hai tay run run dâng lên:
“Công chúa, đây là vật ngài ban cho nô tỳ, còn  việc thành sẽ  trọng thưởng.”
Miếng ngọc khắc chữ “Tâm”, trong suốt sáng rực  ánh nến.