Tiếng vỗ bàn giận dữ vang dội, Thánh thượng hét lớn:
“Người chứng, vật chứng rõ ràng, ngươi còn gì để chối cãi?”
Mộ Dung Tố Tâm run rẩy lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn như thú  dồn đến đường cùng.
Không còn Cố Dung Hàn ở bên che chở, nàng chỉ  thể ngước  Hoàng hậu, nước mắt chan hòa, khẩn cầu:
“Mẫu hậu, con thật sự  cố ý...”
Hoàng hậu cố giữ bình tĩnh, giọng lạc :
“Bệ hạ, Tố Tâm vốn là đứa trẻ thiện lương, hẳn là  kẻ  xúi giục. Xin bệ hạ nghĩ tình nuôi dưỡng bao năm, tha cho nó một , coi như cảnh tỉnh.”
Ta  một bên, khẽ cúi , giọng run rẩy mà đoan trang:
“Hoàng hậu nương nương  đúng. Lần đầu phạm , xin bệ hạ rộng lượng. Dù chẳng cùng huyết thống, nhưng nuôi dưỡng bao năm, ân tình sâu nặng.”
Những quý phụ  xem xung quanh liền gật đầu, tán thưởng  hiền lành độ lượng.
 chính sự bao dung   khiến sắc mặt Thánh thượng càng thêm khó coi.
“Ngay cả ngươi cũng cầu tình cho nó?”
Ta quỳ xuống, cúi đầu:
“Không dám. Chỉ là  mới hồi cung  xảy  chuyện lớn thế , trong lòng thấy áy náy.”
Không khí nặng nề đến ngạt thở.
 lúc đó, một giọng  trong trẻo vang lên, cắt ngang tất cả:
“Lần đầu  là hủy  thanh bạch, mưu đoạt tính mạng  khác.”
“Hôm nay  còn cứu  công chúa Thanh Uyển.”
“Ngày , nếu kẻ  tái phạm... e rằng chẳng ai còn mạng để cứu nữa.”
Lời  của Cố Dung Hàn lạnh mà bén như dao.
annynguyen
Trong khoảnh khắc ,   thấy Thánh thượng khẽ nheo mắt — một tia giận dữ cùng cảnh giác hiện rõ trong ánh .
“Người !” – giọng ngài vang dội. – “Tống Mộ Dung Tố Tâm  ngục! Đợi tra xét rõ ràng sẽ định tội !”
Tiếng xích sắt kéo lê vang khắp điện, Tố Tâm  áp giải , vẫn ngoái đầu  lóc cầu xin:
“Phụ hoàng! Mẫu hậu! Con thật sự  hãm hại!”
Hoàng hậu run rẩy, nước mắt tràn mi, lao lên nhưng  cung nhân ngăn .
“Bệ hạ, thần  xin , Tố Tâm là con  mà...”
Thánh thượng phất tay,   bà thêm một cái:
“Ngươi cũng  lây nhiễm tâm cơ của nó. Lui ! Vào Phật đường tụng kinh, khi nào trẫm cho phép mới  .”
Một tiếng “” khẽ vang, Hoàng hậu ngã khuỵu xuống,  đỡ  giữa ánh  lạnh lẽo của cung nhân.
Từ hôm , Phật đường thêm một  gầy bóng.
Còn hậu cung, thì mất  một công chúa và một nương nương — chỉ vì một âm mưu  kịp thành hình.
   rõ — đây mới chỉ là khởi đầu.
Thánh thượng  “coi trọng huyết mạch”,
nhưng chính những huyết mạch   đang g.i.ế.c lẫn , từng chút một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-bi-danh-trao/chuong-8-ke-bi-nguyen-rua.html.]
Mộ Dung Tố Tâm khi  bôn ba cầu cứu khắp nơi, quỳ gối  cửa từng vị đại thần, thậm chí gửi thư nhờ đến Cố Dung Hàn.
 Cố Dung Hàn  giam lỏng tại phủ,  tin đầu tiên  chẳng  nghĩ cách cứu nàng, mà là tìm đường thoát .
Hắn lập tức sai  trả  hết thư từ, phủi sạch  quan hệ, như thể  từng quen .
Ta chỉ ,   gì.
Đêm đó,  lặng lẽ mua chuộc ngục , bỏ một loại d.ư.ợ.c  cơm của nàng — thứ t.h.u.ố.c khiến  thần trí mơ hồ, da thịt thối rữa, từ từ mất hết hành động.
Đời , chính nàng  từng   với .
Dùng độc khiến  tàn phế, khiến  sống  bằng c.h.ế.t.
Kiếp ,   nàng nếm đủ mùi vị  — từng chút một.
Sau hơn nửa tháng trong ngục, Thánh thượng vì thương Hoàng hậu mà động lòng, định tha cho nàng, chỉ giam lỏng trong cung.
 khi  thấy Tố Tâm, cả  đầy lở loét, mụn mủ rỉ nước, ông giận đến tái mặt.
“Đang yên đang lành,    nông nỗi ?”
Nghe , khi  triệu  điện, nàng nổi điên, gào thét c.h.ử.i bới, cào cấu cả triều thần, hành vi hạ tiện đến mức ai  cũng ghê tởm.
“Quả là trời cao  mắt, kẻ tâm địa độc ác, cuối cùng cũng  báo ứng.”
Lời bàn tán lan khắp hậu cung.
Người  : kẻ giả công chúa từng độc chiếm thánh sủng, mưu hại chân công chúa, cuối cùng  ông trời giáng tội.
Hoàng hậu khi  tin, run rẩy nắm chặt chuỗi Phật châu, chỉ thở dài:
“Đây là nghiệp con   trả.”
Rồi từ đó  bao giờ dám   nàng.
 giam mãi trong ngục cũng  .
Cuối cùng, theo đề nghị của , Thánh thượng hạ lệnh đưa nàng tới Cố phủ, để “tình lang” năm xưa của nàng là Cố Dung Hàn chăm sóc.
“Dẫu ,”   khẽ, “hai  từng thề sống c.h.ế.t bên , thì nay cũng nên... trọn đời.”
Tin đồn lan  ngoài:
“Nghe  đêm đầu tiên, Cố Dung Hàn  dọa đến hét toáng, vội vàng lôi cả  lẫn chăn chiếu vứt thẳng  ngoài.”
“Thật đáng ! Kẻ từng vẽ nên hình tượng si tình, hóa  chỉ là phường giả dối.”
“Ngươi  ,  còn lén  thư cho công chúa Thanh Uyển, mong nàng hồi tâm chuyển ý. Ai ngờ  vị hôn phu của công chúa chặn  giữa đường,  nhạo một phen,    hổ  dám  cửa.”
Ta  trong sân, dựa ghế trúc,  đám nha  thì thầm, nụ  khẽ chạm nơi khóe môi.
Ánh chiều nghiêng xuống, rải lên bàn tay  một tầng vàng ấm.
Một bóng  phủ xuống, giọng trầm thấp mà cung kính:
“Phu nhân, nên  dùng bữa .”
Ta gập quạt, khẽ đáp, giọng nhẹ tựa gió:
“Được thôi.”
Ta  dậy, tà váy khẽ quét qua cánh hoa rơi  đất —
như cuốn  tàn tích cuối cùng của một kiếp báo oán.
(hết)