"Tuyết Nhi , tại vì một cây tuyết liên mà cần mạng sống của ? Nếu mệnh hệ gì, Tuyết Nhi ?"
Lăng Ngạo Tuyết đôi mắt đỏ hoe vì của Tuyết Nhi, vẻ mặt nức nở, trong lòng khỏi đau xót:
"Tuyết ca ca , chỉ là vết thương ngoài da, nhanh sẽ khỏi thôi, đừng buồn nữa ?"
Lăng Ngạo Tuyết dùng hai bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau nước mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Nhi, dám dùng chút lực nào, sợ chỉ cần dùng một chút lực sẽ Tuyết Nhi tan chảy.
"Sau hãy gọi là ca ca ngốc nghếch , nhớ kỹ chuyện ngốc nghếch nữa! Còn nữa, lời lão bà, , xin phép khi bất cứ việc gì."
"Lão bà? Lão công, lão bà là một đôi ?"
Lăng Ngạo Tuyết Tuyết Nhi với nụ đầy ẩn ý, Tuyết Nhi đang cũng bật :
"Biết còn hỏi? Ngoan ngoãn nào, bôi thuốc cho ."
Tuyết Nhi đặt hộp thuốc xuống, lấy thuốc mỡ cẩn thận bôi lên từng vết thương.
Tuy Tuyết Nhi tự nhủ mạnh mẽ, nữa, thể để Tuyết ca ca lo lắng thêm nữa.
mỗi khi bàn tay nhỏ bé chạm những vết thương sâu , nàng khỏi đau lòng, nước mắt tự chủ mà tuôn rơi.
Khác với , nước mắt chỉ lặng lẽ rơi xuống, đôi mắt nhỏ sưng húp che biểu cảm thật sự của Tuyết Nhi.
Lần Lăng Ngạo Tuyết gì, chỉ mặc cho Tuyết Nhi bôi thuốc, băng bó cho , mặc từng lớp áo .
"Công chúa điện hạ, Chu thái y sắc tuyết liên thành một bát thuốc ạ, thái y dặn công chúa uống lúc còn nóng, như mới hiệu quả nhất."
Thanh nhi vọng từ ngoài cửa, Tuyết Nhi và Ngạo Tuyết :
"Vào ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-101-huynh-sao-lai-ngoc-nhu-vay-3-tieu-lao-cong-ngoc-nghech-cua-ta-1.html.]
"Đưa thuốc cho bản vương, ngươi lấy chút mứt hoa quả đến đây, công chúa sợ đắng."
"Vâng."
Thanh nhi đặt bát thuốc xuống lui ngoài.
"Nào, lão công đút uống thuốc."
Một câu nửa đùa nửa thật khiến Tuyết Nhi cố gắng nở một nụ thật tươi, hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện rõ.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Tuyết ca ca vốn lạnh lùng cao ngạo nay cũng học dỗ dành nữ hài, xem tài dạy phu quân nha!
Tuyết Nhi từng ngụm từng ngụm uống hết bát băng tuyết liên ngàn năm, mỗi uống một ngụm nàng như thấy cảnh Tuyết Lang hung hăng cắn Tuyết ca ca, thật kinh hãi!
Nước mắt rơi xuống bát thuốc, vị thuốc đắng chát hòa quyện cùng nước mắt mằn mặn, ngờ đặc biệt dễ uống, trong lòng Tuyết Nhi ngọt ngào.
Tuyết Nhi thầm nghĩ, lẽ cả đời sẽ yêu ai khác nữa, bởi vì lão công nhất đời - Lăng Ngạo Tuyết.
Bên ngoài Hoa Thanh cung, từng lớp từng lớp hô vang: "Hoàng thượng giá lâm!"
Tuyết Nhi và Ngạo Tuyết uống xong thuốc thì thấy tiếng truyền báo từ ngoài , Lăng Ngạo Tuyết đưa một ngón tay đặt lên đôi môi đào nhỏ nhắn của Tuyết Nhi:
"Hiệp nghị giữa và Tuyết Nhi khi Tuyết Nhi trưởng thành để khác , hiểu ? Tuyết ca ca chờ từ từ lớn lên, chuyện cứ giao cho Tuyết ca ca ?"
Giọng như lời khẩn cầu dịu dàng, mang theo sự kiên định vô cùng, lông mày nhíu , sự bá đạo của một tiểu phu quân, chút khí phách nam nhi, lời cho phép Tuyết Nhi từ chối.
Tuyết Nhi chớp đôi mắt long lanh cũng dịu dàng kém:
"Vâng."
Khi chữ "" , Tuyết Nhi như giao phó cả đời cho Lăng Ngạo Tuyết, bỗng nhiên cảm giác an yên khi thực sự dựa một bờ vai vững chắc.
Hai cùng dậy, bước khỏi nội điện, đến chính điện.