Bản chất sát thủ kiếp  của  là kẻ cản đường  ắt  chết, kiếp  vốn định sống theo kiểu   phạm ,   phạm ,   các ngươi tự tìm đến cửa thì đừng trách  tàn nhẫn vô tình!
Danh hiệu "Đoạn Tâm" của    để trưng cho .
Tuyết Nhi nhíu chặt mày, bắt đầu tăng lực lắc tay Lăng Ngạo Vân, nhưng   là lắc cánh tay:
"Ngũ ca ca  thích Tuyết Nhi nữa, Ngũ ca ca  thương Tuyết Nhi nữa."
Vừa   òa  thật to, Lăng Ngạo Vân giật nảy , đau lòng  thôi:
"Tuyết Nhi, Ngũ ca ca thật sự  thể , hơn nữa  còn nhỏ như ,  cho  cũng  giúp  gì,  cứ  lời ."
Lăng Ngạo Vân  điểm  , chỉ cần Tuyết Nhi mở miệng,  sẽ  giấu giếm quá lâu, Lăng Ngạo Vân dường như     nắm thóp  ,  mặt nàng    cách nào khác.
Bản  Lăng Ngạo Vân cũng  bất lực, ai bảo  thương    chứ, trách thì trách từ ngày Tuyết Nhi c.h.ế.t  sống ,    tự chủ  mà     thu hút.
Đang lúc Lăng Ngạo Vân trầm tư, Tuyết Nhi phát hiện trong tay áo   một tia sáng tím lấp lánh.
Tuyết Nhi  tò mò, nàng  Ngũ ca ca  thích những thứ kỳ trân dị bảo.
Nàng thầm nghĩ thứ phát sáng màu tím  chắc chắn là bảo bối, hơn nữa chắc chắn là bảo bối của Lăng Ngạo Vân, trộm nó xem Ngũ ca ca   ,   thì  trả  cho .
Diệu Diệu Thần Kỳ
Nghĩ đến đây, Tuyết Nhi bỗng nhiên cảm thấy  đúng là thiên tài!
Bàn tay nhỏ nhanh chóng vươn , bảo bối màu tím   gọn trong lòng bàn tay nàng.
May mà kỹ năng trộm cắp kiếp  của nàng   giảm sút bao nhiêu, tuy  chậm hơn so với  thể trưởng thành một chút.
 với  cách gần như ,  lấy  nó  dễ dàng.
 ngay  đó, Tuyết Nhi liền kêu lên:
"Ơ, đây chẳng  là  minh châu Tử Quang của mẫu phi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-106-de-cac-nguoi-biet-su-loi-hai-cua-ban-cong-chua-4-1.html.]
Câu    thu hút  bộ sự chú ý của Lăng Ngạo Vân  bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nhi.
Lăng Ngạo Vân cũng hối hận  thôi,  minh châu Tử Quang   đời chỉ  một viên, là do hoàng thượng ban thưởng cho Như phi nương nương, thiên hạ đều .
Đây chính là bảo vật hiếm   đời, mấy ngày nay Lăng Ngạo Vân ngày xem đêm ngắm thế nào cũng  thấy chán.
Thế là  cứ mang theo bên , nào ngờ   Tiểu Thường Tử vội vàng đến mời   cung, trong đầu  chỉ  nghĩ đến việc Tuyết Nhi  gặp , nên quên mất chuyện .
"Chuyện   , Tuyết Nhi,   nhầm ."
Vừa , một bàn tay to lớn  định giật   minh châu Tử Quang.
Tuyết Nhi nào để   như ý, thầm nghĩ: Ngươi còn   sự lợi hại của bản công chúa ?
Diễn trò, trộm cắp chỉ là chuyện nhỏ, lợi hại nhất   là những thứ  .
Nàng giơ tay lên, nhảy  khỏi vòng tay Lăng Ngạo Vân,  đắc ý:
"Ngũ ca ca,      ,  cũng   thích  minh châu Tử Quang , nhưng   dám trộm đồ của mẫu phi, nếu để mẫu phi hoặc phụ hoàng  ... Hừ hừ!"
Nói cho ngươi , bản công chúa lợi hại nhất chính là uy h.i.ế.p và g.i.ế.c , ngươi đụng  bản công chúa, coi như ngươi xui xẻo!
"Tuyết Nhi,  nhỏ giọng một chút,  Ngũ ca ca  , chuyện    như  nghĩ ."
Lăng Ngạo Vân    nhỏ   còn đáng thương khốn khổ.
Giờ đây  như một tiểu nữ hoàng  , hận  thể nuốt sống .
"Không thì ?"
Tuyết Nhi   nhiều lời, chỉ  chằm chằm Lăng Ngạo Vân như  : Ngươi   ? Vẻ mặt đầy uy hiếp.
Lăng Ngạo Vân  chút bất lực,  xung quanh thấy   ai, bèn hắng giọng: