Tức giận dâng trào, Tuyết Nhi vung kiếm đ.â.m  n.g.ự.c trái Cấp Nga Hoa, một vết thương sâu hoắm xuất hiện, Cấp Nga Hoa đau đớn đến toát mồ hôi lạnh!
Cô   quên cả kêu cứu, sợ hãi lắc đầu, ánh mắt như đang sám hối, xin , cầu xin tha thứ cho những việc   .
Tuyết Nhi  hề động lòng, giơ cao kiếm Dục Tuyết đ.â.m xuống, m.ó.c t.i.m Cấp Nga Hoa , Cấp Nga Hoa lập tức tắt thở,  còn hô hấp.
Ngay  đó, Tuyết Nhi dùng kiếm Dục Tuyết gắp trái tim còn ấm nóng, vẫn còn đập thoi thóp  lên, nhếch mép trái, xoẹt xoẹt hai nhát kiếm, c.h.é.m thành bốn mảnh, "bịch bịch bịch bịch" bốn tiếng rơi xuống  Cấp Nga Hoa.
Hai mắt cô  trợn trừng, vẻ mặt sợ hãi  bỏ chạy trắng bệch như tờ giấy, cứ như   im bất động.
Tuyết Nhi xoay  , chiếc váy tiên nữ màu vàng nhạt xòe , như nữ vương hoa cung, xinh  kiêu sa, xinh  đến mức khiến    tự chủ  mà  khuất phục!
Không ai  thể ngờ  cảnh tượng đẫm m.á.u phía  nàng là do nàng tạo .
Tuyết Nhi bỗng nhiên cảm thấy thời cổ đại  cũng chẳng khác gì thời hiện đại, đều    kẻ ,  sống an nhàn thì chỉ  một cách là  chừa một ai, diệt trừ tận gốc.
Có lẽ là do kiếp    huấn luyện thành ác quỷ g.i.ế.c   ghê tay, lời của huấn luyện viên vẫn còn văng vẳng bên tai: "Khoan dung với  khác chính là tàn nhẫn với chính , cho nên   để  một mạng nào, tránh để lại hậu họa."
Tuyết Nhi bỗng nhiên cảm thấy lời của huấn luyện viên kiếp , dù ở thời  nào, thời đại nào cũng  hữu dụng.
"Đốt hết ."
Lăng Ngạo Vân   thấy câu , Tuyết Nhi  dùng khinh công bay về phía hầm rượu của Liễu Thúy Các.
Lăng Ngạo Vân thầm nghĩ nơi ô uế  thiêu hủy cũng , để     thấy nơi    nhịn  mà xông , như  thật mất phong độ!
Xoẹt,  cất cây quạt ngọc , cũng bay đến hầm rượu.
Cạch, cạch, cạch, chỉ  thấy tiếng từng vò rượu quý nện  tường, xuống đất, lên cửa sổ, lên cửa  , mùi rượu thơm nức lan tỏa khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-111-den-ca-mot-con-kien-cung-dung-hong-song-5-dap-do-phu-tuong-quan-1.html.]
Người   đường lớn Kim Kinh chỉ thấy xa xa  ánh hoàng hôn phản chiếu một màu vàng kim,  khí xung quanh  sức nóng  cho vặn vẹo, rung động.
Thỉnh thoảng  vài tia lửa lẫn với vụn gỗ cháy đen bay lượn trong  khí nóng, mãi  rơi xuống, cùng với tiếng kêu răng rắc, chỉ trong một đêm, Liễu Thúy Các rộng lớn    còn tồn tại.
Chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn màu vàng nhạt và một công tử áo trắng tuấn tú phiêu dật biến mất  đường lớn  Liễu Thúy Các.
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Ngũ ca,  lâu  bản công chúa  đến thăm ông bà ngoại."
"Tuyết Nhi,  định đến phủ Đậu tướng quân ?"
"Ngũ ca,   lão mẫu của Dạ Hương Lang ngày ngày đến  cửa nha môn  lóc kể lể, khiến cả Kim Kinh đều thương cảm, xem  chuyện  cũng  cần giấu phụ hoàng nữa."
"Ý của Tuyết Nhi là..."
Tuyết Nhi mỉm  nhạt, khóe môi trái nhếch lên:
"Ngũ ca, bây giờ  hãy  cung ngay."
"Tuyết Nhi,  định một  đến phủ tướng quân ?"
Tuyết Nhi  dứt lời  dùng khinh công bay mất hút ở cuối đường, Lăng Ngạo Vân thầm nghĩ dù  Đậu Minh Thiết phu thê cũng là  trung thành yêu nước.
Hơn nữa  thấy bản lĩnh của Tuyết Nhi,  cũng  đuổi theo nữa, xoay  phóng nhanh về hướng hoàng cung.
Phủ Đậu tướng quân.
Bốn chữ dát vàng to lớn treo cao  đường Bảo Hoa sầm uất nhất Kim Kinh.
Một bóng dáng nhỏ nhắn màu vàng nhạt   bốn chữ lớn ,  bốn chữ "Phủ Đậu tướng quân" rồng bay phượng múa, nàng bỗng nhớ đến lúc  còn  trong nôi, chính là phụ hoàng Lăng Ngạo Thiên  ôm nàng  mỉm  tự tay đề bút  nên.