Nghĩ , trong lòng Tuyết Nhi dâng lên cỗ hận thù, nàng vung tay lên, đoản kiếm Dục Tuyết bay vút lên cao, chỉ thấy một luồng kiếm khí hình chữ thập lướt qua tấm biển dát vàng, ngay  đó bốn chữ "Phủ Đậu tướng quân" trở nên nham nhở  còn nguyên vẹn.
Tiếng động lớn   kinh động  trong phủ Đậu tướng quân, lập tức  một đám gia đinh cầm vũ khí chạy .
Có lẽ là do trời  sẩm tối, đám gia đinh  chỉ  thấy một đứa trẻ mặc váy vàng nhạt, tay cầm một thanh đoản kiếm giống như đồ chơi dài chừng mười tấc   cửa.
Đám gia đinh ngươi  ,   ngươi, ý nghĩ đầu tiên đều  nghĩ đến là đứa trẻ  mắt   c.h.é.m nát tấm biển của phủ tướng quân. Một tên gia đinh  chút kinh nghiệm :
"Ngươi mau  bẩm báo tướng quân."
"Vâng."
Tuyết Nhi thấy  nọ chạy nhanh  trong, cũng   động tĩnh gì, chỉ xoay ngón tay  một vòng, bảo kiếm xoay một vòng   trung  "xoẹt" một tiếng tra  vỏ.
Đám hạ nhân  ở cửa  thấy cảnh  đều  khỏi nuốt nước miếng, trong lòng đều nghĩ đến cùng một chuyện, tiểu nữ oa   đơn giản.
Thực  lúc  trời  gần tối, ánh hoàng hôn phía tây chỉ còn le lói, mặt trời  khuất  núi.
Hơn nữa Tuyết Nhi  cách đám   một , bọn họ căn bản   rõ dung mạo của nàng.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Thực  nếu đến gần, tên gia đinh dẫn đầu nhất định sẽ nhận  nàng chính là Lan Doanh công chúa.
Bởi vì Lan Doanh công chúa  đến phủ ông ngoại  mấy , còn  thích uống canh bạch liên nấu củ sen của Đậu lão phu nhân, đây là chuyện cả phủ đều .
"Tướng quân,  xong ,   xông  phủ tướng quân, c.h.é.m nát tấm biển của phủ tướng quân... của phủ tướng quân..."
Tên gia đinh đến báo tin sợ hãi đến mức giọng  càng lúc càng nhỏ.
Đậu Minh Thiết quát lớn:
"Bên ngoài xảy  chuyện gì? Sao  ồn ào như ? Còn  mau !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-112-xong-vao-phu-tuong-quan-2.html.]
"Có  c.h.é.m nát tấm biển của phủ tướng quân."
Mấy chữ cuối cùng gần như là tiếng muỗi kêu, nhưng do Đậu Minh Thiết tướng quân  mới nổi giận, trong phòng yên tĩnh đến mức   thấy một tiếng động, những lời  ai cũng  rõ ràng.
Đậu Minh Thiết liếc  con trai Đậu Nhược Bân cũng đang  trong đại sảnh, hừ lạnh một tiếng:
"Dẫn bản tướng quân  ngoài xem, là kẻ nào to gan như ?"
Nói xong, ông    ngoài, tuy bóng dáng  lớn tuổi nhưng trông vẫn cao lớn oai phong.
Đậu Nhược Bân  bất mãn, nhỏ giọng :
"Kẻ xông  phủ tướng quân   , trừng mắt với   gì? Lão già c.h.ế.t tiệt."
 những lời  Đậu Minh Thiết đương nhiên   thấy, mà phu nhân của Đậu Minh Thiết  từ phòng trong   đại sảnh   thấy, bà nhanh chóng bước lên vài bước,   mặt Đậu Nhược Bân, "bốp" một cái tát  mặt :
"Tên nghịch tử ."
"Nương,  điên ! Sao  đánh ?"
Đậu Nhược Bân đưa tay trái ôm lấy khuôn mặt  đỏ ửng, tay  chỉ  Đậu lão phu nhân,  ruột của .
"Ngươi còn dám cãi , tên nghịch tử , ở bên ngoài gây  chuyện lớn như  mà   ? Bây giờ cả ngày trốn trong phủ tướng quân  dám  ngoài, ngươi tưởng    ? Con tiện nhân mà ngươi nuôi    chặt hai tay, giờ sống  bằng chết, ngươi còn dám cãi ?"
Nói xong, Đậu lão phu nhân tức giận  thôi, còn  tát  thêm một cái nữa, nhưng đột nhiên  thể bà lảo đảo, nha  bên cạnh vội vàng bước lên đỡ lão phu nhân  xuống ghế chủ vị trong đại sảnh.
Lúc  Đậu lão phu nhân  tức giận đến mức   nên lời, chỉ  thấy bà lẩm bẩm nghịch tử, tạo nghiệt...
Đậu gia chúng    sinh  đứa bại hoại như ngươi chứ...
Những lời  cứ thế đứt quãng phát  từ miệng Đậu lão phu nhân.