Huyền Trung, Huyền Minh bình thường đều  theo hai bên Tuyết nhi, một bước  rời, luôn cảnh giác cao độ bảo vệ Tuyết nhi, cũng thường xuyên đưa  ý kiến và  một  việc vặt cho Tuyết nhi.
Huyền Trung là  trầm , suy nghĩ chu ,  vô cùng trung thành,    chỉ  trọng điểm,  việc gì cũng đặt Lan Oanh công chúa lên hàng đầu.
Tuyết nhi khẽ mỉm  đầy ẩn ý, chỉ một nụ  nhẹ nhàng  thôi cũng khiến Huyền Trung, Huyền Minh ngây  .
Huyền Minh là  thật thà nhất, hơn nữa trong lòng nghĩ gì đều thể hiện  mặt, trong nháy mắt, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng lên.
Tuyết nhi  thấy vẻ mặt rõ ràng của Huyền Minh,  khỏi bật :
"Huyền Minh, nụ  của bản công chúa  đến thế ? Ở bên cạnh  mười năm  mà ngươi vẫn  quen ?"
"Haha~"
Tuyết nhi   ngừng , khiến Huyền Minh càng đỏ mặt hơn, cúi đầu thấp hơn.
Huyền Trung bất lực đánh  đầu Huyền Minh một cái:
"Tên tiểu tử thối ,   với ngươi bao nhiêu  ,  luôn cảnh giác cao độ!"
"Thôi  , Huyền Trung, các ngươi cứ  theo lời bản công chúa  , phụ hoàng và Lục ca bên   sẽ tự  giải thích. Các ngươi lui xuống  ."
"Rõ."
Đợi hai  lui  ngoài, Tuyết nhi nhẹ nhàng  đến thư phòng, cầm bút mực  ba bức thư, mỗi bức thư chỉ  một câu:
"Phụ hoàng, nữ nhi  Giang Nam du ngoạn một chuyến, thuận tiện tham quan thịnh hội, đừng đuổi theo, đừng nhớ nhung, nếu  nữ nhi sẽ   chuyện với  ba tháng! Tuyết nhi kính bút."
"Mẫu phi, nữ nhi  Giang Nam , bên cạnh  sáu đại hộ vệ,  đừng lo lắng, nữ nhi  ở trong cung, nếu  vị nương nương nào bắt nạt  thì cứ  với đặc chủng bộ đội của con để bọn họ dạy dỗ họ,  nắm chắc trái tim của phụ hoàng đấy nhé! Tuyết nhi kính bút."
"Ngạo Tuyết, Tuyết nhi  Giang Nam du ngoạn ,   nhanh chóng đến đó nhé! Tuyết nhi yêu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-132-ngan-van-danh-ky-vao-giang-nam-ban-cong-chua-nhat-dinh-phai-di-3-an-sach-cua-nguoi-ke-hoach-nay-ra-1.html.]
Buông bút mực xuống, Tuyết nhi   thầm một  nữa, hài lòng gật đầu,  lượt bỏ  ba phong thư:
"Tiểu Thường Tử, Thanh nhi, các ngươi c.h.ế.t ở  hết ?"
"Có, nô tài  mặt."
Tiểu Thường Tử và Thanh nhi  thấy công chúa gọi, lập tức chạy , tuy  hầu hạ bên cạnh Lan Oanh công chúa nhiều năm như , nhưng bọn họ vẫn  kính sợ công chúa.
"Tiểu Thường Tử, nếu hai ngày nữa phụ hoàng vẫn  cho phép bản công chúa xuất kinh, thì ngày thứ ba ngươi hãy đích  đưa ba bức thư  đến tay phụ hoàng, mẫu phi và Lục ca,  ?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Rõ."
Tiểu Thường Tử nhận lấy thư, cẩn thận cất  trong lòng.
"Thanh nhi, ngươi  thu dọn đồ đạc, mang theo nhiều bộ váy sen bằng lưu ly, thêm mấy bộ y phục khác và mấy bộ nam trang. Ngươi cũng mang theo nhiều bạc , những thứ khác thì tùy ý thu dọn, hai ngày nữa chúng  xuất kinh."
Xuất kinh?
Tiểu Thường Tử   thấy liền giật , trời ơi,   nếu để Hoàng thượng  , thì mười cái đầu của  cũng  đủ để chém!
"Phịch" một tiếng, Tiểu Thường Tử quỳ xuống đất.
"Lan Oanh công chúa,  mà  như , nếu Hoàng thượng trách tội xuống,  sẽ  bao giờ gặp  Tiểu Thường Tử nữa!"
Vừa    lớn,  đến mức thảm thiết vô cùng!
Tuyết nhi nhíu mày liễu, xoay   một cách xinh , tay  đặt lên tay vịn của ghế phượng hoàng,  thấy dáng vẻ nửa diễn trò nửa sợ hãi  lóc của Tiểu Thường Tử, bất đắc dĩ :
"Thôi  , ngươi cùng bản công chúa  Giang Nam."
Tiểu Thường Tử   thấy câu , lập tức ngừng , ngay cả nước mắt cũng  còn, Tiểu Thường Tử cũng   kẻ ngốc,  ngăn cản chuyện công chúa  ,    năng lực đó!
Nếu  thể ở bên cạnh công chúa, kinh nghiệm nhiều năm  theo công chúa  cho  , công chúa sẽ bảo vệ cái đầu của !