" mà, thư nhất định  đưa đến."
"Vâng  , nô tài nhất định sẽ  thành việc ."
Lúc   gì còn   Tiểu Thường Tử  mới  nữa, Tuyết nhi bất lực vô cùng.
Hai ngày tiếp theo, Lăng Ngạo Vân thực sự là dùng đủ  cách, dốc hết sức lực để xin lệnh bài xuất kinh cho Tuyết nhi.
Nào ngờ Hoàng thượng nổi giận mắng    dáng một   trai, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện dẫn em gái  chơi khắp nơi.
Còn tăng cường thêm , ngày đêm canh giữ Diêu Nguyệt các, ngay cả khi Tuyết nhi  khỏi hoàng cung,   đường lớn ở Kim Kinh, phía  cũng  một đám   theo.
Tuyết nhi chỉ  gãi đầu, phát hiện  càng ngày càng ngốc,   thể tin tưởng Lăng Ngạo Vân chứ?
Từ nhỏ đến lớn  chỉ  gây thêm phiền phức cho !
Tuyết nhi đang   đường lớn, tay thỉnh thoảng vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch dường như  quen  chủ nhân vuốt ve,  trong lòng Tuyết nhi, mắt nhắm nghiền hưởng thụ.
Vừa đúng lúc vô tình  thấy  nhà đang tổ chức hôn lễ, tiếng trống tiếng chiêng rộn ràng náo nhiệt, Tuyết nhi bỗng nảy  một ý tưởng.
Nàng xoay đầu một cách dứt khoát,  lớn hai tiếng:
"Huyền Trung, Huyền Minh, Thanh nhi, Tiểu Thường Tử, hôm nay các ngươi cứ ăn uống thoải mái cho , nhất định  ăn sạch quán rượu của Ngũ ca."
Bốn  bọn họ  , đều im lặng,  hiểu chuyện gì đang xảy .
Diệu Diệu Thần Kỳ
Vốn dĩ từ sáng sớm  khỏi cửa cung, Lan Oanh công chúa vẫn luôn u sầu, rõ ràng là tâm trạng  , lúc  nếu ai chọc  nàng, chắc chắn sẽ   kết cục  .
Thế mà mới  khỏi cung  đầy một canh giờ, tâm trạng của công chúa   lên ,  biểu cảm của công chúa lúc , đúng là nụ  rạng rỡ ngàn năm  một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-133-an-sach-cua-nguoi-ke-hoach-nay-ra-2.html.]
Nghĩ đến nụ  mê  , chỉ khi Tuyết vương điện hạ ở bên cạnh mới  thể thỉnh thoảng  thấy.
Bốn  cũng   gì thêm, cùng Tuyết nhi   Nhất Phẩm Hồi Tự Lâu.
Tất nhiên, trong bóng tối  một đám cao thủ do Hoàng thượng phái  theo, mượn danh nghĩa là bảo vệ an  cho công chúa điện hạ, sợ   mạo phạm vị Hương Hương công chúa nổi tiếng khắp thiên hạ, thực chất phần lớn là để giám sát công chúa, tránh cho nàng lén trốn .
Tuyết nhi lên tầng ba của Hồi Tự Lâu,  xuống một cách thoải mái và tao nhã.
Hít sâu một  hương sen thanh mát, mở mắt  những đóa sen trong hồ nước  lầu, cảm thấy vô cùng thư thái.
Tuyết nhi từ lâu  coi Nhất Phẩm Hồi Tự Lâu  như của , mà mỗi tiểu nhị ở đây bây giờ gần như đều quên mất chủ nhân của  là ai.
Chỉ cần Lan Oanh công chúa  mặt, gần như đều chỉ  lời nàng, mà  coi lời của Lăng Ngạo Vân  gì.
Bởi vì ban đầu bọn họ cũng  lời ông chủ Lăng Ngạo Vân của , nhưng mỗi khi  thấy Lan Oanh công chúa xuất hiện, ông chủ của bọn họ mãi mãi chỉ  phận  sai bảo.
Cho nên     sự ăn ý ngầm, như thể Lan Oanh công chúa mới là chủ nhân thực sự .
Tên tiểu nhị đội mũ nhỏ hình chữ "phẩm",   thấy Lan Oanh công chúa xinh  như tiên nữ, lập tức chạy đến hầu hạ.
Vừa dọn lên những món ăn ngon nhất, tinh tế nhất,  thỉnh thoảng  đầu  ngắm  dung nhan của Lan Oanh công chúa thêm vài .
Tuyết nhi đột nhiên nở một nụ  ngọt ngào, chỉ thấy tên tiểu nhị  quên cả  đầu , ngây ngốc  chằm chằm Tuyết nhi.
"Rầm" một tiếng,  đ.â.m thẳng  khung cửa, ngay  đó, tiểu nhị đau đớn, nhíu mày xoa xoa cái đầu sưng đỏ, Tuyết nhi  thấy cảnh , lập tức  ha hả!
Thực  chuyện như thế , Tuyết nhi thường xuyên gặp ,  đầu tiên chỉ là vô tình mỉm  nhẹ nhàng cũng khiến một  đ.â.m thẳng  cây.
Sau đó, Tuyết nhi dùng chiêu  trăm  như một,   thì  hổ đủ kiểu, tiểu nhị thấy Lan Oanh công chúa     phá lên, bản   cũng há miệng  ngây ngô, gật đầu   ngoài bưng thức ăn.