"Hồi bẩm Hoàng thượng và nương nương, Thanh Nhi  vẫn luôn  nha đầu cấp thấp ở Hoa Thanh cung, chỉ là một tiểu nha đầu,    khi công chúa rơi xuống nước, Như phi nương nương lo lắng cho sự an  của công chúa nên  phái thêm mấy nha đầu  theo hầu hạ."
Tuyết Nhi lập tức tiếp lời:
"Phụ hoàng, nha đầu của nhi thần   theo nhi thần mấy tháng , Lan nương nương mới  cung,   nàng   thể quen   chứ? Nhất định là Lan nương nương   luyện võ công luyện đến hồ đồ ."
Hoàng thượng  bộ dạng của Lan phi, đầu dính cỏ, mặt dính bùn, quần áo rách rưới,   lấm lem, thêm  đó bản  Lan phi dung mạo vốn  bình thường, liền cảm thấy chán ghét,  thèm để ý đến.
Ôm Tuyết Nhi  thẳng đến Hoa Thanh cung.
Lan phi từ Ngự hoa viên trở về Bích Hoa cung liền bắt đầu đập phá đồ đạc, nổi cơn tam bành,  mắng Tuyết Nhi  nguyền rủa.
Thái giám tổng quản trong cung Lan phi, Tiểu Đức Tử vội vàng chạy tới:
"Nương nương,  đừng tức giận, đồ đạc  đập phá đều là của Bích Hoa cung, nếu để  của Hoa Thanh cung  thấy, nhất định sẽ hả hê."
Dương Diễm Kiều  nô tài  , bình hoa đang định đập liền ném cho Tiểu Đức Tử.
"Ngươi  cái gì? Ta   cung ngày thứ hai   sắc phong  phi, đây là ân sủng to lớn,  mà con nhóc thỏ đế  chỉ  vài câu, khiến  ngã sấp mặt, Hoàng thượng cũng  thèm để ý đến  mà bỏ , còn  Thanh Nhi  nữa, ngươi  nhớ ? Rõ ràng chính là nha đầu tối qua vô lễ với . Ngươi  xem, cục tức     nuốt trôi ?"
Nói xong, tức giận "bịch" một tiếng  xuống ghế phượng hoàng một cách khó coi.
Tiểu Đức Tử tiến lên một bước: "Nương nương,   Tiểu Đức Tử lắm miệng, Lan Doanh công chúa mới bốn tuổi,   thể  nhiều tâm kế như  chứ?
Người  thể dạy Lan Doanh công chúa  chuyện , nương nương nghĩ còn  thể là ai?"
Lan phi đột nhiên ngẩng đầu: "Chẳng lẽ là... Như phi?"
Diệu Diệu Thần Kỳ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-17-cho-an-phan-2-nguoi-tinh-la-cai-tha-gi.html.]
Tiểu Đức Tử  bày  vẻ mặt nịnh nọt:
"Hoàng thượng và Lan Doanh công chúa   , nương nương   thấy ?"
Lan phi dùng sức đập bàn  dậy.
"Như phi, ngươi tính là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một bà già ba mươi tuổi, dám đấu với bản cung,  sẽ khiến ngươi sống  bằng chết!"
Tiểu Đức Tử  tiến lên một bước:
"Nương nương,  bớt giận, trong cung , hiện giờ ai cũng    Thánh thượng sủng ái nhất, điều quan trọng nhất vẫn là mời Hoàng thượng đến Bích Hoa cung của chúng . Có  ân sủng,  xử lý bà già Như phi , chẳng  dễ như trở bàn tay ?"
Dương Diễm Kiều  Tiểu Đức Tử một cái, thầm nghĩ tên nô tài   câu nào cũng trúng trọng điểm, xem  Tiểu Đức Tử  vẫn  thể lợi dụng , vì  liền tháo chiếc vòng ngọc bích xanh biếc  cổ tay  xuống.
"Tiểu Đức Tử, thưởng cho ngươi, bản cung là con cháu nhà tướng, đôi khi  kiềm chế  nóng nảy, ngươi ở trong cung lâu ,  lời gì cứ  thẳng."
Tiểu Đức Tử nhận lấy chiếc vòng,   liền  giá trị liên thành, trong lòng mừng thầm, nghĩ Lan chủ tử  tuy tính tình nóng nảy, nhưng đầu óc vẫn thông minh, hơn nữa hiện giờ đang  sủng ái,  việc cho Lan chủ tử nhất định sẽ  nhiều lợi ích, bèn :
"Tạ chủ tử ban thưởng, Tiểu Đức Tử  ở Bích Hoa cung , tự nhiên là  của nương nương, cũng tự nhiên là  việc đều lấy nương nương  trọng."
Lan phi gật đầu:
"Tốt lắm,  thì hãy nghĩ cách giúp bản cung giành  Hoàng thượng."
"Vâng, nô tài tuân mệnh."
Tiểu Đức Tử đảo mắt một vòng, : "Nương nương  bằng..."
Mấy ngày liên tiếp, Hoàng thượng đều ở Hoa Thanh cung với Lan Doanh công chúa luyện kiếm, bởi vì Lan Doanh còn nhỏ, Hoàng thượng đặc biệt hạ lệnh chế tạo riêng cho Lan Doanh một thanh đoản kiếm phù hợp với đứa trẻ bốn tuổi - Dục Tuyết kiếm.