"Là Sở Dật đường đột, nếu Doanh Tuyết ở đây, Sở Dật xin phép ngày khác đến bái phỏng."
"Không tiễn."
Sở Dật khẽ cúi coi như hành lễ cáo từ, còn Lăng Ngạo Tuyết căn bản ý giữ khách.
Chỉ là khoảnh khắc Sở Dật xoay , liếc xuống chân nữ tử nam tử áo tím ôm trong lòng, đó là một đôi giày nam nhân đang a, chẳng lẽ ôm là một nam nhân?
Nghi ngờ của Lăng Sở Dật càng thêm sâu sắc, nhưng dừng bước, dần dần rời khỏi họa thuyền ngày càng xa.
Đợi đến khi thấy tiếng bước chân nữa, Tuyết Nhi mới thò đầu khỏi lòng Lăng Ngạo Tuyết, trái đợi xác định , mới thả lỏng .
"Ngạo Tuyết, thật rời xa sẽ sống thế nào đây?"
Lời như đùa của Tuyết Nhi, đổi tiếng nhẹ của Lăng Ngạo Tuyết:
"Bây giờ mới ?"
Lăng Ngạo Tuyết như vui vẻ, nhưng giây tiếp theo đột nhiên ngừng , vẻ mặt ngưng trọng :
"Tuyết Nhi, muội... muội rời xa ?"
Khi xong câu dường như như sinh ly tử biệt , Tuyết Nhi trợn tròn mắt, phu quân nhỏ ?
Gần đây nhạy cảm như ?
Vốn dĩ Tuyết Nhi còn trêu chọc phu quân nhỏ của , nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lăng Ngạo Tuyết, cũng dám càn nữa, vẫn là an ủi thì hơn, nếu sẽ thực sự cho là thật!
Tuyết Nhi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to của Ngạo Tuyết, bàn tay chút chai sạn, dày dặn đáng tin cậy, Tuyết Nhi vuốt ve qua :
"Ngạo Tuyết, đừng suy nghĩ lung tung ? Tuyết Nhi sẽ rời xa ."
Lăng Ngạo Tuyết thấy lời dường như yên tâm hơn nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn chút lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-189-lam-nguy-bat-loan-vi-nu-cuoi-hanh-phuc-cua-nang-2.html.]
Tuyết Nhi , Ngạo Tuyết nghĩ sai ý câu , bây giờ, phu quân nhỏ của nàng ở phương diện chính là một đường thẳng thể lay chuyển.
Tuyết Nhi cố gắng thêm chút nữa, cố gắng thuyết phục , để yên tâm:
"Nếu thì thế nào mới tin? Hay là ... lấy ."
Khi Tuyết Nhi lời , còn ngừng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay to của Lăng Ngạo Tuyết, lời trêu chọc cộng thêm động tác trêu chọc , nghĩ là nam nhân đối diện với mỹ nhân như tiên nữ cũng thể kìm lòng .
Lăng Ngạo Tuyết cuối cùng cũng gỡ bỏ phòng , dường như tin lời Tuyết Nhi , bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Nhi, xoa vài cái:
"Ừm, tin muội."
Tuyết Nhi vui vẻ, nở một nụ ngọt ngào nhàn nhạt, Lăng Ngạo Tuyết giống như khắc ghi nụ ngọt ngào trong đầu vĩnh viễn, chằm chằm Tuyết Nhi, nhưng biểu cảm vẫn chút ngưng trọng, thần kinh dường như căng thẳng.
Tuyết Nhi chút lo lắng Ngạo Tuyết ?
Sao mấy ngày nay đến Giang Nam cứ luôn cảm giác đúng lắm, nhưng dù phu quân nhỏ tin, là thể yên tâm , bởi vì Lăng Ngạo Tuyết từ nhỏ đến lớn từng lừa dối nàng, chuyện hứa với Tuyết Nhi đều .
Lúc sáu đại hộ vệ và Thanh Nhi Tiểu Thường Tử trở họa thuyền, chỉnh tề thành hai hàng trong đại sảnh, Tuyết Nhi thấy bọn họ trở về, với Thanh Nhi một câu:
"Thanh Nhi, chuẩn một chút, bản công chúa tắm rửa."
"Vâng."
Thanh Nhi lui xuống.
Những khác nên biến mất đều biến mất, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn Tiểu Thường Tử và một con hồ ly trắng.
Hồ ly trắng cũng cực kỳ buồn chán ngáp một cái.
Tuyết Nhi dường như quên mất nó:
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Tiểu Thường Tử ngươi xuống tắm rửa sạch sẽ cho nó, cảm thấy lông nó ngày càng tệ ."