Nam Cung Phi Tuyết   thấy lời , lập tức  bắt đầu sấm chớp đùng đùng mà mưa chẳng rơi.
Hoàng hậu nhất thời    ,  sợ hoàng nhi  sinh bệnh gì khác, liền nháy mắt  hiệu với Hoàng thượng.
Vốn dĩ Hoàng thượng  bên cạnh vẫn luôn xem kịch vui của hai  con, xem đến thích thú,  vặn chạm mắt với Hoàng hậu.
Hoàng thượng ho khan một tiếng, nuốt nước bọt, nghĩ thầm vẫn là đừng xem kịch vui nữa, xem tiếp nữa, trẫm   chịu tội.
Hoàng thượng  đến bên giường: "Hoàng nhi, phụ hoàng hiểu tâm trạng của con, chuyện  chi bằng..."
Hoàng thượng dừng  một chút,   sắc mặt Hoàng hậu, xác định ý tứ của Hoàng hậu,  tiếp tục :
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Phụ hoàng sẽ cho phép con đến Thiên Hạo hoàng triều một chuyến, con thấy thế nào?"
Nam Cung Phi Tuyết   thấy lời , lập tức nín , khẽ mỉm ,
"Tạ ơn phụ hoàng, mẫu hậu thành ."
Không  hai lời,  nhảy xuống giường, hô lớn với Tiểu An Tử:
"Tiểu An Tử, đồ đạc bản Thái tử bảo ngươi chuẩn  để mang đến Thiên Hạo hoàng triều, ngươi  chuẩn  xong ?"
Tiểu An Tử  tiên là ngẩn , điện hạ  khỏi bệnh cũng thật nhanh,   còn sốt, chẳng lẽ  lui  ?
"Hồi bẩm Thái tử điện hạ,  chuẩn  xong từ lâu  ạ."
"Tốt lắm,  bây giờ khởi hành thôi."
Lời còn  dứt,    khỏi tẩm điện của Thái tử.
Trong tẩm điện chỉ còn  Hoàng thượng, Hoàng hậu và một đám nô tài, Hoàng thượng thì nở nụ  hài lòng, tán thưởng.
Hoàng hậu  sốt ruột vô cùng, nhưng     gì.
Cứ như , Nam Cung Phi Tuyết mang theo Tiểu An Tử và một đám  hùng hổ  khỏi cung, tiến về Thiên Hạo hoàng triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-24-nam-cung-phi-tuyet-3-thuong-cho-nguoi-mot-lao-ba-1.html.]
Nam Cung Phi Tuyết  như tên, luôn mặc một bộ bạch y, tay cầm quạt xếp, bộ dạng tiêu chuẩn của một  tính tình thất thường, sống buông thả, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ , thật sự là  hợp  chút nào!
Đoàn   kéo dài dằng dặc, nhưng cũng  còn cách nào khác, dù  cũng là Thái tử một nước đến nước khác tặng quà chúc mừng, ít nhiều cũng  thể hiện uy nghiêm quốc gia.
Trên đường  thật sự xảy   ít chuyện kỳ quái, đương nhiên kỳ quái  chỉ là đối với tất cả   ngoại trừ Nam Cung Phi Tuyết.
Long Ngọc hoàng triều và Thiên Hạo hoàng triều là hai nước láng giềng, tuy  là cách xa vạn dặm, nhưng  thực tế cũng  xa đến .
 nếu thật sự  bộ, cũng  mất mấy tháng, hơn nữa tốc độ di chuyển của đoàn  Thái tử điện hạ  cũng thật sự là...    nhỉ...
"Tiểu An Tử, ngươi xem con ch.ó  thật đáng yêu, mua về tối nay  thịt."
Ngồi  cỗ xe ngựa do 16 con ngựa kéo,   một cách  khách khí.
Trên xe   giường,  rượu,  cả nô tỳ, thái giám đầy đủ.
Tiểu An Tử  thấy lời , lập tức  với tiểu thái giám cấp thấp hơn bên cạnh, tiểu thái giám  vẻ mặt hoang mang,
"An công công, Thái tử điện hạ  con ch.ó đáng yêu, chúng   thịt nó... Ngài đừng  khó tiểu nhân."
Tiểu thái giám vẻ mặt sợ sệt.
"Đi  , ngươi  cái gì? Bảo ngươi  thịt còn   thấy ? Cẩn thận cái đầu của ngươi đấy."
Kỳ thật Tiểu An Tử cũng giống tiểu thái giám ,  chút khó hiểu, chỉ là  theo  lâu, cũng quen với sự thần kỳ của Thái tử điện hạ.
Tự nhiên liền  xem suy nghĩ bình thường của  là bình thường nữa, ngược  cảm thấy  ăn nó mới là lạ!
"Tiểu An Tử, ngươi  theo bản Thái tử bao lâu ?"
Nam Cung Phi Tuyết  ăn nho do nô tỳ bên cạnh bóc vỏ đút cho,  .
"Hồi bẩm Thái tử điện hạ, nô tài từ ngày Thái tử điện hạ sinh    theo hầu hạ   ạ."
Tiểu An Tử trả lời một cách chậm rãi.