Ngạo Tuyết và Ngạo Vân cũng bớt đề phòng hơn  ít, cảm thấy Vũ Văn Phi Tuyết  cũng  giống kẻ đại gian đại ác, liền cùng  trò chuyện.
Mọi  uống rượu trò chuyện rôm rả,  khí vô cùng náo nhiệt, từ đó kết giao bằng hữu.
Trăng sáng  thưa, hai bàn tay nhỏ mũm mĩm đang bám chặt lấy vạt áo Lăng Ngạo Tuyết, khóe miệng còn vương chút nước miếng, ngủ say sưa. Có lẽ cũng chỉ  Tuyết nhi mới  thể   hành động chẳng hề đoan trang như .
"Phi Tuyết , Nhất Phẩm Hồi tự lâu  là sản nghiệp của Lăng gia, tuy   khách điếm, nhưng cũng  vài gian phòng thượng hạng, vốn là để  nhà ở. Nếu   chê, cứ ở  đây nhé. Ta quyết định , sẽ ở  đây."
Lăng Ngạo Vân    kéo Nam Cung Phi Tuyết   trong. Tật   của Lăng Ngạo Vân  tái phát , chẳng cho Nam Cung Phi Tuyết cơ hội mở lời,  đầu liền sai tiểu nhị  chuẩn  đồ dùng hàng ngày.
Người   còn tưởng Lăng Ngạo Vân đang  tròn bổn phận của chủ nhà đấy.
Lăng Ngạo Tuyết thấy Vũ Văn Phi Tuyết định  lời từ chối, bèn lên tiếng:
"Phi Tuyết ,  và thuộc hạ cứ ở  đây . Tuyết nhi hôm nay mệt lắm , dù  cũng chỉ mới vài tuổi, chúng   ca ca đều cưng chiều nàng  hết mực. Ngày mai nếu  thấy , chắc chắn nàng  sẽ nổi giận."
Nói xong, hắn trìu mến  cục bông nhỏ mềm mại trong lòng.  lúc ba  cùng  về phía Tuyết nhi, thì nàng "phụt" một tiếng, bong bóng mũi vỡ tan!
Ba  lập tức phá lên  ngặt nghẽo, vui vẻ vô cùng.  tiếng  cũng  quấy nhiễu giấc mộng  của tiểu mỹ nhân trong lòng.
"Được,  Tuyết , Vân , tại hạ xin đa tạ."
Nam Cung Phi Tuyết đáp  cũng  hào sảng, lúc     còn dáng vẻ công tử phong lưu ban ngày nữa.
"Ngũ ca,   đưa Tuyết nhi về . Nếu mẫu  cho phép Tuyết nhi  ngoài  ngày mai,  sẽ  đưa   đến."
Lăng Ngạo Tuyết  đầu  dặn dò Ngạo Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-33-ca-ca-om-ngoc-mem-trong-long.html.]
"Ừ,  cứ về . Sáng mai  cũng sẽ đến thỉnh an mẫu ."
Câu    lọt khỏi tai Nam Cung Phi Tuyết. Thực  trong  thời gian ngắn ngủi tiếp xúc,   cảm thấy ba     đơn giản. Từ thỉnh an hình như chỉ  dùng nhiều trong cung.
Lại nghĩ đến mùi hương kỳ lạ   Tuyết nhi, chẳng lẽ...
Nụ  yêu mị, phóng đãng bất kham  hiện lên  khóe môi Nam Cung Phi Tuyết.
Vừa bước  Hoa Thanh cung, Như phi nương nương  vội vàng chạy tới:
Diệu Diệu Thần Kỳ
"Ngạo Tuyết, Tuyết nhi còn nhỏ như ,  con  đưa    chơi về muộn thế? Mẫu phi thật sự hối hận vì  đồng ý cho con đưa Tuyết nhi  ngoài."
Tình cảm lo lắng của   dành cho con gái thể hiện rõ  gương mặt Như phi.
Lăng Ngạo Tuyết  thấy biểu cảm của mẫu phi khi đối xử với  , hắn  sống 14 năm,  từng  hưởng một chút tình thương nào. Thỉnh thoảng cũng  sự quan tâm, nhưng luôn thoáng qua  biến mất.
Hắn  rời khỏi đây ngay lập tức,  định đặt Tuyết nhi  tay mẫu phi, nào ngờ Tuyết nhi tuy ngủ say, nhưng bàn tay nhỏ mũm mĩm vẫn bám chặt lấy vạt áo Lăng Ngạo Tuyết  chịu buông.
Như phi thấy nữ nhi ngủ ngon lành cũng  nỡ đánh thức nàng, bèn :
"Ngạo Tuyết, con đưa Tuyết nhi về tẩm điện ngủ . Mẫu phi  mệt, cũng  nghỉ ngơi đây."
Nói xong, Vương ma ma và Lục nhi vội vàng tiến lên dìu Như phi về tẩm điện của .
Lăng Ngạo Tuyết ôm Tuyết nhi  về phía tẩm điện của Tuyết nhi. Đến bên chiếc giường êm ái, hắn   dám buông tay, sợ lỡ tay đánh thức Tuyết nhi.
Thực  cánh tay của Ngạo Tuyết  sớm tê cứng, nhưng  tiểu khả ái trong lòng, hắn  chẳng còn nhớ đến chuyện cánh tay tê mỏi nữa. Cứ như , hắn ôm Tuyết nhi   giường, ngắm  dung nhan đáng yêu khi ngủ của  .
Hắn  dám buông tay dù chỉ một khắc.