"Nương nương, nương nương,  mau  xem, mau  xem a, công chúa, công chúa nàng , công chúa nàng  mở mắt  , công chúa nàng   chết,  c.h.ế.t a..."
Nghe thấy lời  đột ngột của nha , Như phi nương nương    sống nữa bỗng nhiên như  hy vọng sống, lập tức bò dậy từ  đất, chạy như bay đến  mặt Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi trợn to mắt, vểnh tai lên,   rõ ràng  thứ  mắt.
Trước tiên là một tiểu nha đầu chừng 15, 16 tuổi dáng vẻ  hầu lớn tiếng kêu công chúa  chết,  đó là một mỹ phụ trung niên nghiêng nước nghiêng thành, mặc y phục trang sức lộng lẫy.
Nước mắt nước mũi tèm lem rơi đầy mặt cô.
Thật khó chịu a, theo phản xạ đưa tay lau nước mắt nước mũi  mặt, nhưng mà ngay lúc , cô thiếu chút nữa  ngất xỉu, chuyện gì xảy  ?
Tại  tay   nhỏ như ? Tại     chuyện mà     là ê a? Trời ơi, chẳng lẽ  xuyên   ?  mà xuyên  thành trẻ con ?
Tuyết Nhi còn    tỉnh táo   nhớ tới lời của Bạch Mi lão đầu, cô đến dị thế trong  thể của cô ,  thành tâm nguyện   thành ở kiếp  .
Lúc  mới tỉnh táo , dù  cô cũng   những con quỷ đó huấn luyện 21 năm,  nhanh khôi phục sự bình tĩnh.
Sắp xếp  suy nghĩ, liền hiểu rõ tình hình hiện tại.
Chính là: Đây là thời cổ đại, cô là một công chúa, vị nương nương  lóc thảm thiết  hẳn là  của cô, cô  xuyên  thành một đứa trẻ.
Hiện tại rốt cuộc  bao nhiêu tuổi, bản  cũng  rõ ràng, chỉ là suy nghĩ và ký ức vẫn dừng  ở tuổi 25.
Nghĩ đến đây liền yên tâm, thầm nghĩ kiếp   còn   cha   trông như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-gia-dao-me-hon-phach-cua-ty-ty-lon-tuoi-sfth/chuong-5-cong-chua-di-the-phuc-tinh-1-1.html.]
Ít nhất kiếp      , vì  cô mở to mắt,   cho kỹ    trông như thế nào, bàn tay nhỏ mũm mĩm  ngừng vung vẩy.
Tiểu nha  bên cạnh rốt cuộc cũng nhịn   mở miệng: "Nương nương,  mau  xem, tiểu công chúa biểu hiện như  rõ ràng là   ôm a."
Trong lúc nhất thời, vị nương nương nghiêng nước nghiêng thành  chỉ dừng  ở niềm vui sướng con gái   thể sống ,  nghĩ tới  lập tức ôm lấy an ủi đứa nhỏ  mới trải qua quỷ môn quan .
Diệu Diệu Thần Kỳ
Nương nương bèn lau nước mắt, ôm Tuyết Nhi lên. Ai nha, đây là  gì ?
Ta lớn như ,  từng để ai ôm bao giờ, những  ôm  đều  chết, ai cho ngươi ôm? Ai cho ngươi ôm? Ngươi là   thì  thể ôm  ? Thật sự  quen!
Vì , tay chân cùng sử dụng, loạn xạ vung vẩy, nhưng mà dù  vung vẩy thế nào, tay chân mũm mĩm của đứa trẻ  thì  tác dụng gì chứ? Ta thật sự ghét nhất trẻ con mập mạp.
Lúc , một giọng   nam  nữ truyền đến: "Hoàng thượng giá lâm!" Rất nhanh, một  đàn ông trung niên dáng  cao lớn, vạm vỡ, làn da ngăm đen,  trai chạy .
"Ái phi, trẫm    tiểu công chúa của chúng  sống ,  thật ? Mau để trẫm  xem, mau."
Ồ, thì    là cha , hoàng thượng thật oai phong a!
Lúc  mới phát hiện phía  ông   một đứa nhỏ cao đến eo,  cách ăn mặc,     quyền thì cũng là  giàu . Nhất thời, Tuyết Nhi sinh  hứng thú với đứa nhỏ chừng mười tuổi , liền  quậy phá nữa.
Như phi  cúi . "Thần  tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng  xem, tiểu công chúa  thấy  đến, lập tức  quậy nữa."
"Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nhất thời, cả phòng thái y nô tài quỳ đầy đất. Nói chứ cũng thật là trùng hợp, đúng lúc , bên ngoài bắt đầu đổ tuyết lớn.
Tiểu Lý Tử tiến lên : "Hoàng thượng, tuyết rơi báo hiệu mùa màng bội thu a! Tiểu công chúa  thể sống , đây chính là chuyện vui lớn a!"