Ta  mà, là một  dịu dàng, cũng là một  cực kỳ hiếu thuận.
Trong lòng phụ hoàng chỉ  là tu tiên,    thể  ủng hộ  ?
Cho nên  chuyển tất cả  thứ của   phòng luyện đan, giúp  giải quyết  vấn đề sinh hoạt, khiến   cần bước  khỏi phòng nửa bước, cả ngày chỉ cần chuyên tâm tu tiên.
Còn cho trọng binh canh gác, ngoại trừ   cho phép ai  quấy rầy .
Người  lớn tuổi , ngày thường dễ dàng mệt mỏi, cho nên cũng  cần thiết triều, tất cả ý chỉ đều nhờ  truyền đạt.
Ta đề cao nguyên tắc trung thực và thanh nhã,  tân trang ý chỉ của   mới truyền đạt xuống  cho quần thần.
"Thanh Bình! Con thả   ngoài!"
"Ôi chao, phụ hoàng  ở đây  ,  bao giờ   ngoài nữa."
"Mấy tên loạn thần như các ngươi đều nên g.i.ế.c hết!"
"Ôi chao, phụ hoàng  chúng   công cứu giá,  trọng thưởng."
"Con...Con trả  quý phi của trẫm đây..."
"Ôi chao, phụ hoàng  quý phi nhớ nhà mà ưu tư thành bệnh, đưa về nguyên quán."
"Rốt cuộc con   gì?!"
"Nhi thần chỉ  giúp đỡ phụ hoàng thôi."
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Ta khóa cửa , cầm sách nhỏ  ghi chép đầy đủ về triều đình.
"Năm vị tướng quân  công cứu giá, phong  Vạn hộ hầu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-thanh-binh/chuong-8.html.]
Quần thần   ý kiến.
"Tướng quân của quân tuần phòng bỏ bê nhiệm vụ, suýt chút nữa gây thành đại họa, giết."
Bên  bắt đầu xôn xao: "  chính là tướng quân tuần phòng do hoàng thượng khâm điểm!"
Ta giơ sách nhỏ lên: "Đây cũng là ý chỉ của phụ hoàng."
Quần thần im lặng,   ý kiến.
"Sơn trang tránh nóng đang tu sửa của hoàng lăng  bộ đình công, tất cả nhân công đều thả về, kinh phí còn thừa một nửa dùng để thưởng cho tướng sĩ tử trận, một nửa dùng để khôi phục dân sinh."
Quần thần ồ lên.
"Đây cũng là ý chỉ của phụ hoàng, còn nữa, năm nay thuế thu giảm một nửa."
Hộ bộ thượng thư gấp đến độ nhảy lên: "Như thế  ! Quốc khố trống rỗng,  cái gì cũng  tiêu tiền!"
Ta  , bình thản : "Ta còn   xong, thuế thu của dân chúng giảm một nửa nhưng tiền vẫn  căn cứ  liệu  đây mà nộp lên, nếu  đủ, ngươi tự góp."
"Cái gì? Ép  quá đáng!"
"Thượng thư đại nhân  tự  nộp   để  mang binh tới phủ của ngươi thu?"
Hộ bộ thượng thư run rẩy, lắp ba lắp bắp một lúc,  ánh mắt sắc như ưng của năm vị tướng quân, ngoan ngoãn lùi về.
Ta đặt sách nhỏ xuống, hòa ái  : "Các vị đại nhân,   cũng đừng căm tức Thanh Bình, dù  đây đều là ý chỉ của phụ hoàng."
Quần thần nhe răng , triều đình hài hòa ấm áp.
Ôi chao, tất cả   đều là  hiền lành.