Công Chúa Yêu Kiều - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:42:26
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Thượng nhẹ ôm lấy Mộ Vãn Diêu còn nàng thì dọa đến nín cả .

Nàng nghẹn lâu như mà cuối cùng thể khống chế để thấy …… Thế chẳng sẽ nàng căn bản rời ?

Mộ Vãn Diêu cứng đờ cả lang quân mặt ôm lòng nên nàng vùng và rời khỏi.

mà nàng nghĩ quá nhiều .

Nàng đang cứng hy vọng một màn mất mặt bao giờ xuất hiện còn Ngôn Thượng thì hư nhược mà nàng đó nhắm mắt .

Chàng dựa cột giường, cổ áo vốn lỏng lẻo nay càng mở rộng vì động tác , băng gạc bên trong cũng vì thế mà lộ rõ .

Chàng nhắm tịt mắt , sắc mặt tái nhợt, tóc đen dán lên mặt, tay vỗ về lưng nàng giống như đang trấn an một con mèo đang khẩn trương.

Chàng an ủi nàng: “Diêu Diêu đừng , ……”

Dứt lời cả trượt theo cột giường xuống .

May Mộ Vãn Diêu luống cuống tay chân đỡ cả .

Lúc ngất .

Mộ Vãn Diêu cảm giác cả nóng bỏng, chằm chằm băng gạc đầu lúc đang thấm m.á.u thế là nàng hoảng sợ gọi: “Ngôn Thượng? Ngôn Thượng?”

Nàng lóc, nước mắt ngắn dài theo lông mi chảy ào ào xuống .

Cảm giác hít thở thông bóp chặt lấy cổ họng nàng.

Mộ Vãn Diêu gấp đến độ khàn giọng gọi .

Nàng cho rằng giọng hẳn là khí thế, nhưng nàng sợ hãi đến run rẩy mà gọi: “Y sư ? Y chính ? Hầu ngự y ? Các ngươi gọi một kẻ nào tới cho …… Mau gọi kẻ nào đó tới !”

Lúc Ngôn Thượng mới thương mang về thì Hộ Bộ bên mời một vị y chính lợi hại nhất của Thái Y Thự đến khám và băng bó cho .

lúc Mộ Vãn Diêu đuổi tới nằng nặc đòi của phủ công chúa vời Hầu ngự y của Thượng Dược Cục tới.

Hầu ngự y giúp xem vết thương đó an ủi công chúa là lúc y chính xử lý , công chúa cần sốt ruột.

Mộ Vãn Diêu chuyện với Hầu ngự y ở bên ngoài bình phong, lúc ông băng bó cho thì nàng ở bên cạnh cũng thấy.

Vai lưng bỏng một mảng lớn, đỏ rực ghê …… Nàng sợ tới mức cả rét run nhưng cũng thấy may mắn là mặt chứ nếu mặt mà thương thì con đường quan của hẳn sẽ c.h.ế.t non.

Nàng vẫn lo lắng hỏi: “Sau khi bôi thuốc sẽ chứ? Nếu chăm sóc thì sẽ để sẹo đúng ?”

Hầu ngự y đáp: “Cần dùng thuốc sang quý……”

Mộ Vãn Diêu trừng mắt ông ý bảo: Trông giống thiếu tiền hả?!

Hầu ngự y vốn định Ngôn Thượng là mệnh quan triều đình nên thương thế của của Thái Y Thự chăm sóc và bốc thuốc.

Còn Thượng Dược Cục là nơi chuyên xem bệnh cho công chúa hoàng tử, việc gì ở đây.

Hơn nữa tiền xem bệnh, tiền thuốc cũng nên do Ngôn Nhị Lang trả mới .

thấy đôi mắt đầy d.a.o của công chúa là ông lập tức hiểu Đan Dương công chúa tự bỏ tiền túi xem bệnh cho Ngôn Nhị Lang.

Mộ Vãn Diêu quan tâm : “Dùng thuốc nhất ! Dùng thuốc ngày thường các ngươi cho dùng ! Mặc kệ dược liệu đắt thế nào cũng .

Nếu để sẹo thì sẽ hỏi tội ngươi!”

Hầu ngự y quen với việc quanh năm đám con cái hoàng thất uy h.i.ế.p thế nên chỉ khom lưng đáp .

Ông dặn: “Buổi tối lúc Nhị Lang ngủ cần canh, đừng để tùy tiện xoay .

Dù đau ngứa cũng để đụng vết thương, như thế mới .”

Mộ Vãn Diêu gật đầu ghi nhớ nhiều điều Hầu ngự y dặn dò.

Nàng nhíu mày hỏi: “Người nóng, đang sốt ?”

Hầu ngự y : “Đây đúng là điều nguy hiểm nhất.

Vết bỏng là nhỏ nhưng phát sốt thì nguy hiểm.

Gần đây hẳn là Ngôn Nhị Lang bận nên khí huyết đủ, tâm lực mệt mỏi.

Lần thương nên thoáng một cái bệnh tình đến rào rạt.

Điện hạ phái canh chừng đêm nay để giúp hạ nhiệt độ…… Nếu thấy , cứ tiếp tục sốt thế thì sợ là nguy đến tính mạng cũng chừng.”

Mộ Vãn Diêu dọa sắc mặt trắng bệch, liên tục gật đầu nàng nhất định sẽ chăm sóc thật .

Sau đó nàng chịu để Hầu ngự y hồi cung mà một hai bắt ông Ngôn phủ phòng ngừa vạn nhất gì thì ông thể kịp thời chăm sóc.

Lúc tới chăm sóc Ngôn Thượng thì khó .

Nàng hành lang đám tớ và gã sai vặt trong phủ của .

Nàng cau mày, vẫn còn ghi hận lúc bọn họ cầm cuốn lụa trắng khiến nàng sợ hãi cho rằng Ngôn Thượng qua đời.

Cái loại tớ thì chăm sóc cho đây?

Mộ Vãn Diêu quyết định: “Để năm bên ngoài phòng phiên trực đêm, chuyện bên trong , cần các ngươi.”

Đám tớ lập tức cả kinh, Hạ Dung cũng thẳng: “Điện hạ, thế ? Nếu ngài vì thế mà ốm mệt thì đây?”

Thân thể Mộ Vãn Diêu vốn mảnh mai, chỉ hứng gió mưa là nàng đều thể ốm giường.

May mà nàng là công chúa, chăm sóc nên mới sống khỏe mạnh tới giờ.

Thế mà lúc nàng đòi chăm sóc khác ư?

Hạ Dung hiện tại cũng to gan hơn , cũng quản nhiều hơn , còn dám phản bác công chúa.

Mộ Vãn Diêu thèm để ý tới bọn họ mà đầu nhà Ngôn Thượng ngay.

Thấy công chúa như thế nên Hạ Dung cũng chỉ đành thở dài một sắp xếp để bọn thị nữ chăm sóc công chúa.

Trong hai ngày tiếp theo Mộ Vãn Diêu đều ngủ ở chỗ Ngôn Thượng.

Cũng may bọn họ ở cạnh , tớ đều là của phủ công chúa nên mới ai công chúa tùy hứng bậy.

Mộ Vãn Diêu ôm Ngôn Thượng, dốc lòng mới lạ mà chăm sóc .

Nàng tớ sẽ hơn nàng nhưng bọn họ sẽ thật lòng như nàng.

Nàng ôm lấy , trán kề trán thử độ ấm .

Nếu sốt thì trong lòng nàng sẽ run sợ, nếu lạnh thì nàng sẽ thấp thỏm lo âu.

Nàng lôi kéo tay dám để xoay , sợ vết thương đụng .

Nàng ngủ bên cạnh, chỉ cần thở của chút biến hóa là nàng sẽ bừng tỉnh.

Ở trong mắt Mộ Vãn Diêu thì Ngôn Thượng là vị quan viên lợi hại triều mà chỉ là một thư sinh văn nhược.

Nàng đối đãi với như thế, cũng cầu gì, chỉ cần khỏe là nàng yên tâm .

Qua hai đêm rốt cuộc Ngôn Thượng cũng hạ sốt, sự khuyên nhủ của đám thị nữ Mộ Vãn Diêu mới trở về phủ của nghỉ ngơi.

ngày ngày nàng vẫn qua đó chằm chằm chăm sóc .

Bọn thị nữ hai mặt , bọn họ chỉ cho rằng điện hạ thích Nhị Lang; hiện tại mới hóa điện hạ thích Nhị Lang như thế.

Hai ngày Ngôn Thượng đều nửa ngủ nửa tỉnh.

Ban đầu tiếng của Mộ Vãn Diêu đánh thức, tỉnh một lát xỉu.

Còn hai ngày tuy vẫn luôn hôn mê nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh .

Hơi thở của nàng vây quanh, nàng đút thuốc, đút cháo cho , việc gì .

Lúc ban đêm nàng sẽ ôm lấy , khi gì, khi sẽ nức nở nhỏ giọng gọi “Ngôn nhị ca ca”.

Ngôn Thượng chua xót vô cùng, tim giống như ngâm trong nước đắng.

Chàng chỉ hận tỉnh nhanh chút để nàng đỡ lo lắng.

Ở trong giấc ngủ vẫn luôn cảm thấy thở của nàng ngắt quãng, giống như vẫn luôn .

nàng chỉ chứ gì.

Nàng bao giờ câu “Ngươi rời thì bây giờ” như lúc đầu nữa.

Thái độ của nàng trầm hơn, hờ hững hơn nhưng nàng vẫn luôn .

nàng ? Không nàng thích ? Không nàng sẽ ? Không nàng chia tay ư? Thế nàng còn thế ?

Ngày thứ ba, Mộ Vãn Diêu theo lệ thường bên giường của Ngôn Thượng đút thuốc cho .

Sau khi đút thuốc xong nàng đang định rời thì tay ai đó nhẹ kéo .

Lực nhẹ.

Mộ Vãn Diêu đầu thì thấy giường thần sắc tiều tụy, khuôn mặt tái nhợt nhưng đôi mắt như hồ thu đang ôn nhu mở .

Tay duỗi đến kéo nàng .

Mộ Vãn Diêu cứng đờ, cúi đầu .

Đối mặt với một bệnh tỉnh thì thái độ của nàng là quá mức lãnh đạm.

Nàng chỉ cúi đầu , một chút vui vẻ đều .

Ngôn Thượng khô khốc gọi: “Diêu Diêu……”

Chàng liều mạng tỉnh chính là vì nàng đừng lo lắng nhưng mới tỉnh thì nghẹn ngào thể nên lời.

Chàng chỉ thể cố gắng một chút, hy vọng nàng thể hiểu một chút.

Mộ Vãn Diêu rút tay giấu lưng đó hờ hững : “Ta tới chăm sóc ngươi, chỉ coi như hàng xóm mà tới thăm bệnh thôi.

Bởi vì các đại thần đều tới nên nếu tới thì thật khó coi.

Ngươi cần nghĩ nhiều, chuyện đại biểu cái gì hết.”

Ngôn Thượng nên lời, chỉ ngơ ngẩn nàng.

Nàng rũ mắt, ở mép giường, cảm xúc đều hàng mi dày của nàng giấu .

Giống như tỉnh thì quan hệ của hai trở băng lạnh như .

Mộ Vãn Diêu đạm mạc : “Đừng gọi là ‘Diêu Diêu’.

Chúng chia tay, Ngôn Nhị Lang cần chú ý đến lời và việc của chính , đừng hỏng thanh danh của .

Ta thăm bệnh xong thì sẽ tới nữa, chính ngươi tự giải quyết cho .”

Ngôn Thượng ngạc nhiên.

Chàng chống dậy gì đó nhưng nàng giống như chạy trốn mà lao ngoài khiến chẳng kịp một lời nào.

Ngay đó là đám tớ vọt kích động hầu hạ , vây quanh .

Đám tớ náo nhiệt đó kẻ thỉnh y sư.

Mộ Vãn Diêu bên ngoài dựa lưng tường, cố bình phục tâm tình của .

Nàng dặn tớ hai nhà với chuyện nàng ở đây chăm sóc hai ngày .

Nàng nghĩ rằng biểu hiện của khá, khiến nghĩ rằng nàng chỉ tới thăm bệnh, lý do quả là thấu đạt.

Nàng may mắn là chạy trốn nhanh, nếu Ngôn Thượng sẽ thấy mắt nàng rưng rưng, chuẩn tí tách lóc như trò hề.

Nàng may mắn chạy nhanh mới bổ nhào n.g.ự.c ôm nghẹn ngào.

May mà nàng chạy nhanh!

Nếu nàng sẽ rời , mỗi giờ mỗi khắc đều ghé mép giường mà ngắm .

nàng thể thế.

Nàng là nữ lang hư đốn, nàng ích kỷ lâu như thế, hưởng thụ sự ôn nhu của Ngôn Thượng lâu như thế nên nàng thể để bản trầm luân hơn…… Vất vả lắm nàng mới thoát khỏi ảnh hưởng của nên thể để bản giẫm lên vết xe đổ đó!

Với nàng mà thì Ngôn Thượng giống như hoa túc, nàng sợ rời khỏi , sợ bản sẽ vì mà từ bỏ hết, trở nên tứ cố vô …… Nếu thế thì thật đáng sợ.

Nếu thế thì nàng sẽ giống như giao vận mệnh cho khác, gắn mệnh với khác.

Nàng bao giờ giao vận mệnh của cho ai nữa.

Nàng cũng biến thành một cô công chúa hư đốn khiến Ngôn Thượng vì hy sinh cả đời.

Nàng bảo vệ trái tim và tình yêu của , để bất kỳ kẻ nào đến thương tổn tôn nghiêm cuối cùng của .

Mộ Vãn Diêu mất hồn mất vía.

Nàng chút hối hận bản đến chăm sóc cho Ngôn Thượng.

Một tháng nàng gặp Ngôn Thượng thì nàng cảm thấy thể chịu đựng nhưng hiện tại gặp thì nàng luôn nghĩ tới .

Mỗi về phủ nàng sẽ lưỡng lự ở chỗ cửa hai phủ, luôn nhịn đầu cửa Ngôn phủ.

Cứ mãi thế thì Mộ Vãn Diêu sợ là sẽ dần đánh mất thần chí bước Ngôn phủ, giường của Ngôn Thượng cầu .

Nàng cảm thấy cuộc đời quả là thú vị.

Sẽ còn ai luôn dõi theo nàng, dốc lòng săn sóc mỗi cử động, mỗi lời của nàng nữa.

Cũng sẽ còn ai dùng giọng ôn nhu, nhanh chậm chọc nàng vui vẻ mỗi nàng lạnh mặt nữa.

Sẽ chẳng còn ai nhẫn nại chịu đau, hề phản kháng mỗi nàng nhào qua đánh; ai nàng ôm hôn, nháo đến mặt đỏ bừng nhưng vẫn chỉ thể thở dài một mà cam chịu.

Ban đêm Mộ Vãn Diêu gác mái lầu ba của phủ ngọn đèn dầu ở phủ đối diện.

Mấy ngày đèn ở thư phòng hề sáng, chỉ đèn ở phòng ngủ là sáng.

Thế là nàng nghĩ liệu vết thương của hơn ? Hai ngày ? Kẻ đẩy lúc đến thăm và xin ?

Mộ Vãn Diêu gì hết, cũng buộc bản hỏi.

Nàng sợ nước đổ khó hốt, sợ hỏi sẽ dừng .

Nàng chỉ thật lâu trong bóng đêm mà ngọn đèn dầu của phủ bên cạnh, ngắm ánh đèn trong màn sương.

Nàng thể đó suốt đêm, mãi đến khi .

một đêm đột nhiên cửa sổ phòng ngủ của phủ đối diện mở , một lang quân bên cửa sổ lên…… Mộ Vãn Diêu kinh hách, lập tức lăn từ ghế mây xuống, xổm mặt đất hoảng loạn gọi : “Tắt đèn ! Tắt mau!”

Ngôn Thượng thể xuống giường là nghĩ ngay tới cái đó tới mở chỗ cửa sổ đối diện với phủ bên cạnh.

Chàng mới thấy tòa gác mái bên đó sáng đèn nhưng ngay đó đèn lồng lập tức tắt.

Ngôn thượng khoác áo cửa sổ thấy thế thì giật .

Chàng nghĩ đến hai ngày bệnh, trong mơ luôn cảm giác nàng đang ôm .

Nước mắt của nàng khiến khó chịu như thế, đồng thời cũng khiến nghĩ đó giả.

Ngôn Thượng đó một lát đó khoác áo mang theo đèn cửa.

Trên vết thương nên chỉ thể mặc áo choàng to rộng để đụng tới vết thương.

Lúc cầm đèn lồng ngoài thì Vân Thư vội khuyên can nhưng .

Vân Thư đành hỗ trợ mang đèn lồng, cùng Nhị Lang cửa gõ cửa phủ đối diện.

Một lát gã sai vặt của phủ công chúa mang theo vẻ mặt xin mở cửa : “Nhị Lang, điện hạ cho ngài , hiện tại khuya, điện hạ ngủ .”

Ngôn Thượng rũ mắt nhẹ giọng : “Ta chỉ gõ cửa chứ từng bảo các ngươi xin chỉ thị của nàng, thế mà các ngươi nàng ngủ ?”

Gã sai vặt đỏ mặt vì phát hiện dối.

Còn Ngôn Thượng thì đây là do ai dặn nên chỉ : “Ta chỉ với nàng mấy câu, thật sự thể châm chước ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-103.html.]

Gã sai vặt: “Nhị Lang…… Chúng cũng cách nào.”

Ngôn Thượng đáp: “Được .”

Gã sai vặt của phủ công chúa cho rằng từ bỏ nên thở phào nhẹ nhõm nhưng thấy thiếu niên lang quân mặt rũ mắt thấp giọng : “Vậy phiền toái lang quân với điện hạ rằng tối nay sẽ đây chờ nàng, đến khi nàng chịu gặp mặt mới thôi.”

Gã sai vặt sợ hãi vội chạy bẩm báo.

Đợi Vân Thư mới : “Nhị Lang, thế là chúng thể thấy điện hạ ư? Nhìn thấy điện hạ Nhị Lang sẽ yên tâm về nghỉ ngơi ư?”

Ngôn Thượng : “Nàng sẽ tới gặp .”

Vân Thư ngạc nhiên còn Ngôn Thượng thì bất đắc dĩ : “Lúc nàng hạ quyết tâm tàn nhẫn thì chính là thế .

Ta chỉ trong chốc lát nàng cảm thấy uy h.i.ế.p nàng và càng chịu tới gặp .

Nếu thương thì lẽ nàng sẽ trực tiếp cho họ vệ đánh đuổi .”

Vân Thư: “…… Thế chúng đây gì?”

Ngôn Thượng nhẹ giọng đáp: “Bày tỏ thái độ.”

Chàng ngẩng đầu biển hiệu của phủ công chúa đó lẩm bẩm: “Ta nhất định gặp nàng.”

Tâm Mộ Vãn Diêu vốn dĩ như tro tàn, hậm hực giống như sắp chết.

Hai ngày Ngôn Thượng thể cửa thế là nàng phiền chết.

Vì trốn mà mỗi ngày nàng đều lén lút từ cửa ngoài.

Phương Đồng hỏi rõ chuyện của Xuân Nương và về báo cáo nhưng lúc nàng chẳng còn lòng nào mà quan tâm cái gì mà Xuân Nương.

Phương Đồng giúp đỡ Mộ Vãn Diêu cửa, khi thăm dò tình huống cửa của phủ công chúa xong mới hộ tống công chúa lúc đội mũ rèm lặng lẽ chạy lấy .

Phương Đồng hỏi: “Điện hạ, chẳng lẽ chúng đều trốn tránh thế ?”

Mộ Vãn Diêu cáu: “Không thì ? Ngôn Thượng thông minh như thế, mà thật sự đối mặt với chúng thì ai mà thoát ?”

Phương Đồng : “ mỗi ngày chúng đều chuồn cửa thì hẳn Nhị Lang cũng đoán đúng ?”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Nàng hàm hồ : “Dù thì cũng chỉ một , thể trốn ngày nào ngày .”

Phương Đồng nghi hoặc: “ điện hạ sợ thế? Chia tay thôi mà, điện hạ nợ cái gì , chột ?”

Mộ Vãn Diêu ỉu xìu đáp: “Ta sợ chỉ một câu nhịn cùng hòa hảo đồng ý gả cho , từ bỏ quyền thế và lợi ích, tất cả đều vì …… Ta vô dụng thế đó nhưng thể mất những thứ …… Chẳng qua mệnh coi trọng, nhưng chính cũng quá yêu cũng chẳng cần thứ lòng và đồng tình gì.”

Phương Đồng nhịn một câu vì Ngôn Thượng: “Nhị Lang vốn là tình, cũng hành động lỗ mãng.

Sao điện hạ Nhị Lang chỉ đồng tình mà thật sự hạ quyết tâm……”

Mộ Vãn Diêu nhẹ giọng : “Tấm lòng khi cân nhắc thiệt hơn thì cần.”

một lát Phương Đồng lưng ngựa thấy công chúa mơ hồ lẩm bẩm: “Hắn nên đoạn tử tuyệt tôn.

Hắn nên cuộc sống hơn.”

Phương Đồng nghiêng đầu thì thầy công chúa ngựa, đầu đội mũ rèm phủ kín.

Một câu giống như ảo giác của riêng .

Hoàng đế triệu kiến Mộ Vãn Diêu cung.

Từ tháng Thái Tử ở chỗ hài hước chỉ hôn cho nàng thì Mộ Vãn Diêu bắt đầu tích cực cự tuyệt hôn sự do Lý gia và Vi gia sắp xếp.

Lý gia bên liên tiếp gửi thêm ba bốn phong thư nữa đó dần cắt đứt và nàng bắt đầu gặp áp lực khi điều động tài nguyên từ phía nam.

Hoàng đế con gái út bên , khuôn mặt nàng yêu kiều nhưng ông thấy nàng như đang sầu khổ.

Hoàng đế đạm mạc : “Diêu Diêu còn đang suy nghĩ về hôn sự của ?”

Mộ Vãn Diêu cảnh giác nhưng hồi lâu vẫn đoán ý của hoàng đế vì thế nàng quỳ sát đất, ghé đầu gối ông nũng : “Phụ hoàng, nhi thần tái giá, nhi thần ở bên ngài.

Chẳng lẽ ngài cứ thế hy vọng nhi thần tái giá ư?”

Hoàng đế vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, Mộ Vãn Diêu ôm đầu gối ông , đôi mắt như hai quả nho đen lên giống như hồ nước lấp lánh.

Trong lúc nhất thời hoàng đế giống như hoảng hốt.

Ông như thấy A Noãn thế là trong lòng ông thấy khổ sở.

Mãi một lúc ông mới chậm rãi : “Diêu Diêu gả cho ai trẫm cũng đồng ý.

Hiện tại trẫm chỉ hy vọng ngươi thể vui vẻ một chút.”

Mộ Vãn Diêu kinh ngạc, ngơ ngác mà ngửa đầu.

Nàng vốn đang diễn trò, ai ngờ thấy thương tiếc và từ ái trong mắt hoàng đế…… Vì ông đối xử với nàng như thế?

Hoàng đế hỏi: “Có Lý gia đang ép ngươi ?”

Mộ Vãn Diêu ông ý gì nên dám trả lời, mãi hồi lâu nàng mới : “Phụ hoàng đang gì thế, chuyện đó .”

Hoàng đế hỏi: “Diêu Diêu cần trẫm tay giúp ngươi giải quyết Lý thị ?”

Mộ Vãn Diêu cả kinh! Phản ứng đầu tiên của nàng hoàng đế giúp nàng mà là hoàng đế mượn cái lý do để nhổ tận gốc Lý thị.

Kim Lăng Lý thị còn thì nàng còn trong triều ? Thế là nàng vội vàng đáp: “Không! Để nhi thần tự ! Phụ hoàng, thể ngài , cần tĩnh dưỡng nhiều hơn…… Chút việc nhỏ cần ngài nhọc lòng! Chẳng mấy năm nay ngài đều tay ? Lúc để nhi thần tự đến , nhi thần nghĩ .

Nếu nhi thần thì sẽ xin ngài giúp đỡ, chẳng lẽ tới lúc đó ngài bỏ mặc nhi thần ?”

Hoàng đế thấy sợ hãi và phòng trong mắt con gái.

Ông tự giễu, bàn tay khô gầy vuốt mái tóc dài của nàng ý bảo nàng cần lo lắng.

Sau đó ông lặp : “Trẫm sẽ bức bách ngươi nữa.

Mặc kệ ngươi định gả chồng …… Trẫm đều sẽ bức nữa.

mà Diêu Diêu, đời gặp thích dễ dàng gì, trẫm cũng hy vọng ngươi thể hạnh phúc, cần quá bức chính .”

Mộ Vãn Diêu trầm mặc hồi lâu.

Nàng nghi ngờ hoàng đế đang uyển chuyển nhắc tới Ngôn Thượng thế nên một hồi nàng mới : “Nhi thần Kim Lăng một chuyến.”

Bàn tay đang vuốt tóc nàng của hoàng đế dừng .

Mộ Vãn Diêu ngửa đầu : “Nhi thần Kim Lăng một chuyến để tự gặp ngoại công.

Không phụ hoàng đồng ý để nhi thần tự giải quyết ư? Vậy ngài đồng ý nhé?”

Hoàng đế : “Diêu Diêu, Kim Lăng quá xa……”

Mộ Vãn Diêu rũ mắt chút khổ sở : “Nhi thần .

Phụ hoàng, nhi thần ngài thể hiểu nhưng gần đây nhi thần quả thực vui, thường xuyên hoảng hốt.

Nhi thần cảm thấy tiếp tục ở Trường An sẽ gây lầm, đồng thời cũng tránh một , quên chút việc…… Nhi thần Kim Lăng giải sầu, hy vọng lúc trở về thì việc sẽ kết thúc.”

Thật lâu hoàng đế mới : “Ngươi là nữ nhi trẫm thích nhất, vì trẫm đồng ý chứ?”

Mộ Vãn Diêu rưng rưng lời cảm tạ vì cho phép rời khỏi Trường An đến Kim Lăng.

Nếu là hai năm thì hoàng đế tuyệt đối sẽ đồng ý.

Khi đó hoàng đế cảnh giác chuyện Mộ Vãn Diêu và Lý gia quá gần…… Còn nay ông cũng chẳng để ý nhiều thế.

Mộ Vãn Diêu nghĩ chẳng lẽ ông bệnh lâu nên hồ đồ, lúc mới nhớ tới yêu thương đứa con gái như nàng ư? Nàng tin.

mặc kệ thế nào thì nàng vẫn hưởng thụ những đặc quyền mà hoàng đế đang dành cho nàng hiện tại.

Mộ Vãn Diêu nghiêm túc chọn ngày rời khỏi Trường An.

Rốt cuộc thì mục đích chính vẫn là đề phòng Ngôn Thượng .

Nàng cố ý chọn ngày Ngôn Thượng trở về Hộ Bộ việc, để các triều thần khác tới tìm , kéo chân khiến vội đến đầu óc choáng váng.

Còn nàng cứ thế lặng yên rời hề .

Hiện tại phủ công chúa bưng bít nhiều thông tin, mỗi tối đều tới phủ tìm công chúa nhưng đều gặp thế là đành về.

Chàng hề bên trong bức tường lúc đám tớ đang thu dọn hành trang, chuẩn cùng công chúa tới Kim Lăng.

Gần đây Ngôn Thượng vội, luôn đối phó với Hộ Bộ và Công Bộ.

Chuyện dầu thắp đổ đó quả là do quan viên của Công Bộ gây .

Sau khi Tấn Vương cùng Công Bộ Thượng Thư tới thăm xin và tặng ít dược liệu quý hiếm.

Chờ Ngôn Thượng trở về Hộ Bộ thì quan viên phía để tiếp xúc với Công Bộ, ứng phó chuyện bọn họ đòi tiền.

Hộ Bộ Ngôn Thượng đàm phán để giảm một nửa phí tổn.

Ngôn Thượng ở Hộ Bộ hơn một tháng nên khá nhiều tình huống của Hộ Bộ.

Chàng thấp giọng : “Hộ Bộ thiếu tiền đến mức .”

Vị quan viên giao việc cho liếc mắt một cái : “Ngôn nhị, đây là ngày đầu tiên ngươi quan ? Những kẻ bên ngoài đều là đám tham lam, bọn họ đòi tiền thì chúng chỉ đưa một nửa là đủ .”

Ngôn Thượng hỏi: “Công Bộ xây đập lớn, tạo phúc cho dân, lợi thiên thu, thể giảm một nửa ?”

Quan viên vui : “Chờ lúc nào ngươi thành Hộ Bộ Thị Lang thì hẵng nhọc lòng chuyện .

Đây đều là do quan dặn dò, nếu tiền đều đưa cho bọn họ hết thì bổng lộc của chúng lấy ở chỗ nào? Cơm trưa của quan viên ai lo? Mỗi tháng Hộ Bộ phát tiền tài đều nhiều hơn các bộ khác vài …… Chẳng lẽ ngươi nhận ?”

Ngôn Thượng ngây : “ mà Hộ Bộ luôn với là thiếu tiền.

Tiền rốt cuộc đều……”

Quan viên đánh gãy lời : “Ngôn nhị, chẳng lẽ ngươi đại thanh quan hả?”

Bị đối phương uy h.i.ế.p chằm chằm nên Ngôn Thượng trầm mặc trong chốc lát mới thấp giọng : “Sao thể?” Chàng nhận công việc, tiếp tục đề tài nữa.

quan viên vẫn yên tâm, cố ý báo những lời cho Thái Tử.

Bên quan sát mấy ngày thấy Ngôn Thượng chỉ từng bước đàm phán với Công Bộ, cũng gì dư thừa thì mới yên lòng.

Liên tục mấy ngày Ngôn Thượng đều hứng thú rã rời.

Vết thương còn khỏi, công việc mỗi ngày cũng khiến mệt mỏi xin nghỉ.

Sáng sớm hôm đó lúc Ngôn Thượng đến Hộ Bộ thì gặp mấy thái giám ở đường.

Thái giám đầu khuôn mặt thanh tú, mấy thái giám đều cúi đầu cẩn thận lệnh .

Thái giám về phía thấy Ngôn Thượng thì con ngươi rụt .

Ngôn Thượng thấy và nhận là Lưu Văn Cát thì ánh mắt cũng d.a.o động.

Chàng dừng nữa còn Lưu Văn Cát thì dẫn hai tiểu thái giám tới mặt .

Hai một lát Lưu Văn Cát mới rũ mắt hành lễ : “Bái kiến lang quân.”

Ngôn Thượng thấy thế thì trong lòng khổ sở.

thể nhận Lưu Văn Cát, mặc kệ vì quan lộ của địa vị của Lưu Văn Cát trong cung.

Lúc Ngôn Thượng chỉ ôn nhu hỏi: “Sớm thế mà các vị việc ư?”

Lưu Văn Cát căng , cố gắng để giọng của bản vẻ chói tai như những thái giám khác.

Hắn cố gắng duy trì bộ dạng thường ngày, nỗ lực : “Tụi nô tài lệnh của bệ hạ tới xem cấm vệ quân.”

Ngôn Thượng nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ bệ hạ động đến quân đội của Trường An ? Là nhằm Tần Vương chỉ điều động theo thông thường?

Ngôn Thượng dám nhiều lời mà chỉ hành lễ với Lưu Văn Cát, mấy thái giám qua mặt .

Đợi bọn họ xa mới mở lòng bàn tay , thấy một mẩu giấy trong đó —— đây là Lưu Văn Cát nương hành lễ mà lặng lẽ truyền cho .

Ngôn Thượng mở tờ giấy thì thấy Lưu Văn Cát : “Đan Dương công chúa thể sinh con.”

Ngôn Thượng xé tờ giấy một cách sạch sẽ để chút dấu vết gì.

Chuyện Mộ Vãn Diêu thể sinh con sớm .

Thế nên đây giá trị thông tin của tờ giấy Lưu Văn Cát đưa cho .

Giá trị chân chính của nó là —— hoàng đế chuyện .

Lưu Văn Cát nhất định sớm thông báo cho nhưng lúc ở Trung Thư Tỉnh, Lưu Văn Cát căn bản thể gặp .

Lúc Ngôn Thượng bệnh, thường tới phủ nha.

Dù mỗi ngày Lưu Văn Cát đều nghĩ cách khỏi cung dạo một con đường đến lục bộ thì cũng khó mà tình cờ gặp .

Thế nên tờ giấy hẳn Lưu Văn Cát sớm đưa cho nhưng tới tận giờ mới đưa .

Lúc chuyện, còn Lưu Văn Cát chỉ thể từ chỗ hoàng đế, còn hoàng đế từ ai?

…… Khả năng lớn là từ Ô Man Vương Mông Tại Thạch.

Ngôn Thượng nhắm mắt, nghĩ tới ngày thấy bộ dạng hoàng đế và Mộ Vãn Diêu cùng uống rượu với .

Rõ ràng đó là cha nàng…… thế mà nàng ông sớm tỏ tường điều.

Thái Tử tính kế nàng, cha nàng thì thờ ơ lạnh nhạt, nàng yêu thương do dự…… Lông mi của Ngôn Thượng rung động, chợt thấy thật khổ sở.

Mộ Vãn Diêu bước lên xe ngựa, một cái liếc mắt cuối cùng của nàng lướt qua phủ đối diện phủ công chúa.

Hạ Dung hỏi nàng còn cái gì quên nhưng Mộ Vãn Diêu chỉ lắc lắc đầu, lên xe và buông mành.

Nàng cứ thế rời khỏi Trường An đến Kim Lăng.

Trong Tấn Vương phủ, Tấn Vương đang ở ngoại ô xử lý một sự việc liên quan tới đồng áng, Tấn Vương phi thì lên núi cầu nguyện xin con.

Trong vương phủ lúc địa vị cao nhất là vị sườn Vương phi Xuân Hoa mới sắc phong nhờ công sinh trưởng tử.

Xuân Hoa quan viên triều đình cầu kiến Tấn Vương thì lập tức cho báo Tấn Vương ở nhà.

Ai ngờ tớ báo vị quan viên giống như cực kỳ cấp bách, nhất định ở trong phủ chờ Tấn Vương về.

Hắn hỏi rõ lúc nào Tấn Vương mới về.

Cứ thế truyền tin tới lui quả thực tiện nên Xuân Hoa đành thu thập một chút để dựng bình phong để tự chuyện với vị quan viên .

Xuân Hoa trong chính sảnh của Tấn Vương phủ mà ngạc nhiên Ngôn Thượng.

Cách bình phong, Ngôn Thượng hành lễ với nàng khiến nàng kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời nàng tới gặp Tấn Vương tìm cớ đến gặp .

Bởi vì lúc nhẹ giọng : “Ta lúc điện hạ ở Ô Man trải qua việc gì.

Ta thứ…… Trước cho rằng chuyện cần rõ ràng, rằng chúng còn tương lai nên nhất thiết chằm chằm về quá khứ.”

Chàng rũ mắt , trong mắt Xuân Hoa thì bóng hình như hình cắt trắng bệch ảm đạm ánh mặt trời.

Nàng cự tuyệt : “Ta thể cho ngài, đây là quá khứ của công chúa, chẳng liên quan gì tới lang quân hết.”

Giọng Ngôn Thượng cực kỳ khổ sở: “ sắp tương lai …… Ta chỉ thể cầu ngươi cho việc.

nàng thành bộ dạng hôm nay, vì nàng thể sinh con? Nàng từng tính tình nàng , ngoan ngoãn nhưng vì quen bây giờ như thế.

Lúc ở Nam Sơn nàng chất vấn ‘từ xưa hồng nhan chỉ thể mặc đoạt ?’ Lúc trong lòng nàng nghĩ cái gì?

Ta thể trốn tránh nữa, nàng đang tự nhốt .

Khi đó vẫn thấy nàng , nhưng tỉnh thì nàng chịu thừa nhận…… Xuân Hoa, nâng đỡ nàng.”

Chàng ngước mắt, trong đó tràn đầy lệ quang, cho Xuân Hoa chuẩn rời bước dừng .

Chàng : “Ta Mộ Vãn Diêu thể dựa .”

Loading...