Công Chúa Yêu Kiều - Chương 109

Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:31:45
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở Thục Trung, Ngôn Thượng bắt đầu tạo áp lực với các thế gia.

Chàng lấy phận quan viên tuần sát mà triều đình cử tới để mạnh mẽ bắt đám thế gia thiếu lương nộp lương lên, giúp quan phủ cứu tế một cách vô điều kiện.

Dưới tình huống bình thường thì qua phủ thể yêu cầu đám thế gia tiền hỗ trợ nếu lúa trong kho đủ.

Ngôn Thượng thật sự quá mức, cướp tám phần lương thực của đối phương.

Như một khi nộp xong lương thực thì bản mấy thế gia cũng sẽ ảnh hưởng.

Vậy là thế gia lập tức phái thuyết khách, khó xử của bản , rằng bọn họ vì nước chia sẻ gánh nặng nhưng lượng quan phủ quá lớn, thế gia lấy .

thái độ của Ngôn Thượng cực kỳ kiên quyết, căn bản cho bọn họ quyền xen .

Trong ba ngày liên tiếp các thế gia phái nhiều khác tới tìm .

Cuối cùng bọn họ còn mời cả một vị lão tộc trưởng đức cao vọng trọng ở địa phương và hai vị Tư Mã đến khẩn cầu Ngôn Thượng cần quá như thế.

Vào ban đêm, mấy trong thư phòng của đến miệng khô lưỡi khô thấy vị quan viên trẻ tuổi chỉ uống , phê công vụ chứ căn bản thèm đáp lời thì trong lòng âm thầm tức giận.

Bọn họ nghĩ kẻ nào vị quan trẻ tuổi, dễ lừa gạt, dễ chuyện chứ?

Lão tộc trưởng lúc ho khan, tiếng ho kinh thiên động địa khiến Vân Thư bên cạnh mài mực cho Ngôn Thượng qua.

Sau đó tới mời lão nhân xuống, bưng rót nước cho lão nhân bớt ho khan.

Còn chủ nhân nhà là Ngôn Thượng cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi đống công vụ cao như núi mà quan tâm hỏi: “Lão nhân gia khỏe thì về nghỉ ngơi sớm .

Đây chỉ là chút việc nhỏ, đáng để ngài quan tâm thế .”

Lão tộc trưởng lập tức bốc hỏa, gõ quải trượng vang rền hỏi: “Một chút việc nhỏ? Không đáng quan tâm?!”

Ngôn Thượng ôn nhu hỏi : “Không thì ?”

Lão tộc trưởng thấy đối phương ôn nhu văn nhã, chính là bộ dạng của sách thì nhịn tận tình khuyên bảo: “Ngôn lang, ngài vì cứu tế mà tới đây, nếu nơi bần hàn căn bản đón vị quan kinh thành tiền đồ rộng mở như ngài.

Ngôn lang từ đến nay ở Trường An quan, quen thế gia ở Trường An giàu phú quý nên đương nhiên chúng ở đây cũng cực kỳ gian nan.”

Ngôn Thượng tỏ ý kiến.

Đối phương thấy đánh gãy lời thì cho rằng hy vọng nên càng thống thiết hơn: “Nói thật hổ nhưng dù chúng tự xưng là thế gia thì cũng chỉ ở Ích Châu .

Ra ngoài nào coi chúng là thế gia ? Bọn họ đều chúng là nhà giàu mới nổi, của cải mấy.

Chúng cũng cho con cháu học, thi quan…… Cũng chỉ vì thể chân chính trở thành thế gia.

Cho nên Ngôn lang lẽ mới tới nên còn cảm thấy tiềm lực của chúng dồi dào, nhưng kỳ thật thế.

Chúng thành thật ở Ích Châu trăm năm, bao giờ ức h.i.ế.p bá tánh, thịt cá hương .

Có lẽ một vài bá tánh hiểu chuyện gì đó với Ngôn lang về chúng nhưng đó đều đúng, chúng và bá tánh……”

Ngôn Thượng đánh gãy lời ông : “Ta đến đây là vì cứu tế chứ vì điều hòa mâu thuẫn giữa các ngươi và bá tánh.

Có lẽ lão bá cần với những lời .”

Lão tộc trưởng sửng sốt một chút, thấy Ngôn Thượng vẫn hòa khí thì tiếp: “Cũng đúng, cũng đúng.

Cứu tế là quan trọng, là…… Ngôn lang ngài một lòng vì bá tánh mà suy nghĩ, là một vị quan .

ngài cũng cho chúng đường sống chứ.

Chẳng lẽ chúng đổ là thể nuôi sống Ích Châu ? Ích Châu thực lực dồi dào…… Ích Châu rộng lớn thế , huyện thành hoang vắng của chúng tật sự còn bằng một quận.

Nếu Ngôn lang phân thị phi mà thật sự cưỡng chế lương thực thì chính là bức tử chúng ! Đêm nay lão phu sẽ , trực tiếp đ.â.m đầu c.h.ế.t mặt lang quân để biểu thị quyết tâm!”

Nói xong lão giả lập tức lên, run rẩy đ.â.m đầu cột.

Đám trẻ tuổi trong phòng vội lao tới cản, liên tục “Lang quân nhất định ý ”.

Ngôn Thượng cũng lão tộc trưởng dọa nhảy dựng, vội lên, đến xem.

Lão tộc trưởng lão lệ tung hoành, lôi kéo tay ngừng cầu xin.

Ngôn Thượng thở dài, hỏi: “Các ngươi thật sự lấy lương thực ?”

Mọi đồng thanh đáp: “Thật sự lấy nổi! Phàm là thể lấy thì thế nào chúng cũng cắn răng, dám năm bảy lượt tới tìm lang quân xin châm chước chứ?”

Ngôn Thượng u ám : “ tình hình thiên tai ảnh hưởng tới các ngươi.

Lẽ các ngươi cũng dựa ruộng đất, thế ảnh hưởng……”

Mọi kích động cãi: “Ai thế?! Đương nhiên là chúng ảnh hưởng chứ, tình hình thiên tai đột ngột như thế khiến lương thực nhà chúng sớm cạn còn.

Nếu vì mặt mũi thì chúng cũng phái tới chỗ quan phủ lãnh lương thực cứu tế!”

Ngôn Thượng để bụng: “Nếu thật sự thiếu lương thì sớm tới chỗ quan phủ mà lãnh.

Hiện giờ thể lấy một phần lương thực từ chỗ các chứng tỏ các thiếu lương…… Ta tò mò vì các ngươi thiếu?”

Mọi đang mồm năm miệng mười giải thích thì vị tộc trưởng phất tay để bọn họ câm miệng hết.

Ông chăm chú Ngôn Thượng và nụ ôn hòa của .

Tới nước ông như suy tư gì đó và hẳn hiểu ý định chân chính của vị lang quân .

Lão tộc trưởng nghĩ ngợi một hồi mới : “Sở dĩ chúng thể chống đỡ đến bây giờ là vì thể mua lương từ đám phú thương.

Tuy trả gấp ba giá bình thường nhưng vẫn coi như mua ……”

Lúc Ngôn Thượng mới lạnh nhạt : “Các vị còn lương thì phú thương lấy lương ở ? Tuy thương nhân ít nhiều sẽ trữ chút hàng nhưng hiện tại thiên tai qua vài tháng, lương tích trữ hẳn sớm dùng hết mới , thể vẫn còn? Lương đó ở ?”

Lão tộc trưởng thật cẩn thận : “Bọn họ sớm dự trữ lương thực, thương nhân nam bắc, so với chúng ……”

Ngôn Thượng : “Tình hình thiên tai đồng thời xảy , thương nhân chẳng lẽ phản ứng nhanh hơn tất cả ư? Nếu thực sự bọn họ bản lĩnh lớn thế thì kinh thương gì, trực tiếp đến Hộ Bộ cũng .”

Lão tộc trưởng thở dài.

Nói đến đây thì ông hiểu rõ bộ ý của vị quan triều đình .

Ông bất đắc dĩ hỏi: “Vậy lang quân chúng phối hợp thế nào? Có chỉ cần phối hợp thì lương thực chúng nộp sẽ ít hơn một chút ?”

Ngôn Thượng đáp: “Ta chỉ cần các vị chỉ và xác nhận những thương hộ nào vẫn còn lương thực để bán.

Ta đương nhiên đích bái phỏng, hỏi một câu xem bọn họ thể xa trông rộng như thế.”

Mượn tay thế gia đường dây gian thương.

Thương hộ cũng việc thể quang minh chính đại nên cực kỳ ẩn mật.

Nếu Ngôn Thượng ép đám thế gia đến đường cùng thì đám sẽ quả quyết chịu những thương nhân .

Sau khi danh sách thấy lớn nhất trong đó chính là nhà giàu một ở Ích Châu.

Nhà giàu một mà cũng tham gia việc đục khoét lúc thiên tai ?! Thế thì còn gì nữa? Tự nhiên lấy chứng cứ tới cửa hỏi chuyện .

Vị nhà giàu một họ Trần, tự xưng là Trần Công, ngày thường cũng thanh danh .

Đối với việc Ngôn Thượng đang đêm tới thăm phủ ông hề hoảng hốt mà giống như sớm chuẩn .

Trần Công mời Ngôn Thượng ghế , để quản sự nhà mang sổ sách tới cho xem: “Lang quân xem, từ đầu tới đuôi đều ăn thành thật.

Lương thực cũng là mua, đoạt.

Bên mua cũng lòng, tuy giá cao một chút nhưng hiện tại với tình huống thì đắt một chút cũng là đương nhiên.

Nếu giá mà rẻ thì phủ của sớm đám bá tánh cướp hết .

Ta nguyện ý bán, nguyện ý mua.

Như thế gì sai?”

Ngôn Thượng quét mắt sổ sách hỏi: “Trước khi thiên tai bắt đầu một tháng ngươi bắt đầu tích lương ư? Khi đó ngươi mua lương gì?”

Trần Công vẫn đổi sắc đáp: “Bản năng của thương nhân thôi mà.

Lang quân kinh thương nên đương nhiên hiểu.”

Ngôn Thượng tỏ ý kiến, kỳ thật cũng hiểu một chút chuyện kinh thương.

Một là bởi vì hiện giờ ở Hộ Bộ, hoặc nhiều hoặc ít sẽ thấy một chút thủ đoạn của thương nhân.

Còn một nguyên nhân nữa là do đứa em trai từ nhỏ chịu an phận sách của .

Từ nhỏ tam thích mân mê cái , kiếm chút tiền.

Thậm chí thể do cha Ngôn giỏi kinh doanh nên Ngôn gia thể sống tồi ở Lĩnh Nam đều là do Tam Lang mày mò tự quản mà .

Nếu kinh thương sẽ ảnh hưởng tới đường quan lộ của nhà thì tam nhà sớm vứt sách vở bỏ ăn từ lâu .

Hiện tại Ngôn Thượng lật xem đống sổ sách thì nghĩ ngay đến những điều tam từng lải nhải với về chuyện kiếm tiền.

Chàng : “Trong một tháng ngươi thể khả năng tích nhiều lương như thế .

Cho dù ngươi đến các châu huyện khác vận chuyển lương thì trong một tháng cũng thế .

Hơn nữa giá ngươi mua thấp xa hơn giá thị trường.

Cho dù tạm tin ngươi , cũng tin ngươi tài lực của nhà giàu một Ích Châu thì lượng cũng quá lớn, chỉ bằng một ngươi là thể nổi.”

Ngôn Thượng rũ mắt, trong lòng tính toán.

Trần Công phục : “Lang quân thể vì bản .”

Ngôn Thượng hỏi: “Ý ngươi là tiền ngươi bỏ , lượng mua về đều đúng, thiếu một hạt hả?”

Trần Công tự hào : “! Sổ sách ở đây đều đúng, một xu kém! Lang quân thể cho tra, luôn trong sạch!”

Ngôn Thượng ngước mắt : “Chỉ một lý do duy nhất ngươi thể như thế là khi thiên tai một tháng ngầm thông báo cho ngươi…… cả Thục Trung đường xá giữa các nơi đều thông, cho dù ngươi tìm mua nhưng cũng khả năng hảo mà vận chuyển lương thực trở về.

Chẳng lẽ đường ngươi cần lo lót cho đám phỉ tặc, đám quan viên ăn chặn ư? Chẳng lẽ đám vận lương đều ăn một hạt gạo nào, chịu đói ba mươi ngày để vận chuyển y nguyên lương thực về cho ngươi ư?”

Trần Công ngạc nhiên, nhất thời cãi nhưng trán đổ mồ hôi, ý thức bản hớ —— bởi vì quá mỹ!

Ngôn Thượng ném sổ sách , dậy giận dữ quát: “Chỉ một khả năng duy nhất đó là khi thiên tai ngươi mua lương của quan phủ! Các ngươi sử dụng kho của quan phủ, lương thực trong kho sớm bán hết, mức lương trong đó sớm khớp thế nên hiện tại mới trộn lẫn đồ tạp…… Cuối cùng vẫn là lừa gạt, cùng ăn chặn!

Các ngươi thật quá to gan! Trước khi thiên tai một tháng các ngươi tình hình…… đăng báo lên triều đình mà lén lút buôn bán.

Các ngươi để vương pháp ở chỗ nào, trong mắt các ngươi còn triều đình ? Thiên tai bắt đầu từ một tháng ! Các ngươi những chuẩn ngăn chặn thiên tai mà chỉ cân nhắc phát tài trong lúc quốc nạn ? Vạn hộ dân của Ích Châu mà ở trong mắt các ngươi chỉ như trò đùa, các ngươi c.h.ế.t cũng xứng.”

Tội danh lớn như thế nện xuống khiến Trần Công đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, thể mập mạp run lên.

Ông quỳ thịch xuống, thảm: “Lang quân, lang quân! Ta những cái đó, liên quan đến …… Ta chỉ là một buôn bán, khác bán thì mua.

mua thì bán! Ta chỉ kiếm tiền chênh lệch ở giữa thôi! Ta, cũng từng quyên tặng tiền tài! Lương thực quan phủ cứu tế hiện tại cũng phần của ! Ta đầu kêu gọi các thương nhân khác cùng quyên góp mà.”

Ngôn Thượng nhắm mắt, nhịn cơn phẫn nộ xuống.

Chàng với đây chỉ là một thương nhân mà thôi, còn tra kẻ ……

Vì thế lệnh: “Giao hết lương thực ngươi còn dư đây!”

Trần Công lúng lúng túng ngẩng đầu, nghĩ tới Ngôn Thượng sẽ hỏi câu nên lắp bắp hỏi: “Lang quân…… Muốn mua lương của chúng ư?”

Ngôn Thượng ông , lúc Trần Công mới hiểu đối phương mua lương mà tịch thu.

Ông càng đổ mồ hôi nhiều hơn, chuyện lớn như thế ông nào dám .

Ông run run : “Lang quân, ngài thế là chặn đường sống của chúng mà! Có bao nhiêu còn kịp thu tiền tài, nếu chúng giao thì sẽ cửa nát nhà tan…… Lang quân thể bắt chúng tìm c.h.ế.t ! Chúng chỉ buôn bán thôi, lang quân ngươi thể bức tử chúng như thế! Vì ngài thể ở lập trường của chúng mà suy nghĩ một chút?”

Vừa nghĩ đến đây là ông thét: “Ngày thường thương nhân luôn thế nhân coi thường, trong mắt chúng chỉ tiền.

Nay vất vả lắm mới kiếm tí chút, lang quân lấy …… Chúng cực khổ kiếm tiền cơ mà! Người bóc lột bá tánh chúng ! Chúng từng chuyện ác! Chỉ mua bán thôi! Mua bán tội chứ?! Chúng tổn hại lợi ích của khác mà chỉ kiếm lợi của thôi mà cũng ? Vì lang quân vì chúng suy nghĩ một chút?”

Ngôn Thượng cúi đầu cái kẻ mập mạp đang ôm chân lóc thảm thiết .

Khó lúc sinh chán ghét lạnh giọng : “Các ngươi tổn hại đến lợi ích của bá tánh còn gì! Phải, từ đầu đến đuôi các ngươi chỉ buôn bán, đều là với thế gia.

các ngươi lên giá lương thực ào ào, giá những thứ khác lên theo ư? Hơn nữa lương thực các ngươi mua lúc đầu là của quan phủ…… Hiện tại lương thực cứu tế đủ chẳng liên quan đến việc mua bán ? Hiện tại các ngươi bán lương thực cho bá tánh nhưng…… Có mấy mua nổi?! Các ngươi quấy nhiễu thị trường, hiện tại chỉ buôn bán, chỉ kiếm tiền chênh lệch, như thế là vô tội hả? Phải, ở lập trường của các ngươi thì quả thực đúng là vô tội, nhưng thể ở lập trường của các ngươi !”

Trần công lớn: “Ngôn lang! Chẳng lẽ trong mắt ngài chỉ công tư ư? Chẳng lẽ vì mà ngài bức tử một đám thương nhân chúng ư? Chẳng lẽ chúng bá tánh ư? Ngài tình cảm chút , chẳng lẽ thương nhân đáng c.h.ế.t thế ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-109.html.]

Ngôn Thượng giật ống tay áo , trong lòng cố bình tĩnh , nhắc nhở bản để Trần Công ảnh hưởng.

Ở trong mắt thương nhân thì bọn họ sai, thậm chí bọn họ còn hỗ trợ cứu tế, đưa lương, đưa tiền…… Hành vi của Trần Công còn bá tánh khen ngợi là lương thiện.

Còn mà bức bách Trần Công đem của cải sung công sợ là sẽ mắng thành “Cẩu quan”.

Bá tánh ngu như nhưng dù thế nào thì cũng thể ở lập trường của thương nhân .

Trong tiếng thét của đối phương, rốt cuộc Ngôn Thượng : “Ta thể cho các ngươi một con đường sống.”

Trần Công đang quỳ mặt đất lóc lập tức ngửa đầu thì chỉ thấy Ngôn Thượng : “Ta các ngươi chỉ và xác nhận khi thiên tai bắt đầu những quan viên nào của Ích Châu khai báo.

Sau khi thiên tai xảy các ngươi buôn bán với những quan viên đó ? Những ai liên hệ với các ngươi, còn ……”

Trần Công giật , đó ông lập tức bò dậy định đ.â.m đầu cột nhà bên cạnh.

Ngôn Thượng nhanh tay, lập tức cảnh giác khi thấy đối phương lao .

Trần Công c.h.ế.t vì Ngôn Thượng kéo kịp nhưng tay thì kéo trật một cái.

Chàng đau kêu một tiếng, mắt như kiếm sắc chằm chằm đối phương âm u : “Ta ngươi sợ hãi, ngươi dám .

hoặc tận diệt thương hộ của Ích Châu hoặc ngươi cùng kéo hết đám quan viên đó xuống ngựa……”

Trần công hoảng sợ : “Sẽ c.h.ế.t nhiều !”

Ngôn Thượng : “Ngươi yên tâm, sẽ quá tuyệt tình.

Ta thể động đến bộ Ích Châu mà chỉ động tới một ít quan viên điển hình mà thôi……”

Ngôn Thượng uy h.i.ế.p dụ dỗ Trần Công, cuối cùng cũng khiến kẻ lựa chọn hợp tác với .

Sau khi danh sách, thấy thì lập tức đầu váng mắt hoa, mắt biến thành màu đen.

Bởi vì cơ hồ, cơ hồ bộ quan viên của Ích Châu đều ! Tất cả đều nhưng một ai báo với triều đình!

Ngôn Thượng cắn răng, trầm tư hai ngày nhưng thể thừa nhận khả năng động tới bộ Ích Châu.

Một lượng lớn quan viên thiếu như thế thể bổ sung kịp.

Vì giải quyết việc chỉ thể bắt đầu từ những quan viên phạm sai lầm ít, để bọn họ tự đấu với .

Như thế mới thể tiêu diệt những quan viên tội ác tày trời đẩy những kẻ còn chút lương tâm lên thế……

Thế là đêm khuya một ngày giữa tháng 8 Ngôn Thượng bái phỏng một vị Tư Mã.

Lúc Ích Châu sinh biến thì trong thành Trường An một việc say sưa bàn luận.

Đó là việc hoàng đế chia cấm quân của Trường An thành nam nha và bắc nha.

Nam nha vẫn do tướng quân đây dẫn đầu, nhưng Thái Tử sắp xếp một ít đó.

Còn bắc nha thì hoàng đế thu hồi, sắp xếp một thái giám đầu các tướng lãnh.

Hoạn quan căn bản, dựa dẫm nên chỉ thể ỷ hoàng đế.

Ông để thái giám nhúng tay quân đội khiến quân đội hiện tại còn là đại bản doanh của Tần Vương nữa.

Thái giám hoàng đế tự tay nâng đỡ, nên Tần Vương cũng dám phản kháng gì.

Triều thần xuất nhà nghèo tạm thời thể áp chế đám thế gia, hoàng đế sáng tạo khác mà dẫn dắt cả thái giám tham gia .

lúc đám thái giám đại biểu cho thế lực của hoàng đế, là tai mắt của ông .

Đám kẻ sĩ dù bất mãn khi việc chung với thái giám nhưng ngoài trình sổ con kháng nghị thì cũng chẳng cách nào khác.

Trong đám thái giám hiện nay thì nổi bật nhất chính là Lưu Văn Cát.

Hắn lấy phận Sử Quân mà khống chế bắc nha.

Hiện tại binh quyền trong tay nên mấy dám cho mặt mũi chứ?

“Hướng gió của Trường An đổi ……” Đây là câu cảm thán nhiều nhất của các triều thần gần đây.

rốt cuộc thì hoàng đế cũng chỉ thử một chút.

Một như ông để Lưu Văn Cát chưởng quản binh quyền là cực hạn, khả năng ông để cho thái giám nhúng tay việc.

Thế nên đám triều thần chỉ thể cảm khái, thảo luận nhiều một chút, cái gì mà “Lưu Văn Cát là nhân vật nào mà cư nhiên khống chế bắc nha? Tần Vương bên chắc sốt rột lắm nhỉ”.

Tần Vương đúng là sốt ruột nhưng mới thả , dù lòng nóng như lửa thì cũng cẩn thận, thể trêu chọc Lưu Văn Cát hoặc công nhiên khiêu khích hoàng đế .

Các triều thần thấy Tần Vương cư nhiên áp chế Lưu Văn Cát thì cũng chút ít thất vọng bởi vì đám kẻ sĩ trời sinh xem thường thái giám.

đời cũng vẫn trường hợp đặc biệt, tỷ như Triệu Tế Tửu Triệu Công.

Triệu Công thấy Lưu Văn Cát hiện giờ chưởng binh quyền, quyền thế hoàng đế tự tay nâng đỡ thì lập tức động tâm.

Ông một lòng một bò lên nhưng nhiều năm qua vẫn đề bạt lên chức quan nào thực quyền.

Lúc thái giám quật khởi ngược cho ông một cơ hội.

Bởi vì kẻ sĩ trong thiên hạ đều xem thường thái giám, sẽ chẳng ai dựa những kẻ ! Nếu Triệu Công là thứ nhất dựa …… thì ngày Lưu Văn Cát quyền thế hẳn Triệu gia cũng sẽ phú quý theo!

cũng lo ngại, một là liệu Lưu Văn Cát thể quyền thế ngập trời .

Hoàng đế mượn để cân bằng thế lực của Tần Vương, nhưng liệu chịu để một thái giám phát triển an .

Hai là Triệu gia dù cũng là thế gia thanh quý, nếu tiên phong dựa thái giám thì sẽ các thế gia khác bài xích, xem thường.

Ngày ở trong đám thế gia sợ là ông sẽ trở thành đối tượng công kích.

Triệu Công sầu ba ngày nhưng vẫn hạ quyết tâm như cũ —— các thế gia xem thường thì ? Hiện giờ quan trọng nhất là Triệu gia thể bước lên hàng ngũ bậc nhất.

Chờ uy vọng thì những thế gia khác đều sẽ dựa Triệu gia thôi.

thế nào để hướng Lưu Văn Cát thể hiện quy phục chứ?

Lưu Văn Cát bên đương nhiên cũng đám kẻ sĩ coi thường nhưng hề một vị Triệu Công đang vò đầu bứt tai mà duỗi cổ tìm cơ hội tới dựa .

Hiện tại việc quan trọng nhất của là nắm chặt lấy bắc nha, giúp hoàng đế thu hồi binh lực của bắc nha.

Hoàng đế đánh thế lực lưng Tần Vương nên Lưu Văn Cát tự nhiên trở thành cây đao sắc trong tay ông .

Hắn dễ mới cơ hội , thể vì thanh danh mà lùi bước ?

Lưu Văn Cát nghĩ tới đầu tiên đại diện cho bắc nha gặp mặt quân nhân của bộ Trường An gặp một gặp.

Đối phương cũng ngơ ngác mà , hiển nhiên nghĩ tới tới địa vị hôm nay.

Người là Hữu Vệ đại tướng quân La Tu.

Hắn chính là sứ thần của Nam Man Ô Man Vương để đây.

Hắn từng cùng Lưu Văn Cát lén giao dịch để lấy tin tình báo của Đại Ngụy.

Vốn tưởng thể đưa tin về cho Nam Man Vương nhưng Mông Tại Thạch để Trường An.

May mà La Tu gặp một Ô Man tên là Hàn Thúc Hành nên nhờ đối phương đưa tin tức về Nam Man cho .

Bản La Tu ở Trường An cực kỳ bài xích quan trường nơi .

Không quan viên nào coi gì, cái chức Hữu Vệ đại tướng quân của chỉ là cái cớ Đại Ngụy giữ đây…… La Tu cũng nghĩ tới ngày gặp Lưu Văn Cát.

Lúc thấy tiểu thái giám hiện tại lên nắm binh quyền…… Trong lòng La Tu ẩn ẩn d.a.o động, nghĩ liệu hai bên thể tiếp tục hợp tác điên đảo Đại Ngụy ?

Còn Lưu Văn Cát thấy La Tu thì nghĩ: Không thể để tên tồn tại.

Bởi vì còn sống thì việc Lưu Văn Cát tư thông với Nam Man sẽ phát hiện.

Chỉ kẻ c.h.ế.t thì mới thể an .

La Tu giữa đám quân tươi với tên thái giám mặt trắng râu .

Lưu Văn Cát chằm chằm một lúc lâu cũng tươi , bày tỏ thái độ thiện —— cần câu tới mới dễ giết.

phiền nhất là đối phương hiện tại là quan viên, do Ô Man để nên g.i.ế.c thì phiền toái, nghĩ cách thỏa mới .

Trong Đông Cung, Thái Tử nhận tin tức cứu tế của Ích Châu truyền đến.

trong tin tức việc Ngôn Thượng trở mà là thông qua Hộ Bộ, đám quan viên Ích Châu cầu cứu —— bọn họ Ngôn Thượng thật quá đáng.

Thái Tử cắn răng mắng: “Cô chỉ bảo cứu tế! Hắn chỉ cần cứu tế xong là ? Thế mà động đến bộ quan trường Ích Châu.”

Quan viên Hộ Bộ mang tin tới lo lắng sốt ruột : “Lần phái Ngôn Nhị Lang cứu tế sợ là phái sai .

Ngôn Nhị Lang là kẻ thận trọng to gan, tâm tư quá tinh tế…… Thần chỉ sợ nếu cứ để tra tiếp thì sẽ một vụ án kinh thiên động địa, ai cũng thoát .”

Thái Tử trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng : “Cô sợ quan trường Ích Châu biến động…… Cô sợ biến động sẽ lan đến Hộ Bộ.

Hộ Bộ là nơi quan trọng như thế, thể để Ngôn Nhị Lang bậy?”

Hộ Bộ Thị Lang : “Cũng may sắp đến tháng 9, mùa khô qua thì Ngôn Nhị Lang cũng sẽ còn lý do ở Ích Châu nữa……”

Thái Tử u ám : “Hắn động tới Ích Châu như thế thì cô sợ là khỏi đó .”

Hai trầm mặc.

Sau đó Thái Tử nhẹ giọng : “Không, cô thể chờ thế lực bên ngoài, thể chờ Ngôn Thượng tự thu tay …… Bản lĩnh của Ngôn Tố Thần cô bao giờ dám coi khinh.

Ích Châu nuốt Ngôn Nhị Lang thì sẽ xoay đối phó với Hộ Bộ, như thế sẽ phiền toái…… Việc cấp bách bây giờ là kết thúc cứu tế, phái quan viên mới tới và triệu Ngôn Tố Thần về!”

Cùng ngày Trường An đổ mưa to.

Ngày mùa hè oi bức, dù mưa nhưng khô nóng cũng giảm nhiều.

Mộ Vãn Diêu ở trong phủ của nghỉ ngơi, ăn xong hai miếng dưa ướp lạnh thì tới thông báo Thái Tử cùng Hộ Bộ Thị Lang tới cửa.

Nàng cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì thông thường đều là nàng Đông Cung bái phỏng Thái Tử, đây là đầu tiên tên tới cửa nhà nàng.

Thái Tử dầm mưa tiến đến, khi phòng thì vai áo cũng ướt.

Hộ Bộ Thị Lang ở bên cạnh thỉnh an công chúa còn Thái Tử thì kịp sửa sang y dung đưa sổ con Ích Châu gửi tới cho nàng xem.

Thái Tử chằm chằm Mộ Vãn Diêu : “Cần triệu Ngôn Thượng về! Quan viên Ích Châu hiện tại đang cực kỳ phẫn nộ, Ngôn nhị mà ở lâu thì giữ mạng .”

Mộ Vãn Diêu thấy sổ con thì sắc mặt tái nhợt, bất mãn của đám quan viên với Ngôn Thượng.

Nàng cũng lo lắng cho an nguy của Ngôn Thượng…… Cứu tế thôi mà, cho lớn chuyện thế ? Nghe nhiều nơi ở Ích Châu giáo hóa, Ngôn Thượng mà tiếp tục ở thì sẽ nguy hiểm đúng ?

Mộ Vãn Diêu dày vò, nhịn hỏi Thái Tử: “Ý đại ca là?”

Thái Tử : “Ta Ngôn Thượng trở về.

chỉ sợ đưa ý thì Trung Thư Tỉnh sẽ đồng ý bởi vì thầy của ở Trung Thư Tỉnh sẽ chặn ngang.

Lưu tướng công một lòng vì thiên hạ, học sinh đông đảo nên sẽ để ý tới an nguy của Tố Thần.

nếu chờ…… Chỉ sợ Ngôn Thượng về .

Vì thế thể mượn danh nghĩa của để dùng.

Cứ bệnh nặng tính mệnh khó giữ để về Trường An đừng quản chuyện Ích Châu nữa! Chúng cũng là vì cho ! Tiểu cũng quan trường là thế nào, chẳng ai sạch sẽ hết…… Ngôn Thượng thể tiếp tục tra nữa!”

Mưa gió rêu rao.

Ở Ích Châu, đám quan viên tụ một chỗ, đầu là Thái Thú Ích Châu.

Bọn họ đều đang thảo luận một chuyện ——

“Không thể giữ Ngôn Thượng , nếu tra tiếp thì Ích Châu sẽ m.á.u hết.”

“Thuê du hiệp hoặc phỉ tặc g.i.ế.c .”

Loading...