Công Chúa Yêu Kiều - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:31:46
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái Tử cần triệu Ngôn Thượng về.

Mộ Vãn Diêu cũng đồng ý với kiến nghị .

Trong con mắt của nàng Ngôn Thượng đắc tội quá nhiều ở Thục Trung, vì thế sẽ an , cần yêu cầu trở về.

căn cứ kiến nghị Thái Tử , với độ mẫn cảm chính trị nàng vẫn tạm dừng , lập tức đồng ý.

Mộ Vãn Diêu nhíu mày : “Chờ thêm hai ngày .”

Nàng tin Thái Tử sẽ để ý đến an nguy của Ngôn Thượng.

Chàng Dương Tự, Thái Tử chẳng lý gì quan tâm đến như thế.

Hẳn là mục đích khác.

Thái Tử thấm thía : “Diêu Diêu……”

Mộ Vãn Diêu kiên định : “Lại chờ thêm hai ngày .”

Nàng về phía Thái Tử, lo lắng : “Trong hai ngày nếu Thục Trung còn tin tức truyền đến thì sẽ để trở về.

Nói chừng vẫn thể ứng phó với tình huống hiện tại thì ? Ta giả bệnh lừa …… Luôn cảm thấy lắm.”

Thái Tử khuyên thêm nhưng mắt thấy Mộ Vãn Diêu kiên quyết thì cũng đè sốt ruột trong lòng .

Mộ Vãn Diêu xưa khác nay, hôm nay nàng mà thì Thái Tử cũng chẳng thể bức bách nàng.

Hắn uể oải dầm mưa mà đến, gặp mưa mà về.

Lúc trở Đông Cung dặn Hộ Bộ Thị Lang khuyên bảo Mộ Vãn Diêu để nàng gọi Ngôn Thượng về.

Nếu Mộ Vãn Diêu cuối cùng vẫn chịu hợp tác thì…… dù giả tạo Mộ Vãn Diêu sinh bệnh Thái Tử cũng gọi Ngôn Thượng về.

Không đến hai ngày, Thái Tử nóng lòng như lửa đốt còn Mộ Vãn Diêu bên cũng triệu kiến Hộ Bộ Thị Lang.

Là đại quan từ phủ công chúa, Hộ Bộ Thị Lang đương nhiên vẫn luôn lời nàng.

Ông hành lang chờ công chúa dặn dò, Mộ Vãn Diêu cũng nhanh chóng để ông nhà uống .

Ông xuống đối diện công chúa thì thị nữ trong phủ mang thơm lên.

Ông cũng chỉ nhấp một ngụm chứ dám uống nhiều.

Mộ Vãn Diêu chằm chằm ông hỏi: “Là ngươi đề nghị với Thái Tử triệu Ngôn Thượng về ư?”

Hộ Bộ Thị Lang rũ mắt đáp: “ .”

Mộ Vãn Diêu đặt tay lên bàn trầm tư một lát mới hỏi: “Tình huống ở Thục Trung thật sự nguy hiểm ?”

Hộ Bộ Thị Lang đáp: “Phải.

Nếu Ngôn nhị về thì thật sự sẽ khả năng táng mệnh ở Thục Trung.

Mong điện hạ tương trợ……”

Mộ Vãn Diêu đánh gãy lời ông : “Ta xem sổ con Hộ Bộ trình lên và cũng rõ ràng những việc .

vẫn điều khó hiểu, tại các một hai bắt Ngôn Thượng về? Quả thực sẽ gặp nguy hiểm nếu ở đó nhưng tự thấy các hẳn cũng quá lo lắng cho một tiểu quan thất phẩm đến mức đúng ? Hơn nữa tin rằng Ngôn Thượng bản lĩnh xử lý chuyện ở đó.

Hắn sẽ khiêu chiến mà sẽ dàn xếp thỏa.

Tuy cũng lo lắng cho an nguy của nhưng cũng đồng thời tin tưởng bản lĩnh của .

Các ngươi mới quen một ngày hai ngày, việc với lâu như thế hẳn cũng rõ ràng bản lĩnh của .

Sao Thục Trung mới biến mà các ngươi sốt ruột gọi về như thế? Trong hẳn nội tình gì đúng ?”

Hộ Bộ Thị Lang lúng lúng túng dám .

Mộ Vãn Diêu lạnh giọng quát: “Nói! Không mà giúp các ngươi ?”

Sau một lúc lâu ông mới khổ đáp: “Điện hạ hẳn quan Thục Trung bao che cho , quan và thương cấu kết.

Chuyện dễ trở thành một vụ án lớn, Ngôn Thượng tuổi trẻ khí thịnh, chỉ sợ sẽ cắn nhả vụ án .

Nếu nháo lớn thì chúng lấy nhiều quan như thế mà bổ sung chỗ thiếu? Hơn nữa lợi ích của chúng cũng sẽ tổn hại.

Chẳng lẽ điện hạ sợ ư?”

Mộ Vãn Diêu an tĩnh một lát mới nhẹ giọng hỏi: “Ý của ngươi là Hộ Bộ cũng thoát can hệ.

Có khả năng sự tình sẽ đốt đến đầu chúng ư?”

Nàng vỗ bàn quát: “Các ngươi thật to gan!”

Hộ Bộ Thị Lang khổ: “Điện hạ, Hộ Bộ giàu đến chảy mỡ thế thì thể cấu kết chút nào với quan địa phương chứ? Nếu thật sự tra lên thì chỉ sợ Lại Bộ cũng chẳng sạch sẽ.

lúc việc cứu tế là do Hộ Bộ khởi xướng, chẳng liên quan gì tới Lại Bộ.

Ngôn Nhị Lang mà tra tiếp thì sẽ chỉ lan tới chỗ chúng …… Bệ hạ cũng cho phép lan đến quá nhiều.

Điện hạ và Thái Tử đều trông cậy ở Hộ Bộ, há thể coi thường?”

Mộ Vãn Diêu ngây một lúc mới nhẹ giọng : “Thế thì giải quyết chuyện trong phạm vi Thục Trung thôi.”

Hộ Bộ Thị Lang ngẩng đầu : “Điện hạ, chúng đều chuyện giải quyết ở Thục Trung nhưng chỉ sợ Ngôn Nhị Lang chịu.”

Mộ Vãn Diêu cắn răng : “Buồn ! Vì chịu? Chẳng lẽ một hai bức tử chúng ư? Ta , đến mức như !”

Hộ Bộ Thị Lang : “Vậy nếu Ích Châu Thứ Sử là một vị đường của thần thì ?”

Mắt Mộ Vãn Diêu bỗng dưng thất thần, nàng lạnh hỏi: “Ngươi cái gì?”

Hộ Bộ Thị Lang dậy run tay áo, quỳ xuống mặt Mộ Vãn Diêu khổ nổi mà bẩm: “Thứ Sử Ích Châu hiện tại là một đứa em họ của thần.

Tuy ngày thường chúng liên hệ…… cũng là cùng tộc, thể liên quan? Chỉ sợ sẽ liên tưởng từ lên thần.

Mà lúc Hộ Bộ sợ là cũng khó mà giữ .”

Mộ Vãn Diêu một lời, nàng cầm chén chút do dự ném ông

“Đông ——”

Chén bằng sứ rơi nền đất, vì đất bày thảm dày nên nó vỡ nhưng vẫn vang lên tiếng nặng nề.

Hộ Bộ Thị Lang nước nóng dội khắp mặt, nước ấm theo cổ áo ông chảy xuống .

Ông sợ hãi quỳ mặt đất dám dậy.

Ánh mắt Mộ Vãn Diêu ông giống như nuốt chửng ông .

Nàng nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi thật to gan! Biết rõ việc mà ngươi còn dám để Ngôn Thượng đến Thục Trung ? Lúc các ngươi nghĩ cái gì mà dám để ?”

Hộ Bộ Thị Lang phân trần: “Chúng ai ngờ cứu tế mà chạy đến tra chuyện…… Hơn nữa chúng cũng nghĩ thật sự thể tra , hơn nữa còn định dừng tay! Nay cưỡi lên lưng hổ khó xuống, chỉ cầu điện hạ tay gọi Ngôn Nhị Lang trở về.

Nếu tiếp tục tra nữa thì chức quan của thần cũng khó mà giữ ……”

Hộ Bộ Thị Lang là viên đại tướng duy nhất trong tay Mộ Vãn Diêu, nàng chịu tổn thất ?

Nàng tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, khóe mắt như nứt , hận thể bóp c.h.ế.t kẻ mặt.

Đến nàng ngày thường còn cẩn thận tránh cho bản rơi cảnh đối lập với Ngôn Thượng thế mà Hộ Bộ Thị Lang và Thái Tử cư nhiên dám phái điều tra bừa bãi! Ngày đó Ngôn Thượng chút do dự b.ắ.n c.h.ế.t gia chủ của Trịnh thị còn đủ giáo huấn bọn họ ? Chẳng lẽ bọn họ còn hiểu là dạng ?

Người một lòng vì nước vì dân như thế trời sinh chính bất đồng với những kẻ mang lợi ích giai cấp như bọn họ.

Người như trời sinh sẽ bao giờ ở lập trường của bọn họ mà suy xét vấn đề !

Cho nên nhiều lúc nàng đều tránh để Ngôn Thượng quá nhiều việc của .

Nàng còn dám lộ chân tướng thế mà Hộ Bộ dám.

đám Hộ Bộ ngu xuẩn …… Mộ Vãn Diêu trong phòng, cuối cùng hiểu vì Thái Tử dày vò thế .

Lần nàng cũng thật sự lo lắng, sợ Ngôn Thượng một hai tra hết đám quan viên Thục Trung xong chịu ngừng tay mà tra đến tận Hộ Bộ, đối địch với bộ Hộ Bộ mới chịu……

Nàng thể để Ngôn Thượng tổn hại lợi ích của chính thế ! Địa vị của nàng là do đám quan viên duy trì, thứ nàng là do bọn họ cướp đoạt cho nàng…… Nàng thể để Ngôn Thượng huỷ hoại hết thảy.

Mộ Vãn Diêu nhắm mắt hạ quyết tâm: “Hạ Dung, đây! Lập tức truyền thư cho Thục Trung bệnh nặng, sống lâu nữa nên Ngôn Thượng trở về!”

Nàng về phía Hộ Bộ Thị Lang lạnh giọng : “Thay hết đám quan viên cùng các ngươi cấu kết ở Thục Trung.

Còn nữa! Mau lấp đầy sổ sách cho ! Đặc biệt là ngươi! Đừng để cái tên đường gì đó dính dáng gì, nếu cần thì trực tiếp diệt luôn ! Để việc dừng ở Thục Trung thôi, đừng lan đến Trường An! Dám bắt các ngươi dọn tàn cục…… Nếu còn sai thì dứt khoát lấy c.h.ế.t tạ tội .”

Hạ Dung vội vàng ngoài gửi thư theo lời công chúa dặn còn Hộ Bộ Thị Lang thì liên tiếp đáp , nhất định sẽ sửa chữa việc .

Trong lòng ông nhẹ thở một , nghĩ thầm chỉ cần công chúa chịu đồng ý tay thì nhất định thể Ngôn Thượng đầu đúng ? Trong triều đều Ngôn Nhị Lang và công chúa điện hạ quan hệ tồi, dù nể mặt bọn họ thì hẳn sẽ nể mặt công chúa đúng ?

Thục Trung vẫn mưa.

Ở huyện thành nơi Ngôn Thượng ở đều đang hoảng sợ chuyện điều tra buộc tội quan viên.

Bản cũng : “Ích Châu Thứ Sử hóa là đường trong tộc của Hộ Bộ Thị Lang.”

Đến một gã sai vặt như Vân Thư cũng ý thức vụ án mà lang quân nhà đang đề cập tới hề nhỏ.

Hắn lo lắng sốt ruột : “Lang quân, nếu tra tiếp thì sợ sẽ nháo đến Trường An mất.

Sự tình nghiêm trọng như thế…… Quan chức của ngài sợ là giữ .”

Ngôn Thượng trầm mặc.

Ngay từ đầu sợ chuyện , nghĩ tới phán đoán ban đầu của là thật.

Nghĩ đến Trường An…… cũng chút do dự, án một khi lan tới Trường An thì sẽ chỉ đắc tội một hai mà là một tập đoàn.

Chức quan của thấp kém, chỉ sợ khó mà tự bảo vệ .

Ngôn Thượng nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng : “Ta cũng hy vọng sự tình ở Thục Trung thể vẹn tròn một chút.”

Thấy lang quân hề tự lượng sức mà một hai nháo lớn thì Vân Thư cũng nhẹ nhàng thở .

Hắn lo lắng nếu lang quân hành động theo ý thì sẽ trở mặt với công chúa…… Nói thật, lang quân thể thế đều nhờ công chúa che chở.

Nếu công chúa che chở thì Nhị Lang thể thuận lợi thăng quan thế .

Tốt nhất là nên đắc tội công chúa.

Ngôn Thượng : “Chúng gặp Ích Châu Thứ Sử chuyện xem .”

Chàng và Vân Thư dẫn theo một ít tớ rời khỏi huyện thành cằn cỗi đến Thục Huyện.

Ích Châu mười huyện thành, Thục Huyện là nơi đặt tổng hành dinh của quan Ích Châu, là đại bản doanh của bọn họ.

Ngôn Thượng chỉnh đốn huyện thành sai biệt nên đương nhiên gặp vị quan lớn nhất Ích Châu một phen.

Ích Châu từ đến nay nhiều đồi núi, con đường gập ghềnh.

Mấy Ngôn Thượng trong núi, vì phòng ngừa giặc cướp nên bọn họ còn mướn du hiệp bảo vệ .

cẩn thận thế mà lúc trong núi, khi tất cả cực kỳ mệt mỏi thì bỗng sơn tặc từ trời giáng xuống vây quanh bọn họ.

Bọn sơn tặc cực kỳ kiêu ngạo dữ tợn.

Vân Thư khẩn trương che Ngôn Thượng và cao giọng quát: “Lớn mật! Các ngươi chúng là ai ……”

Đối phương bừa bãi to : “Còn là một tên cẩu quan ? Phì, bức bọn lão tử còn đường thì hôm nay lão tử sẽ trời hành đạo mà g.i.ế.c hết các ngươi!”

Đám hộ vệ của Ngôn Thượng tuốt kiếm, mắt thấy đám sơn tặc lung tung vọt xuống thì hai bên lập tức đánh .

Trong lúc Vân Thư hoảng sợ, túm lấy Ngôn Thượng cầu xin chạy mau.

Ngôn Thượng khổ, mắt thấy tứ phương đều giặc cướp, kẻ ở chỗ cao xuống chằm chằm thì đối phương chuẩn , sợ là trốn thoát.

Huống chi……

Ngôn Thượng lẩm bẩm tự : “Hóa khớp hộ tịch là vì thế .”

Vân Thư nhất thời hiểu lang quân nhà đang gì nên hỏi: “Cái gì hộ tịch?”

Ngôn Thượng chằm chằm đám sơn tặc đó cố cao giọng để kẻ cao thể thấy đang gì: “Sau khi thiên tai xảy dân cư Thục Trung giảm xuống.

Dựa theo liệu năm thì vốn thể biến mất nhiều như thế .

Ta vẫn luôn thấy kỳ quái chẳng lẽ một nạn hạn hán c.h.ế.t nhiều như thế…… nay mới hiểu hóa c.h.ế.t mà là bá tánh bức lên núi giặc cướp!”

Đám sơn tặc đang đánh lập tức cứng .

Tên sơn tặc cao lạnh mặt chằm chằm, trong mắt sát khí.

Ngôn Thượng vẫn sợ hãi bọn họ :” Vốn các ngươi là bá tánh bình thường nhưng bức lên núi giặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-110.html.]

Vậy chẳng nhẽ các ngươi giặc mãi ư, trở cuộc sống bình thường ?”

Chàng : “Làm ruộng vài chục năm chỉ vì một hồi thiên tai mà từ đây bắt đầu đánh giết, từ bỏ hộ tịch triều đình quên lãng trở thành sơn tặc luôn đuổi g.i.ế.c ư? Tuy các ngươi nguyện ý nhưng con cháu các ngươi nguyện ý ? Hôm nay nếu c.h.ế.t ở chỗ , các ngươi mang tội g.i.ế.c mệnh quan triều đình thì đời đừng hòng thể lương!”

Tên giặc cướp ở chỗ cao lập tức lên, ít sơn tặc cũng ồ lên, thậm chí kẻ đang đánh còn ngừng .

Bọn họ thấp thỏm lo âu mà quanh, rốt cuộc giặc cướp chân chính mà là thế đạo bức nên Ngôn Thượng đời khó mà lương là bọ họ lập tức do dự.

Tên sơn tặc cầm đầu mắng một câu cao giọng : “Các đừng bậy! Chính là đám cẩu quan như bức chúng đến đường , gì cũng tin……”

“Hồ nháo!” Sơn tặc còn đang do dự với những lời thì lập tức một giọng khác từ truyền đến.

Đám hộ vệ và bên thì thấy một nam nhân dáng cường tráng tới, trong mắt lửa giận quát: “Sao các dám g.i.ế.c cả mệnh quan triều đình chứ?”

Bọn sơn tặc thấy nam nhân thì lập tức kích động gọi: “Nhị đương gia……”

Tên thủ lĩnh đương nhiên là đại đương gia nhưng lúc cũng chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng mà phản đối “Nhị đương gia” nhúng tay.

Còn Ngôn Thượng thì nhẹ run lông mi, như suy tư gì đó mà vị Nhị đương gia …… Nhị đương gia cũng đầu và thấy vị lang quân mặc trường bào đeo đai ngọc ở bên .

Trong mắt lộ kích động, cũng màng đám mà nhảy xuống quỳ gối mặt Ngôn Thượng ngẩng đầu gọi: “Lang quân!”

Ngôn Thượng nam nhân đang quỳ gối mặt thì kinh ngạc tươi đó khom đỡ dậy: “Hàn Thúc Hành? Sao ngươi ở đây?”

Bọn sơn tặc bất mãn : “Nhị đương gia, ngài quen tên cẩu quan ……”

Hàn Thúc Hành đối mặt với Ngôn Thượng thì khiêm tốn kích động nhưng đầu đám phỉ tặc thì lạnh mặt quát: “Làm càn! Dám bậy mặt Ngôn Nhị Lang! Lão tử cho các ngươi quan viên khác thể phạm sai lầm nhưng Ngôn Nhị Lang sẽ cùng bọn họ thông đồng bậy.

Trong đó chắc chắn hiểu lầm……”

Bọn sơn tặc tức giận bất bình hỏi: “Không chính mang theo hộ vệ tới để diệt phỉ ư?”

Ngôn Thượng nhíu mày : “Ta thì cảm thấy các ngươi tới g.i.ế.c mới đúng.”

Thế là đôi bên cùng giật , ý thức mâu thuẫn ở chỗ .

Vốn đám sơn tặc mật báo, vị đại quan do triều đình phái tới diệt phỉ, diệt những kẻ từ lương dân biến thành phỉ tặc như bọn họ để sạch sẽ hộ tịch, để dấu vết.

Thế là bọn họ cực kỳ tức giận bất bình, đương nhiên giết.

Nếu nhận tin thì tay .

Lại tới Hàn Thúc Hành khi rời khỏi Trường An thì hành tẩu mục tiêu.

Sau đó nhờ cơ duyên tới Thục Trung, đúng lúc hạn hán.

Hàn Thúc Hành thấy bá tánh mất ruộng thể sống chỉ thể bỏ lên núi giặc thì cực kỳ thương cảm với bọn họ thế là cùng giúp một phen.

Từ đây Hàn Thúc Hành ăn vạ, thể hiểu mà trở thành Nhị đương gia của bọn họ.

Lúc màn đêm buông xuống Ngôn Thượng ở trong núi đám phỉ tặc xong tình huống.

Hai bên trao đổi tin tức xong thì mới kẻ mượn đám sơn tặc g.i.ế.c chỉ sợ chính là đám quan viên của Ích Châu.

Vân Thư trợn mắt há hốc mồm, vô cùng hoảng sợ nghĩ: Nếu bộ quan viên Ích Châu đều Ngôn Nhị Lang c.h.ế.t ở chỗ thì lang quân nhà chạy đây?

Huống chi còn đám sơn tặc nữa.

Hàn Thúc Hành quỳ xuống mặt Ngôn Thượng mặt đám sơn tặc mà cầu khẩn: “Lang quân, bọn họ ác, chẳng qua thế bạo bức đến bước mà thôi.

Nếu thể khôi phục lương tịch……”

Trong sơn động đen như mực đốt lửa, bọn sơn tặc rối loạn lên.

Đại đương gia dẫn đám cảnh giác về phía , căn bản tin Ngôn Thượng.

Bọn họ tin sẽ thèm để ý đến tội của bọn họ mà giúp bọn họ khôi phục lương tịch.

Ngôn Thượng trong bóng đêm bọn họ.

Ánh mắt giống như xẹt qua những khuôn mặt , thấy ở đó vẻ hung ác cố ý bày nhưng ẩn đó là do dự và sợ hãi.

Chàng thấy vũ khí của bọn họ rối loạn, thậm chí mang cả nông cụ lên núi…… Trong lúc nhất thời nghĩ tới khi còn nhỏ theo cha khắp Giang Nam từng gặp nạn dân, lưu dân khổ cực thế nào.

Lúc thấy bao nhiêu c.h.ế.t đói ở ven đường, thấy bao nhiêu đuổi theo xe ngựa của bọn họ nhưng cha dám dừng vì sợ lưu dân sẽ nuốt hết cả nhà……

Khi còn nhỏ Ngôn Thượng từng hỏi cha : “Luôn là như ?”

Mẹ ôm ôn nhu than: “Luôn là như .

Thế nên Nhị Lang quan thì hãy giúp đỡ những ……”

Đủ loại ký ức vang lên trong đầu ;

Trước mắt đủ loại sự việc hiện lên rõ ràng.

Trong khí an tĩnh, khủng , nhắm mắt, nghĩ thế đạo thể bức đến mức .

Khi mở mắt Ngôn Thượng nâng Hàn Thúc Hành dậy nhẹ giọng : “Ta sẽ để các ngươi khôi phục lương tịch.”

Bọn sơn tặc ồ lên.

Đại đương gia đầu vẫn căng thẳng hỏi : “Có ngươi chúng trả giá đắt ?”

Ngôn Thượng bọn họ, trong lòng cực kỳ khó chịu nên chỉ : “Không cần các ngươi trả giá gì cả.”

Có sơn tặc bất an : “ chúng g.i.ế.c ngươi đó……”

Ngôn Thượng nhẹ giọng : “Có quá nhiều kẻ đang phạm tội g.i.ế.c .

Có các ngươi, cũng cả quan viên Ích Châu.

Sao thể tính hết đây?”

Ích Châu Thứ Sử cho rằng chỉ cần tiết lộ tin tức để đám sơn tặc vốn hận quan viên đến tận xương g.i.ế.c Ngôn Nhị Lang thì bản thể kê cao gối mà ngủ, an tâm vững chỗ .

hai ngày ông gặp Ngôn Thượng.

Không những thế còn trói một tên phỉ tặc hình cường tráng đến và gọi bộ quan viên Ích Châu tới.

Ích Châu Thứ Sử thấp thỏm lo âu, cùng đám quan viên ở đó lo lắng .

Bọn họ thấy Hàn Thúc Hành lúc trói chặt quỳ gối bên chân Ngôn Thượng thì trong lòng hoảng sợ.

Bọn họ nghĩ kế hoạch bại lộ, Ngôn Thượng đang tính sổ với bọn họ đây mà.

Vậy thế nào đây?!

Sau giờ ngọ thời tiết âm trầm, Ngôn Thượng trong sân nhà Ích Châu Thứ Sử chờ quan viên tề tựu.

Lúc bọn họ còn đang bất an thấp thỏm thì mở miệng : “Chư vị, tới Ích Châu hơn hai tháng, cùng các vị giao tiếp chỉ một hai ngày.

Mọi cũng vẫn luôn tin và ôm hoài nghi với các vị…… Gần đây suýt thì sơn tặc ám sát, may mà bản quan mạng lớn mới c.h.ế.t trong tay đám giặc cướp .

Sau khi thẩm vấn ai là truy sát .”

Trong sân lúc cỏ cũng úa vàng, vì thiếu nước mà uể oải chút sinh khí.

Trong khí oi bức đó đều đổ mồ hôi.

Bọn họ ngừng lấy tay áo lau mồ hôi, Ngôn Thượng như thế thì cả đám càng đổ nhiều mồ hôi hơn.

Mọi , trong lòng nảy lên một tia tàn nhẫn ——

Nếu Ngôn Nhị Lang thật sự dám kéo bọn họ xuống ngựa thì hôm nay dù c.h.ế.t cũng kéo c.h.ế.t chung ở chỗ !

Ngôn Thượng biểu tình của bọn họ thì trong lòng cay đắng.

Lòng rõ những kẻ đang nghĩ cái gì, nhưng quả thực chẳng thể kéo hết cả đám xuống ngựa .

Chàng chỉ thể lấy tên đầu sỏ tội ác tày trời để cùng bọn họ đàm phán điều kiện mà thôi.

Ánh mắt Ích Châu Thứ Sử lúc đang ngừng lau mồ hôi mặt.

Mọi quan viên đều theo ánh mắt mà dừng mặt ông .

mê mang, bừng tỉnh, hoảng sợ, hưng phấn.

Trong buổi chiều oi bức đó Ngôn Thượng và đám quan viên đạt thành điều kiện.

Mọi tội sẽ đẩy lên đầu Ích Châu Thứ Sử, mặc kệ ông oan uổng thế nào thì đám quan viên đều trăm miệng một lời ở phía Ngôn Thượng mà duy trì mệnh quan triều đình.

Ngôn Thượng trình biểu lên triều đình, tiêu diệt Ích Châu Thứ Sử và mang ông kinh trị tội.

Đám quan viên sôi nổi gật đầu, còn lang quân thật vất vả.

qua thì cũng , bọn họ phối hợp với Ngôn Thượng bắt đầu biên chế hộ tịch của Ích Châu, để những phỉ tặc đang trốn núi thể về nhà.

Bọn họ còn bạc nguyện ý giúp những bá tánh an , đó chia ruộng đất.

Mọi ở Ích Châu lúc đang chờ các nơi điều nước đến hoặc chờ trời giáng cam lộ, giải hạn cho nơi .

Đầu tháng 9 Ngôn Thượng cuối cùng cũng dàn xếp xong với đám quan viên Ích Châu.

Bọn họ nguyện ý buông lỏng để mang theo Ích Châu Thứ Sử hồi kinh trị tội.

Bọn họ đảm bảo rằng chỉ cần bọn họ dàn xếp xong cho bá tánh thì sẽ động tới chức quan của bọn họ……

đúng lúc nhận tin của Trường An.

Triều đình phái quan viên mới tới thế chờ mưa xuống Thục Trung giải hạn hán .

Hơn nữa Đan Dương công chúa bệnh nặng, của phủ công chúa thư gởi tới nửa tháng nên lòng nóng như lửa đốt, Mộ Vãn Diêu bệnh tới mức nào mà của phủ thư đến thế .

Chàng vội vàng bàn giao công việc đó để đám quan chậm rãi áp tải Ích Châu Thứ Sử về Trường An.

Chàng roi thúc ngựa về Trường An .

Chàng mới rời khỏi Thục Trung 10 ngày thì trời mưa to, nạn hạn hán cũng coi như giải quyết.

Lại qua 5 ngày thì Thục Trung sơn phỉ tới.

Lúc chính là giặc cướp chân chính, bọn chúng xuống núi cướp bóc bá tánh.

Những mới lương lúc hiện tại cũng g.i.ế.c chóc gần hết.

Bọn họ sống sót qua hạn hán nhưng chịu giặc cướp chân chính tới cướp đoạt.

Ích Châu cũng chẳng giải quyết việc , tân Thứ Sử còn bổ nhiệm, đám quan viên bên thì lộn xộn tùy ý để địa chủ mang binh mã diệt giặc cướp nhưng chẳng kết quả gì.

Vào cuối tháng 9, Hàn Thúc Hành sửa sang chôn cất xong cho các thì lập tức lên núi khiêu chiến đám phỉ tặc .

Sau đó từ trong miệng đám phỉ tặc mới kẻ thật sự g.i.ế.c những bá tánh là ai.

Hàn Thúc Hành trong núi phần mộ các cả đêm đó trầm mặc uống rượu.

Đến ngày thứ hai đập nát vò rượu xoay rời .

Hắn rút kiếm chỉ về phía Trường An, hung thủ cho một câu trả lời.

Cũng trong thời gian đó Ngôn Thượng về đến Trường An.

Chàng phong trần mệt mỏi, kịp rửa mặt tới phủ công chúa hỏi thăm bệnh tình của nàng.

công chúa ở trong phủ, thị nữ ấp úng : “Điện hạ bệnh ư? Đã, khỏe ạ.”

Ngôn Thượng trong viện, lẳng lặng mà thị nữ mặt lúc dám , ánh mắt thì lập lòe.

Lòng lạnh như băng, rét thấu xương.

Lá phong mùa thu rụng đầy Trường An, vun thành từng đống hồng rực tàng cây.

Trong phút chốc Ngôn Thượng một suy đoán —— lẽ nàng căn bản bệnh.

Nàng chỉ lừa trở về mà thôi.

Loading...