Công Chúa Yêu Kiều - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:31:55
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở cửa Đại Lý Tự, lúc Đại Lý Tự Khanh cầm đao cửa Hộ Bộ thượng thư chắn đường.

Hộ Bộ thượng thư vẫn mang theo bộ dáng khoan thai ngày thường hỏi: “Ông thế? Lão phu mới hai lượng ngon, cùng thưởng .”

Đại Lý Tự Khanh nén nóng lòng đáp: “Lão phu công vụ trong , ông uống thì tự mà uống!”

Hộ Bộ thượng thư vẫn chặn đường ông : “Một ly thôi mà, chậm trễ việc của ông ? Không là chuyện gì mà khẩn cấp thế?”

Đại Lý Tự Khanh vội đến khó nhịn, nhưng ông cũng chẳng thể thể một đao c.h.é.m cái kẻ chặn đường mà chỉ thể đáp: “Có kẻ g.i.ế.c đường.”

Hộ Bộ thượng thư : “Ta cũng , nhưng hình như Hình Bộ thị lang ở đó, chính mắt ông thấy nên ông cần xem náo nhiệt .”

Đại Lý Tự Khanh quát thẳng: “Ông đang cố kéo dài để hỏng chuyện của Thái Tử hả?”

Hộ Bộ thượng thư mê mang hỏi: “Thái Tử điện hạ lệnh cho ông việc hả? Chuyện gì? Không vụ g.i.ế.c chứ? Án thì ngày nào chả , cần ông xử lý gì? Chẳng lẽ ông lừa lão phu nên cố ý lấy Thái Tử áp hả?”

Hai cứ thế kéo co, đó Đại Lý Tự Khanh chậm rãi bình tĩnh .

Ông chằm chằm lão nhân mặt : “Xem thượng thư cho lão phu cửa .

Ông là quan tam phẩm, cũng thế, ông định gì để ngăn cho cửa đây?”

Hộ Bộ thượng thư đáp: “Ta là chính tam phẩm, ông chỉ là từ tam phẩm.

cáu thế? Chúng là đồng nghiệp mà, giao lưu tình cảm thì gì sai?”

Đại Lý Tự Khanh lạnh một tiếng đó lập tức lệnh: “Người , lấy tội cản trở thi hành công vụ mà giữ vị thượng thư ở chỗ chúng uống chén ! Thượng thư ngài uống thì xin mời, chờ xong việc về cùng ông thưởng nhá!”

Dứt lời ông vung đao nhanh tới chỗ buộc ngựa.

Lát ông cùng thuộc hạ lao khỏi hoàng thành.

Hộ Bộ thượng thư thở dài, dù hiện tại ông vẫn còn tại chức, cho dù ở đây uống thật thì cũng ai dám chạm ông .

Cũng chờ Đại Lý Tự Khanh trở về chức quan của ông còn ……

Hộ Bộ thượng thư cũng chẳng thèm để ý, ông vui vẻ dẫn trong uống .

Vừa gõ gõ bàn ông đau lòng mà xoa xoa, sờ sờ đống lá yêu thích đó nghiêng mặt bầu trời ngàn dặm mây ở bên ngoài.

Ông thở dài nghĩ: Cuối cùng cũng tranh thủ chút thời gian, từng đủ để bên xử lý xong việc …… Chỉ cần Hình Bộ bắt thì sẽ thể dùng d.a.o sắc chặt đay rối, việc sẽ còn đường nữa.

Ấy mà việc vẫn đường sống.

Đan Dương công chúa khiến đám quan viên Hình Bộ đang tróc nã Hộ Bộ thị lang lâm động.

Hình Bộ bên vốn mượn vụ án khác mà mơ hồ lôi Hộ Bộ thị lang nhưng hiện tại Mộ Vãn Diêu trở về chứng thực đây là Hộ Bộ thị lang…… xin hỏi Hình Bộ lấy lý do gì mà bỏ tù một vị quan tứ phẩm?

Trong quan chế của Đại Ngụy ngoài vài chức vụ tiếng miếng thì chức quan trong các bộ cao nhất là tam phẩm, đó chính là tứ phẩm.

Không hoàng đế chế biên thư thì Hình Bộ dựa cái gì dám giam giữ một vị quan tứ phẩm?

Hình Bộ bên giằng co , cũng dám ở mặt công chúa kẻ Hộ Bộ thị lang mà chỉ là một tên tòng phạm…… thế thì cũng quá là coi thường khác.

Lúc Hình Bộ gần như nắm chắc thất bại thì ngờ phía Mộ Vãn Diêu phản chiến —— Ngôn Thượng vững vàng kề đao lên cổ Hộ Bộ thị lang.

Mộ Vãn Diêu quát: “Ngôn Thượng, buông đao!”

Nàng thật sự ngờ lưng đ.â.m .

Ngôn Thượng chỉ nhẹ liếc nàng một cái rời , giống một cảm tình.

Nếu lúc còn vì tư tình thì tới nước chẳng thể lùi .

Nếu Hộ Bộ thị lang ngục, lập tức bỏ tù thì…… Chuyện tiếp tục?

Không cạy miệng ông thì những mạng ở Ích Châu ai thể gánh vác?

Ngôn Thượng tự biến thành trò cũng , chỉ sợ kế của đạt thì ngày khó mà động tới của Hộ Bộ nữa.

Những sẽ cảm thấy bọn họ sai, bất kể sai tới cũng đều những như công chúa giúp bọn họ bao che…… Người chịu khổ chỉ bá tánh, hy sinh chỉ dân chúng.

những kẻ đều cao cao tại thượng, chẳng ai chịu để ý tới những mạng .

Mạng vốn nên hèn mọn đến mức .

Lúc đám quan viên Hình Bộ nhẹ giọng : “Xin hỏi lang quân, nếu hai quan viên ở mặt động tay đánh thì nên bỏ tù cả hai để điều tra ?”

Ánh mắt quan viên Hình Bộ bên lập lòe : “ đây cũng là quan tứ phẩm……”

Ý là: Chức quan của ngươi nhỏ, nếu động thủ với quan tứ phẩm thì kẻ chức cao hơn cũng bỏ tù.

Ngôn Thượng nhẹ giọng : “Nếu quan thất phẩm quan tứ phẩm gây thương tích thì pháp luật cũng phạt ?”

Ánh mắt đám quan viên Hình Bộ bên sáng rực lên, còn Mộ Vãn Diêu ở bên cũng lập tức hiểu nên vội để đám Phương Đồng tới cản.

bọn họ vẫn chậm hơn Ngôn Thượng: Phút Hộ Bộ thị lang còn mờ mịt hiểu gì mà Ngôn Thượng kề đao lên cổ nhưng nay nhét đao tay.

Mà ngay đó, mũi đao trong tay ông lập tức chĩa n.g.ự.c , m.á.u tươi cứ thế tràn .

Mộ Vãn Diêu cảm thấy bản điên mất , nàng hét thảm: “Ngôn Thượng!”

Sắc mặt tái nhợt, khẽ hếch cằm, tay vẫn cầm lấy tay Hộ Bộ thị lang và cùng đối phương nắm cây đao .

Máu mũi đao là của , bẻ gãy một kẻ chức cao hơn thì há thể ích kỷ.

Lúc quan viên Hình Bộ lập tức lý do tiến lên tróc nã hai kẻ mặt để bỏ tù.

Ngôn Thượng cho bọn họ một cái cớ thế là đám Hình Bộ lập tức nắm lấy : “Điện hạ thứ tội! Hai đều là mệnh quan triều đình nhưng ẩu đả, thị lang còn động đao gây thương tích cho đối phương.

Về tình về lý đều nên bỏ tù điều tra……”

Mộ Vãn Diêu chằm chằm vết m.á.u ngày càng đậm áo Ngôn Thượng, khóe mắt thấy quan viên Hình Bộ động tay thì mặt nàng trầm xuống.

Đám hộ vệ của phủ công chúa cũng đồng thời rút đao ngăn cản.

Sắc mặt đám quan viên Hình Bộ biến đổi, còn công chúa thì lạnh mặt : “Ta thông báo cho Đại Lý Tự tới, án để bọn họ .

Hiện giờ hai bọn họ ẩu đả phủ của , mất mặt.

Ta cần rõ việc là thế nào thì mới giao cho các ngươi .”

Quan viên Hình Bộ kinh hoảng: Đại Lý Tự ư? Sao công chúa thể phản ứng nhanh như ? Sao kịp gọi Đại Lý Tự?

Công chúa chẳng xé rách mặt, lấy quyền thế bức áp bọn họ ư?!

thời gian đợi , Hình Bộ bên cắn răng : “Công chúa cản trở công vụ, cần nương tay! Lên!”

Mọi phủ công chúa giằng co.

Quan viên Hình Bộ đến gần đám hộ vệ, mắt thấy hai bên chuẩn đánh tới nơi mà của Đại Lý Tự bên vẫn tới.

Lúc Hộ Bộ thị lang chợt nhẹ : “Thì là thế.”

Rốt cuộc ông cũng hiểu kế hoạch của Ngôn Thượng, rốt cuộc cũng hiểu hôm nay nhất định tù, và điều chờ ông đó là cái gì.

Ông lùi về , Ngôn Thượng thấy thì chằm chằm ông .

Có điều động Phương Đồng đè .

Phương Đồng bên công chúa lệnh nên để tự do hành động.

Ngôn Thượng thể ngăn cản, chỉ thể trơ mắt Hộ Bộ thị lang lui phía năm bước.

Hộ Bộ thị lang vẫn cầm đao, của Hình Bộ bên vẫn chằm chằm ông , miệng thét: “Ông chạy trốn! Mọi cẩn thận, chớ để ông thoát!”

Hộ Bộ thị lang chọc : “Trốn? Đám tép riu các ngươi quá coi thường !”

Ông căn bản ý định chạy trốn.

Sau khi lùi năm bước ông quỳ mặt công chúa đó dập đầu với nàng.

Sắc mặt Mộ Vãn Diêu trắng bệch, nàng gian nan : “Ngươi lên ! Có ở đây sẽ để ngươi bắt Hình Bộ !”

Hộ Bộ thị lang nàng một cái thật sâu đó tự giễu.

Lúc ông qua Ngôn Nhị Lang với ánh mắt lạnh nhiều.

Ông quỳ mặt đất : “Ngôn Nhị Lang, một chiêu ‘thả con tép, bắt con tôm’ của ngươi tồi.

Cái gì mà Trương Thập Nhất Lang, chẳng qua đó chỉ là cái cớ thôi.

Hóa mục đích chính của các ngươi là bỏ tù .

Ngươi thì tính là cái gì? Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ mua danh chuộc tiếng, mượn để tô trát thêm thanh danh cho .

‘Vì dân bỏ mạng’! Thanh danh thật quá ! gì sai? Việc ở Ích Châu là do chủ ? Người phái ngươi cứu tế chẳng lẽ ? Trên quan trường chút ít bạc tới lui là chuyện bình thường, gì là sai?

Ngươi tự đại như thế, uyển chuyển, đang tâm đẩy và công chúa điện hạ tới một bước ! Đường của ngươi hại c.h.ế.t nhưng ngươi còn cảm thấy đủ mà nhất định bắt cũng c.h.ế.t chung mới bằng lòng bỏ qua đúng ? Ta cũng là vì dân việc, nếu Hộ Bộ, chu thì tình hình Ích Châu hôm nay còn sẽ ! Ngươi bức bách như thế thì cũng khác gì ‘ác quan’! Làm thể lưu danh sử sách?!”

Vết thương Ngôn Thượng xử lý, vì mất m.á.u nên sắc mặt trắng dần.

Chàng Phương Đồng áp chế, đối mặt với ánh mắt đầy thù hận của Mộ Vãn Diêu thì thể dễ chịu ở chỗ nào?

Trước lời chất vấn của Hộ Bộ thị lang liếc đôi mắt đen nhánh qua.

Chàng chằm chằm đối phương, tai những lời hùng tráng nhưng trong mắt chỉ lạnh lẽo.

Chàng nhẹ giọng : “Mấy chữ “Vì dân bỏ mạng” dám nhận, ngươi cũng xứng tới.

Nếu chỉ vì thanh danh thì sẽ cùng công chúa về thành.

Vì bá tánh việc ư? Ngươi cũng mặt mũi câu ? 72 mạng của Ích Châu và nhiều hơn thế nữa là vì ai mà chết?…… Ngươi ngươi sai, hỏi ngươi thiên hạ bá tánh gì sai, bọn họ những kẻ như các ngươi che giấu sự thật thì sai ở ? Bọn họ xứng đáng như thế ư?

Các ngươi chỉ thu chút tiền, còn bọn họ trả giá bằng mạng sống.

Ta Ích Châu tra án nhưng chỉ động tới mỗi quan phủ? Còn đám thương nhân cấu kết với quan , đám thế gia mua lương thực của thương nhân, và cả những lương dân bức lên núi phỉ…… Bọn họ thì sai ở ? Bọn họ xứng đáng chịu đám quan chèn ép, xứng đáng chịu khổ như ư? Bọn họ xứng đáng khi ai chịu giúp một câu công bằng ư? Ta xứng bản vì dân tiếc mạng nhưng ngươi càng xứng lấy nó mà chất vấn .”

Giọng tuy nhẹ nhưng cực kỳ chấn động.

Sắc mặt Hộ Bộ thị lang lúc xanh lúc trắng, cuối cùng ông thể đả động .

Ông lạnh lùng để một câu: “Ngôn Nhị Lang, cho ngươi một lời khuyên, thông minh trong thiên hạ nhiều, ngươi đừng tưởng ngươi thể khống chế ván cờ , càng đừng mong lật ngược nó.”

Trong lòng Ngôn Thượng dự cảm lành, còn Hộ Bộ thị lang lúc cũng nhiều với nữa mà chuyển qua Mộ Vãn Diêu.

Thấy nàng ngây , ông khom quỳ lạy nàng ——

“Điện hạ! Ngôn Nhị Lang mượn thần để đạt mục đích lưu danh muôn thủa của , hạ thấp danh dự của Thái Tử, hạ uy danh của công chúa…… Thần theo ngài từ khi ngài còn niên thiếu, đều bảo hộ ngài.

Là thần nhầm đường, hết trách nhiệm của một trung lương.

Thần quản , áp chế Ngôn Nhị Lang.

Kẻ chỉ mua danh chuộc tiếng, thần đành lòng để điện hạ mê hoặc mờ mắt! Thần đặc nhắc nhở điện hạ cần cảnh giác với , cũng thể tin tưởng kẻ ! Thần lầm đường, hại điện hạ tiến thoái lưỡng nan, còn một kẻ tiểu nhân như thế gây áp lực! Trong lòng thần áy náy, ngài khó chịu vì thế thần…… Lấy c.h.ế.t tạ tội!”

Mộ Vãn Diêu: “Ngươi ——”

Cuối cùng nàng vẫn chậm một bước.

Không ai ngờ Hộ Bộ thị lang kiên quyết như thế.

Vừa dứt lời ông rưng rưng công chúa một cái đó lập tức tự vẫn, ai kịp cản!

Ông thà c.h.ế.t cũng chịu tù, chịu nhận tội.

Thà c.h.ế.t cũng chịu để kế hoạch của Ngôn Thượng thành!

Ông ý tưởng của vì thế lấy c.h.ế.t để phá cục, để việc hôm nay rơi ngõ cụt!

Sắc mặt Ngôn Thượng tái nhợt, còn Mộ Vãn Diêu bên thì thảm thiết hét một tiếng.

Nàng đẩy , nghiêng ngả lảo đảo nhào tới quỳ gối bên t.h.i t.h.ể của Hộ Bộ thị lang.

Nàng nắm tay ông , nhưng gọi tỉnh .

Bấy giờ nàng ngẩng đầu, trong mắt là phẫn hận chằm chằm Ngôn Thượng lúc vẫn đang ngây .

Nàng đẩy đường cùng, còn hại c.h.ế.t đắc lực nhất bên cạnh nàng! Đây chính là kẻ thù của nàng.

Một cái của nàng khiến tâm Ngôn Thượng như xẻo thịt, m.á.u tươi nhầy nhụa.

Nàng khàn giọng chất vấn: “Ngươi lòng ?

Đẩy tuyệt lộ ngươi vui ?!

Lúc cản , lúc g.i.ế.c …… Ngôn Thượng, ngươi cho rằng ai thủ đoạn của ngươi ?!”

Khóe miệng Ngôn Thượng run rẩy, hai mắt đỏ ửng.

Chàng bất động giữa trời đất, sắc môi trắng bệch, vạt áo nhuộm máu.

lúc cũng Hộ Bộ thị lang đẩy tuyệt lộ ——

Hộ Bộ thị lang chết!

Cuối cùng ông chịu nhận tội!

Cuối cùng thua!

Người của Đại Lý Tự khoan thai tới muộn, cùng đám quan viên Hình Bộ chen chúc trong ngõ nhỏ .

Mộ Vãn Diêu quỳ gối bên cạnh t.h.i t.h.ể Hộ Bộ thị lang, trong lòng đau thương vô cùng.

Nàng còn cảm thấy cực kỳ phân nộ nghĩ liệu như thế thể kết thúc việc ? Hiện tại Đại Lý Tự ở đây thì Hình Bộ còn thể trị tội gì? Vụ án đáng buồn của Trương Thập Nhất Lang chẳng lẽ còn thể kéo cả phủ công chúa ư?

Hình Bộ bên ngượng ngùng, bọ họ cũng lúc Hộ Bộ thị lang c.h.ế.t thì bọn họ thua .

Cả đám xám xịt mà định cáo lui, chờ công chúa tìm thời gian tính sổ bọn họ.

Ấy mà lúc một tiếng quát nhẹ vang lên: “Còn kết thúc .”

Mộ Vãn Diêu tức giận cực độ: “Ngươi còn gì?!”

Giọng cực nhẹ là của Ngôn Thượng.

Chàng giống như bất tử, gì phá , hôm nay bất kể thế nào đều thể buông tay.

Đã đến một bước thì phía còn đường…… Quay đầu Mộ Vãn Diêu sẽ hận , nếu về phía nàng cũng vẫn hận …… Vậy chẳng thể lui nữa!

Phương Đồng ấn Ngôn Thượng xuống khiến cả lung lay.

Chàng về phía hai bước, quần áo to rộng gió thổi phần phật.

Chàng quỳ xuống, là đang quỳ ai, chỉ thấy nhẹ giọng : “Ta lật bản án.”

Người của Hình Bộ chẳng hiểu gì hỏi: “Lật án gì?”

Làm gì án nào để lật ?

Ngôn Thượng ngẩng mặt, về phía Mộ Vãn Diêu còn nàng thì đầu .

Chàng lẳng lặng mặt, đau thương vô cùng, giọng cũng mờ mịt: “Lúc trong tấu chương tai họa ở Ích Châu là do một Thứ Sử sai.

hiện tại sửa lời của ngày đó.

Tai họa của Ích Châu chỉ do Thứ Sử Ích Châu mà do bộ quan viên Ích Châu cấu kết với cùng với Hộ Bộ của Trường An gây …… Hộ Bộ cũng trong sạch.

Ta ở Hộ Bộ mấy tháng nên nơi đó là thế nào.

Toàn bộ Hộ Bộ đều đục ngầu, một ai trong sạch.”

Mặt quan viên Hình Bộ trắng bệch.

Mặt Đại Lý Tự Khanh cũng đại biến.

Mộ Vãn Diêu bỗng dưng ngẩng đầu .

Đại Lý Tự Khanh giống như uy h.i.ế.p mà : “Ngôn Nhị Lang, ngươi rằng những gì ngươi đang đều sẽ ghi .

Thân là mệnh quan triều đình những gì tấu chương của ngươi trình lên đúng, lật những gì ngươi bẩm tấu…… Vậy thì Ngự Sử Đài sẽ buông tha ngươi ! Ngươi thật sự như thế ?”

Ngôn Thượng run rẩy khóe môi gì.

Đại Lý Tự Khanh lạnh mặt hỏi: “Ngươi lấy một tố cáo bộ quan viên Hộ Bộ ngươi chứng cứ ?”

Ngôn Thượng nhẹ giọng hỏi: “Ta còn là nhân chứng ?”

Người đầu Hình Bộ lúc bắt đầu chút bất an, ông cảm thấy cái giống những gì định ban đầu.

Tới nước ai nghĩ rằng Ngôn Thượng chơi lớn như thế —— đến kẻ xem náo nhiệt của Hộ Bộ và Thái Tử như ông cũng nhịn nhắc nhở: “Cáo trạng nhiều quan viên như thế, còn lật tấu chương của bản ngươi đó chính là thừa nhận lúc ngươi bao che, thông đồng bậy…… Ngôn Nhị Lang, bất kể kẻ khác thì luật pháp cũng sẽ trị tội ngươi .

Ngươi trong sạch thì mới thể cáo trạng khác .

Nếu ngươi sai thì dù là bao che thông đồng…… Ở Hình Bộ ngươi đều sẽ chịu đại hình đó.”

Đại Lý Tự Khanh lạnh giọng : “Ở Đại Lý Tự ngươi cũng chịu đại hình.”

Ngôn Thượng nhẹ giọng đáp: “Ta .

Ta nhận tội, sẽ đền tội.

Ta đón nhận hết…… Chỉ cầu mong tội của kẻ khác vì thế mà bỏ qua!”

Ngôn Thượng Hình Bộ mang .

Đại Lý Tự bên tình huống đánh cho trở tay kịp, vì tị hiềm bọn họ chỉ thể trơ mắt Ngôn Thượng Hình Bộ mang .

Sau đó Đại Lý Tự Khanh vội vàng tiến cung báo cáo với Thái Tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-115.html.]

Mộ Vãn Diêu cũng cung để bàn bạc kỹ hơn với Thái Tử về cục diện hiện tại.

Lúc Ngôn Thượng bỏ tù, khi dùng đại hình dù c.h.ế.t cũng mất nửa cái mạng là chắc.

Rồi tấu chương tố Hộ Bộ, tố Ngôn Thượng lập tức như trủy triều bay tới chỗ Thái Tử.

Trong ánh nến mơ màng Thái Tử đem tấu chương ném lên Mộ Vãn Diêu mà nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngươi xem con ch.ó ngươi nuôi thế nào ! Vừa đầu nó cắn chúng , Diêu Diêu, chúng cắn cũng quá đau !”

Mộ Vãn Diêu nhắm hai mắt, để mặc sổ sách nện nàng.

Lúc mở mắt sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng giọng bình tĩnh: “Hiện tại trách cứ thì gì? Quan trọng là bảo vệ Hộ Bộ.”

Thái Tử trào phúng hỏi: “Bảo vệ ư? Bảo vệ thế nào? Ngươi xem , từ ngày mai tất cả quan viên sẽ dâng tấu tố cáo! Sự tình nháo lớn thế thì vị phụ hoàng để ý tới việc gì của chúng sẽ hỏi tới! Đến bản chúng còn khó bảo kìa!”

Mộ Vãn Diêu đột nhiên lên, cao giọng nén giận : “Khó bảo cũng bảo ! Chẳng lẽ cứ thế nhận thua ? Chẳng lẽ chúng giãy giụa chút nào mà để bọn họ cắt cánh ư? Mặc kệ đại ca nghĩ như thế nào cũng sẽ để thế lực của bản khác đẩy ngã !”

Nàng xoay nhanh ngoài điện.

Thái Tử chằm chằm bóng dáng nàng, cuối cùng cũng xác định Mộ Vãn Diêu vẫn ở phía .

Hắn nhẹ giọng : “Tiểu , chúng lột một tầng da, đều do Ngôn Thượng gây .

Ta Ngôn Thượng chết, ngại chứ?”

Mộ Vãn Diêu đưa lưng về phía Thái Tử, sắc mặt trắng như giấy.

Biểu tình của nàng trống rỗng, cả giống một con rối gỗ đần độn.

nàng cố chống đỡ, đầu Thái Tử đáp: “…… Ta ngại.”

Rốt cuộc nàng .

Hai bên tự dựa bản lĩnh.

Rốt cuộc ban đầu nàng từng với Ngôn Thượng rõ ràng.

Rốt cuộc nàng nhắc ——

Nếu ngươi khác lập trường với thì sẽ g.i.ế.c ngươi.

Như thế gì sai?

Chẳng lẽ Ngôn Thượng là đúng , chẳng lẽ bọn họ cứ thế chèn ép lùi bước ?

Nàng gì sai mới quen Ngôn Thượng, mới thể dẫn quan trường, mới tới một bước tứ phía bủa vây thế ?

Thái Tử và Mộ Vãn Diêu lo lắng sai.

Ngôn Thượng ở đại lao Hình Bộ trải qua đại hình nên chỉ còn một .

Ngày tiếp theo lập tức tố cáo bộ quan viên Hộ Bộ.

Theo đó là tấu sớ của Ngự Sử Đài và triều thần khắp nơi ngừng bay đến.

nhiều tố Hộ Bộ, cũng ít tố Ngôn Thượng…… là tình cảnh cùng chết, cá c.h.ế.t lưới rách.

Ngôn Thượng quấy cho cục diện trở nên thảm thiết, cho dù thế lực của Thái Tử và Hộ Bộ đổ thì cũng sẽ chẳng sống khỏi nơi .

Đặc biệt là Thái Tử liên hợp với quá nhiều , tất cả đều chằm chằm Ngôn Thượng lật bản tố cáo , xứng quan, nay Tần mai Sở, trong tấu chương đều là dối, miệng một lời là thật…… Vì thế thể tin cáo trạng của !

Ngoài còn một đám cá mè một lứa điều tra Thái Tử, Đan Dương công chúa cũng thế, cấm công chúa tham gia triều chính! Mà bộ tai họa đều là do hoàng đế khoan dung với con cái mới tạo thành cục diện hôm nay.

Đám quan viên về phía Mộ Vãn Diêu cũng cực lực chứng minh Hộ Bộ vô tội.

cũng đại thần Ngôn Thượng mang tinh thần của danh sĩ, sợ cường quyền, nên lời mà điều tra Hộ Bộ, bản thì nên trọng thưởng.

tiếng của những yếu kém, tạo tác động lớn nào.

Trong lúc lộn xộn cuối cùng Trung Thư Tỉnh mặt.

Lưu tướng công ở triều năng khí phách, nước miếng bay đầy mặt đám đại thần, ngăn cản những kẻ ý xử tử Ngôn Thượng.

dù ông thể mắng lui bọn họ thì cũng đây chẳng qua là dựa khí thế nhất thời mà khiến bọn họ câm miệng…… Kỳ thật những kẻ vẫn Ngôn Thượng chết.

Bởi vì kéo vết mủ trong lòng quan trường, đó là thứ ai cũng nhưng .

Chàng chỉ xé rách chuyện Hộ Bộ nhận hối lộ mà còn khiến mỗi quan viên cảm thấy bất an, sợ bản kéo xuống thì một ngày sẽ lột da……

Mấy ngày gần đây tình hình của hoàng đế hơn, cũng vì Thái Tử thích hợp chủ trì triều chính vì những chuyện hiện tại nên…… trong buổi chầu hôm nay hoàng đế tới.

Nghe các đại thần ở phía lòng đầy căm phẫn, sắc mặt hoàng đế vẫn bình tĩnh.

Cuối cùng ông tạm thời ngưng chức vụ của Thái Tử, để Đại Lý Tự và Hình Bộ cùng điều tra chuyện của Ngôn Thượng và Hộ Bộ.

Trung Thư Tỉnh chủ quản việc , cùng Ngự Sử Đài giám sát.

Đây thể coi là vụ đại án cuối năm nay, hoàng đế hạ lệnh cho Trung Thư Tỉnh điều tra việc, nếu việc sai trái thì lập tức cách chức điều tra.

Lưu Văn Cát là một thái giám, nhưng may mắn tham dự triều chính.

Có điều sắc mặt cũng lúc xanh lúc trắng, từ đầu tới cuối dám một lời.

Hơn nữa cũng thái độ của hoàng đế là gì.

Hắn chỉ Trương Thập Nhất Lang đùa giỡn một nữ tử thanh lâu khiến chuyện xảy cớ sự thế .

Hiện giờ cả nữ tử cũng áp đại lao Hình Bộ để điều tra.

Mà nếu gì bất ngờ thì Trương Thập Nhất Lang cũng sẽ c.h.ế.t thể cứu.

Lưu Văn Cát hoảng hốt đến cực điểm.

Hắn nghĩ tới Ngôn Thượng chọn một quân cờ như thế để bắt đầu ván cờ …… Hắn để Ngự Sử Đài tố Ngôn Thượng, khiến ốc còn mang nổi ốc nhưng vẫn mượn Trương Thập Nhất Lang cái cớ, khiến tên cuốn đại án.

Cuối cùng là vì báo thù cho đúng ?

Lưu Văn Cát giống như một gậy đánh trúng, hổ thẹn đến cực điểm.

Hắn nghĩ nếu Ngôn Thượng c.h.ế.t ở lúc , c.h.ế.t ở trong lao thì cũng do đẩy một tay ?

Nghe ý của đám đại thần thì tám phần đều lẽ Hộ Bộ tội nhưng điều tra .

bọn họ đồng tâm nhất trí Ngôn Thượng tội, thậm chí còn ước gì trực tiếp phán tử tội đem c.h.é.m đầu là nhất.

Những đại thần ngày thường lẽ cũng quan hệ tồi với Ngôn Thượng nhưng đến khi chân chính đối đầu thì chẳng ai nương tay hết.

Vì thế…… Thái độ của hoàng đế lúc cực kỳ quan trọng.

Vẫn còn hai phần quan viên đang quan sát, hoàng đế bảo lãnh cho Ngôn Thượng .

những đại thần , đến Lưu Văn Cát thường ngày theo bên hoàng đế cũng đoán ý tứ của ông thế nào.

Hắn chỉ thể mượn cơ hội hầu hạ ngày thường mà cẩn thận kiến nghị với hoàng đế: “…… Trên triều quá nhiều nghiêng về một bên nên lẽ bọn họ đang sợ Ngôn Nhị Lang.

điều đúng lúc chứng tỏ Ngôn Nhị Lang đúng……”

Hoàng đế nhàn nhạt bỗng nhiên : “Bởi vì Ngôn Thượng là đồng hương của ngươi còn Trương Thập Nhất Lang là kẻ phế ngươi nên ngươi mới giúp Ngôn Thượng chuyện ư?”

Lưu Văn Cát ngẩn , đó quỳ xuống : “Bệ hạ, thần trăm triệu dám lấy việc tư chen việc công! Ngôn Nhị Lang việc đúng nên thần mới vì chuyện……”

Lưu Văn Cát cũng chẳng ngạc nhiên chuyện thế của hoàng đế .

Hoàng đế dùng thì đương nhiên sẽ cho điều tra kỹ.

Hoàng đế đương nhiên cũng Lưu Văn Cát thế lực nào phía thao túng hết.

là do công chúa đưa cung nhưng cũng bao giờ liên hệ gì với bên đó…… Lưu Văn Cát chỉ thể một lòng dựa hoàng đế, quyền thế của đều là do ông cho, như thế ông mới yên tâm dùng .

Hoàng đế một tiếng ôn hòa : “Đứng lên , trẫm cũng trách ngươi.” Sau đó ông như suy tư gì đó mà : “Vốn tưởng chuyện Ích Châu kết thúc, nghĩ tới bọn họ còn thể tới bước …… Ngôn Tố Thần, trẫm quả nhiên lầm .”

Lòng Lưu Văn Cát động đậy hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ bảo vệ ?”

Hoàng đế nhạo : “Cứ .

Xem nghĩ thế nào, xem đám đại thần sẽ bước nào…… Văn Cát , gần đây trẫm nghĩ nếu triều thần quá mạnh mẽ, hoàng đế quá bạc nhược, mà triều thần một lòng vì thiên hạ thì thế gian lẽ sẽ hơn một chút đúng ?”

Lưu Văn Cát sửng sốt, trong lòng nghĩ chẳng lẽ thể hoàng đế chịu đựng nổi nữa ? vài vị hoàng tử bây giờ…… Hắn thật cẩn thận : “Trong các vị điện hạ, mỗi đều ưu điểm riêng.

Tổng thể mà thì Thái Tử vẫn cường thế một chút.

Chẳng qua lúc Thái Tử …… Có lẽ sai .”

Hoàng đế tỏ ý kiến, ông lẩm bẩm: “Hy vọng thể tỉnh .”

đường là do khác , hoàng đế hứng thú với mấy đứa con trai của nên ông chỉ gì.

“Gia gia! Gia gia!”

Lưu tướng công hạ triều trở về.

Dù bây giờ là mùa đông khắc nghiệt nhưng ông đổ mồ hôi đầm đìa.

Có thể thấy việc trong triều gần đây phiền phức đến thế nào.

Ông chắp tay phía , mới cửa Lưu Nhược Trúc chạy ở phía gọi.

Nàng dậm chân, đuổi tới thư phòng của ông thì khẩn trương : “Gia gia, cháu gần đây triều đại án…… Ngôn nhị ca việc gì ? Gia gia, sẽ giữ chứ? Ngôn nhị ca cũng sai mà!”

Lưu tướng công than nhẹ : “Lúc động tới lợi ích của quá nhiều …… Ta nghĩ ương ngạnh và lỗ mãng như thế.

Nếu sẽ như thì lúc tới hỏi cũng nên cái gì mà ‘ việc lớn nên bo bo giữ ’.

Kết quả thì , những tiếc , chính là phấn đấu quên chứ.”

Lưu Nhược Trúc lập tức hốt hoảng.

Người khác nàng còn tin nhưng ông nội thế thì chứng tỏ tình cảnh của Ngôn Thượng quả là gian nan.

Nàng vội : “ đúng mà, chúng cũng thế! Vì đại thần nào giúp cầu tình? Vì ủng hộ ? Là bởi vì Ngôn nhị ca thế đơn lực mỏng, lưng chống lưng ư…… chỉ cần đúng thì hẳn ủng hộ chứ.”

Lưu tướng công : “Hiện tại thông minh đều đang quan sát…… Chờ xem bệ hạ thái độ gì.”

Ông khổ: “ vị hoàng đế …… chẳng cũng đang quan sát chúng ư? Ông cực kỳ thích mạnh mẽ can thiệp.

Đều đến nước bệ hạ bảo vệ Thái Tử Ngôn Tố Thần đây.

Chỉ thể theo lẽ công bằng mà chấp pháp……”

Lưu Nhược Trúc thở phào nhẹ nhõm : “Theo lẽ công bằng thì tệ.

Cháu tin tưởng sẽ bảo vệ lẽ …… Hôm nay cháu cửa bá tánh về việc , ai cũng cho là Ngôn nhị ca đúng.

Các bá tánh đều ủng hộ .”

Trong mắt nàng là ánh sáng rực rỡ, cố gắng nén lo lắng trong lòng xuống : “Lòng dân về phía Ngôn nhị ca, nhất định sẽ giống xử lý Trịnh thị gia chủ.

Lần Ngôn nhị ca sẽ dân tâm duy trì……”

Lưu tướng công đạm mạc : “Lần lòng dân mà là sĩ tộc ủng hộ.

phản sĩ tộc.

Tuy chúng đều thừa nhận, nhưng mà…… tiếng của thế gia mới là quan trọng nhất.

Người dân đồng tình nhưng bọn họ thể vì Tố Thần mà lên Kim Loạn Điện gõ trống kêu oan ? Hơn nữa kể cả thế thì chỉ sợ…… Thái Tử sẽ càng Tố Thần là hạng mua danh chuộc tiếng.

Đến cuối cùng vẫn là Tố Thần chết.”

Lưu Nhược Trúc ngơ ngẩn, ánh sáng trong mắt nàng tối hẳn .

Kỳ thật lòng nàng cũng thế nhưng nàng chỉ hy vọng Ngôn nhị ca thể kết cục …… Mắt nàng rưng rưng : “Vậy đây? Không ai cứu Ngôn nhị ca ? Gia gia cũng cứu ? Còn công chúa…… Đan Dương công chúa điện hạ chẳng nhẽ cũng từ bỏ Ngôn nhị ca ư?”

Lưu tướng công khổ : “Đan Dương công chúa hận đến g.i.ế.c c.h.ế.t Tố Thần là cảm thấy tình cảm của bọn họ ngày xưa tồi .”

Lưu Nhược Trúc rưng rưng, một lát mới : “Vậy…… Cháu thể thăm Ngôn nhị ca ?”

Lưu tướng công lắc đầu: “Hiện giờ đại lao của Hình Bộ nơi thường thể .

Mà cháu thì cũng gì chứ?”

Lưu Nhược Trúc : “Cháu…… Ít nhất cháu cũng Ngôn nhị ca tiếng lòng của bá tánh về phía .

Như thế sẽ cần hoài nghi, cho dù quan bắt c.h.ế.t thì cũng đúng.

Chẳng qua là từ xưa tới nay kẻ động tới lợi ích của khác đều sẽ gian nan như thế .

Cháu hy vọng đừng tuyệt vọng.”

Nàng nghẹn ngào xong thì trong ánh hoàng hôn mà nấc.

Lưu tướng công đầu cháu gái, thấy nàng rơi lệ đầy mặt, lau mãi ngừng.

Trước giờ ông đều dạy cháu về đạo nghĩa, yêu thương khác, dạy cả chuyện quốc sự…… mà đến lúc Lưu tướng công mới vui mừng nghĩ hóa dạy đứa cháu như thế .

Lưu Nhược Trúc hé miệng, quật cường : “Cháu, cháu nhất định để tiếng của dân chúng…… Cháu mặc kệ triều đình nghĩ thế nào, cháu chỉ hy vọng dựa sức của cho thế gian vẫn hiểu .”

Lưu tướng công : “…… Đứa bé ngoan.

Mấy đứa đều là bé ngoan.…… Vậy thì càng liều mạng để giữ Ngôn nhị.”

Trong đại lao của Hình Bộ ánh mặt trời, chỉ ẩm ướt và âm u.

Ngôn Thượng mê mang tỉnh vì vết roi quất lưng quá đau.

Lần ngục khác hẳn .

Mỗi ngày đều tra hỏi, chỉ là khách qua đường nữa.

Mà mỗi hỏi chuyện bọn họ đều dùng hình để hầu hạ.

Mỗi ngày mỗi đêm đều như thế, thời gian còn ý nghĩa gì nữa.

Ngôn Thượng cố chống một , những kẻ đương nhiên hy vọng c.h.ế.t vì tra tấn, nhưng thể c.h.ế.t —— ít nhất xem kết quả thì mới cam tâm chịu chết.

Lúc vì cơn đau mà nửa đêm tỉnh, hiểu mơ màng thấy ánh nến.

Chỗ giam giữ căn bản nào đốt nến vì thế chống tay lên lớp rơm rạ ngước mặt thì thấy Mộ Vãn Diêu gần vách tường đối diện rũ mắt .

Ngôn Thượng ngơ ngác nàng.

Mộ Vãn Diêu bộ dạng tiều tụy của , xuyên qua áo trong màu trắng nàng còn thấy vết m.á.u nhưng như thấy gì.

Nàng chỉ nhẹ giọng : “Ngươi hại thật thảm.”

Ngôn Thượng giống như mơ mà nàng, vươn tay gọi nàng: “Diêu Diêu……”

Mộ Vãn Diêu dựa vách tường, tới mà chỉ đạm mạc : “Ngôn Thượng, tới là cùng ngươi quyết tuyệt.

Chúng kết thúc.”

Chàng lời nào, cứ thế nàng.

Mộ Vãn Diêu dám quá nhiều, sợ sẽ mềm lòng.

hiện tại nàng tư cách gì mà mềm lòng?

Thật lâu Ngôn Thượng mới thấp giọng : “Được.”

Mộ Vãn Diêu an tĩnh một lát bỗng nhiên tự giễu : “Được ư? Bởi vì ngươi cảm thấy sắp chết, liên lụy nên mới hả?”

Nàng bỗng nhiên lên, cả run lên vì phẫn nộ.

Nàng vài bước tới mặt , quỳ gối túm lấy vai bắt ngẩng đầu .

Giọng nàng lạc vì tức giận: “Chết đến nơi mà ngươi còn ư?! Người quan trọng như thế , bá tánh quan trọng như thế ? Vì …… chịu cúi đầu?! Vì …… Đến bây giờ ngươi vẫn cúi đầu?!

Thái Tử điện hạ để tới tìm ngươi, chỉ cần ngươi chịu cúi đầu thì thể tha cho ngươi một mạng…… Dù ngươi sẽ cúi đầu, nhưng vẫn tới…… Ta cảm thấy…… Ngươi cảm thấy đang ngươi chỗ chết! Rõ ràng ngươi buộc cùng c.h.ế.t nhưng hiện tại ngươi ngươi !

Tất cả đều ngươi chết! Tất cả bọn họ! Ngươi hiểu ?! Ngươi ?!”

Nàng đến đây thì mắt đỏ ngầu vì tuyệt vọng, nước mắt cũng lăn dài.

Ngôn Thượng nàng mà trong lòng thống khổ.

Chàng khẽ một câu gì đó nhưng Mộ Vãn Diêu rõ: “Cái gì?”

Ngôn Thượng : “Ngài nên bỏ , bởi vì , cũng xứng với ngài.”

Chàng chậm rãi duỗi tay ôm vai nàng thấp giọng : “Là .

năng lực bảo hộ ngài, là ngây thơ giấu tài, một hai cùng đối đầu…… còn cách nào, qua lương tâm của .

Ta thể như những vô tội chết.

Ta thể vì bảo đảm quyền lực của mà nhẫn nhịn.

Ta nhẫn …… Chuyện qua bao nhiêu năm thì chỉ cần quyết định hẳn sẽ chết.

Từ xưa đến nay những kẻ giống , dù chuẩn nhiều thế nào cũng mấy ai sống sót ?

Ngài cứ công chúa cao cao tại thượng của ngài thôi.

Hãy vứt bỏ , cũng quên , hận .”

Loading...