Công Chúa Yêu Kiều - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:49:34
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một nhà Ngôn Đại Lang và cha Ngôn về Lĩnh Nam, Ngôn Tam Lang thì thừa dịp Vi Thụ sứ về giúp triều đình mở rộng cơ hội giao thương với Tây Vự nên định tới Hà Tây xem cơ hội ăn ở đó.
Vì hai nhà quan nên Ngôn Tam Lang định theo con đường .
Vợ khuyên chồng nên cũng chỉ đành dẫn con gái cùng những khác của nhà họ Ngôn về Lĩnh Nam.
Bọn họ để Ngôn Hiểu Thuyền Trường An với Ngôn Thượng.
Nguyên nhân thì cần cũng là để tìm mối hôn sự cho em gái .
Ngôn Thượng cũng Mộ Vãn Diêu kể về khúc mắc của em gái với Dương Tam Lang nên trong lòng cực kỳ khiếp sợ và rối rắm, cho .
Vì Ngôn Hiểu Thuyền cực kỳ nhu thuận, ngày thường cũng thể hiện những rối rắm ngoài, mà Dương Tam Lang bên cũng đính .
.
.
.
.
.
Thế nên Ngôn Thượng đành tạm gác chuyện .
Chàng thương lượng với Mộ Vãn Diêu chờ em gái quên Dương Tam Lang bàn hôn sự .
Mộ Vãn Diêu đương nhiên đồng ý.
Hiện tại nàng và Ngôn Thượng đều dư sức nuôi nổi em gái nhà , hơn nữa chính Ngôn Hiểu Thuyền cũng thiếu tiền.
Bản Ngôn Thượng là một vị quan thanh liêm, nhưng với chức vụ hiện tại của thì dù tham nhũng cũng vẫn dư dả.
Thực Mộ Vãn Diêu luôn lặng lẽ nghi ngờ sở dĩ Dương Tự hứng thú với em gái Ngôn Thượng vì đây nàng từng lén cùng trao đổi thẩm mỹ và bình phẩm về .
Có thể vì nàng nhiều khoa trương về Ngôn Thượng nên mới khiến tên cực kỳ hứng thú với đứa em gái giống như đúc.
Ngôn Hiểu Thuyền thực là vô tội.
Vì thế Mộ Vãn Diêu cực kỳ tận tâm một chị dâu để em chồng ở Trường An thoải mái nhất.
lúc nảy sinh một vấn đề: nhà họ Ngôn đều rời khỏi đây Ngôn Hiểu Thuyền sẽ tiếp tục ở Ngôn phủ tới phủ công chúa với hai vợ chồng Mộ Vãn Diêu đây? Ngôn phủ hiện tại trống rỗng to rộng, rốt cuộc tiện ở nên bán quách ?
Ngôn Thượng cảm thấy cần thiết lãng phí cả phủ to như thế, em gái ở với bọn họ là .
Mộ Vãn Diêu cũng ý kiến gì.
Cha Ngôn chần chừ : “Cứ để phủ .”
Ông ánh mắt khó hiểu của Nhị lang nhà và ánh mắt thờ ơ của công chúa thì do dự một lát mới : “Phòng trường hợp hai nảy sinh mâu thuẫn, hoặc cãi cọ thì Nhị Lang còn chỗ mà về.”
Ngôn Thượng ngẩn , đó mặt nóng bỏng, bực buồn .
Cha Ngôn như một khi cãi Mộ Vãn Diêu sẽ đuổi khỏi cửa cho nhà bằng.
Tuy nàng là vị công chúa nóng tính nhưng sẽ thế.
Quả thực cha Ngôn xong thì ánh mắt Mộ Vãn Diêu trợn lên.
Nàng lập tức túm lấy tay Ngôn Thượng và tức khắc quyết định với phủ : “Bán ! Phải bán ! Đầu giường cãi cuối giường hòa.
Dù con và Ngôn Nhị ca ca cãi đến lợi hại thì cũng tuyệt đối cho phép cùng con phân giường mà ngủ.”
Cha Ngôn: “.
.
.
.
.
.
Vẫn sẽ lúc tiện chung giường .”
Mộ Vãn Diêu: “Không lúc nào tiện hết!”
Nàng uy h.i.ế.p Ngôn Thượng: “Chúng cãi cũng nhưng c.h.ế.t cũng sẽ cho phân giường .”
Chỉ cần phân giường thì vấn đề thường sẽ giải quyết một giấc, nếu ngủ cùng vài nữa thì sẽ chẳng gì lo.
Hiện tại nàng mới phát hiện vấn đề của nam nữ ảnh hưởng nghiêm trọng bởi việc tiếp xúc da thịt và thể.
Dù nàng và Ngôn Thượng cãi lợi hại đến nhưng chỉ cần hai tiếp xúc thể là thái độ cũng sẽ theo đó mà dịu .
Mà thái độ dịu thì mới tâm tình chuyện.
Hai thích đối phương nên nhất định sẽ gần gũi, nếu phân giường thì căn bản sẽ chạm nàng nữa.
Nếu khát vọng thì đó mới là vấn đề.
Ngôn Thượng thẹn thùng với thái độ kiên quyết của Mộ Vãn Diêu.
Tuy chuyện bán nhà là ý của nhưng hiển nhiên nguyên nhân của hai là khác .
Chàng nhẹ đẩy vợ ý bảo nàng đừng tỏ quá mức mật với mặt khác.
Mộ Vãn Diêu nhướng mày kiểu: Cha mà cũng là khác ?
Ngôn Thượng nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Cha Ngôn thấy vợ chồng nhỏ mắt mày thì nhịn mỉm , cũng ý kiến gì về phủ đối diện nữa.
Ban đầu tới Trường An ông lo lắng sợ Nhị Lang nhà ông vì thăng quan mới cưới công chúa, sợ con công chúa bắt nạt, cưỡng bách cưới nàng .
Bản ông là nhát gan, với nhiều việc ông dám phát biểu ý kiến nhưng đây là đại sự cả đời của con ông vì thế ông cũng nhịn cầu vợ khuất phù hộ đám nhỏ, đồng thời ông cũng cố lấy dũng khí quản.
Ông ở Trường An nửa năm, ở bên cạnh phủ công chúa là cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng nhỏ.
Nếu Nhị Lang bức bách thì dù mang theo bọn nhỏ trốn nước ngoài ông cũng chịu để con chịu thiệt thòi.
nửa năm ông con thứ hai nhà và cô công chúa kiêu ngạo quả thực tình đầu ý hợp.
Công chúa điện hạ ngang ngược kiêu ngạo, mỗi khi ở cùng Nhị Lang nhà ông nàng nhịn bất giác để lộ ánh mắt chiếm hữu.
Mỗi lời và cử động của nàng đều đang tuyên bố với rằng —— Ngôn Thượng là của , là đồ của , là thứ của .
Của , của , của !
Không ai cướp !
Con dâu bá đạo như thế, con ông tính tình ôn nhu, cái gì cũng lời vợ khiến cha như ông thấy tâm tình cực kỳ phức tạp, nhưng cũng vui mừng.
Cứ thế Ngôn Thượng chủ để em gái tới phủ công chúa ở bán phủ cách vách.
Lúc Ngôn Tam Lang đến Hà Tây, còn cha Ngôn và một nhà Ngôn Đại Lang cùng vợ con Tam Lang đều lên xe trâu về Lĩnh Nam.
Cha Ngôn xe trâu mặt trời chiều ngả về tây, rặng mây đỏ đầy trời.
Ông đầu thành Trường An nguy nga tráng lệ mà trong lòng cảm khái nhớ tới nhiều chuyện cũ ——
Năm đó ông tham gia khoa cử và thành tiến sĩ.
Đó cũng là năm đầu tiên Đại Ngụy tổ chức khoa khảo.
Vận khí của ông nên Thám Hoa Lang năm , đương nhiên đám công chúa và quý nữ Trường An đều ngưỡng mộ ông.
Đời ông vốn nhu nhược, lặng lẽ, thậm chí thể là nhát gan.
Chuyện dũng khí nhất mà ông đó là bỏ qua chức quan sắp tới tay và cùng nữ lang một nhà nọ bỏ trốn, từ đó về cùng bọn nhỏ lưu lạc trời nam đất bắc.
.
.
.
.
.
Cha Ngôn nghĩ tới vợ mất thì nhẹ nhàng thở dài một , khuôn mặt tuấn lãng hiện lên bi ai và ôn nhu.
Gió xuân thổi qua khiến rùng , ông rũ tay áo đầu Trường An nữa, cũng nhớ tới những ngày cũ nữa.
Những ngày xa, hiện tại tương lai của Trường An là trong tay những trẻ tuổi như Nhị Lang và công chúa điện hạ.
Ông chẳng cần nghĩ nhiều.
—
Trong phủ của Lư Lăng trưởng công chúa lúc tin nhà họ Ngôn rời khỏi kinh thành.
Trưởng công chúa thấy thì xoay dậy khẽ hừ nhẹ một tiếng, thần sắc trong mắt phức tạp.
Bởi vì gần đây nàng cảm thấy tình hình Trường An yên .
Tuy tham gia chính trị nhưng nàng cũng kinh nghiệm và đương nhiên sẽ cho hỏi thăm xem việc gi.
Chỗ Mộ Vãn Diêu bên chính là nơi nàng tập trung tinh thần nhiều nhất thế nên ngay cả tin nhà họ Ngôn rời khỏi nàng cũng tớ báo cho.
Trưởng công chúa cảm thấy bất an nghĩ cha Ngôn chứng tỏ Ngôn Thượng nhà rời để tiện tay mưu sự ở Trường An ?
Mà cha Ngôn.
.
.
.
.
.
Trong mắt trưởng công chúa hiện lên ký ức, nghĩ tới đầu tiên trưởng tổ chức khoa cửa cũng xuất hiện một Thám Hoa Lang họ Ngôn.
Lúc đám công chúa bọn họ đều cho khuynh tâm.
Vị Thám Hoa Lang năm trắng nõn, mức độ oanh động vượt xa Ngôn Nhị Lang hiện tại dù Ngôn Thượng là phong độ ngời ngời tiến lui khéo léo.
Hai mươi năm trôi qua, một vòng luân hồi lặp .
Trưởng công chúa trầm tư dặn tớ: “Từ hôm nay bắt đầu cầu phúc cho vong phu, mời đạo sĩ và Vu sư tới hiến tế cầu phúc.
Ta đóng cửa ngoài một tháng, bên ngoài chuyện gì thì chúng cũng tham dự.”
—
Tới tháng ba bảng vàng dán, phủ của Đan Dương công chúa cũng sắp đạp nát.
Có kẻ tới tìm nàng xin đề cử, kẻ mặt dày tới tìm Ngôn Thượng trình Hành Quyển.
Vì Ngôn Thượng là Khảo Công Lang của Lại Bộ, là phụ trách chuyện khoa khảo nên mới nhiều tới tìm như .
Đầu năm nay đổi quy củ một chút, đề thi cũng chọn phù hợp hơn.
Vì điều mà những kẻ vốn nắm chắc cơ hội trở nên hoang mang, đám thế gia cũng vì thế mà nô nức đến hỏi thăm tình huống.
Cũng may Ngôn Thượng thanh danh lớn nên cũng dám quá phận.
Chàng cũng chỉ thử đổi quy cách của khoa cử một chút —— ngày xưa lúc và lão sư của chuyện phiếm đến việc khoa cử chỉ chăm chăm kiểm tra văn chương, như thế thì quá công bằng.
Khi đó Lưu tướng công nên vì thế gia mà thỏa hiệp.
Mà nay Ngôn Thượng đánh vỡ thế lũng đoạn , thử đổi phương hướng.
Chàng cũng cá c.h.ế.t lưới rách với thế gia mà chỉ định thử một hai mà thôi.
Trong khoa khảo năm nay lượng đỗ đạt xuất hàn môn tăng gấp ba.
Với tỉ lệ thì đám thế gia bên vẫn thể chấp nhận , còn đám hàn môn cũng cực kỳ phấn chấn.
Tất cả những việc đều giống như kế hoạch ban đầu của Mộ Vãn Diêu, chỉ nắm Lại Bộ thì đám hàn môn mới cơ hội.
Ngôn Thượng để đường sống cho thế gia, cũng hai bên xé rách mặt.
Đám thế gia cũng cảm nhận điều , hơn nữa nếu hàn môn nhất định quật khởi thì một kẻ đầu lĩnh ôn hòa ung dung như Ngôn Thượng hẳn sẽ hơn một kẻ khác khắc nghiệt mạnh mẽ.
Hai bên đều hiểu rõ trong lòng, lợi ích chia đều, kẻ nào cần lên chức thì vẫn lên chức vì đều hài hòa.
Sau khoa khảo chính là việc điều chỉnh quan viên.
Vi Thụ sắp xếp Lễ Bộ Lễ Bộ Lang Trung chuyên chủ quản công việc mậu dịch với đám chư quốc xung quanh.
Bọn họ dùng kinh nghiệm trong mấy năm sứ.
Vào tháng tư năm đó phủ Thái Nguyên xuất hiện nạn binh hỏa, Phủ Doãn của Thái Nguyên loạn dân g.i.ế.c c.h.ế.t khiến triều đình cực kỳ lo sợ.
Bọn họ vội vàng phái quan viên từ Trường An tới đây trấn áp loạn dân nhưng chẳng ai đến địa phương.
Hơn nữa thấy Thái Nguyên loạn thế nào là sợ một trở về.
Ngôn thượng chủ động xin Thái Nguyên dẹp loạn, trấn an dân chúng.
Đợi Trường An chọn Phủ Doãn mới thì sẽ về Trường An.
Trong lúc ai tình nguyện nên lệnh ban xuống cực nhanh.
Ngôn Thượng lấy phận quan giám sát để tới Thái Nguyên.
Triều đình cho một vạn binh mã để dẹp loạn.
Sau khi tới tình hình ở Thái Nguyên bắt đầu dấu hiệu định .
Tâm tình của đám quan triều đình lúc phức tạp.
Bọn họ liên tiếp tin chiến thắng từ Thái Nguyên truyền về Ngôn Nhị định thế cục , bái phỏng dân chúng, mở phủ nha cho dân tá túc, sửa chính sách.
.
.
.
.
Chàng cũng dùng binh nhưng khi rời chẳng một nào ở Thái Nguyên thiệt mạng.
Cái khiến thể thừa nhận Ngôn Thượng quả thực chính là kẻ lợi hại nhất khi tới giải quyết vấn đề.
Đến tháng sáu Trường An còn để ý tới chuyện ở Thái Nguyên nữa.
Phủ Doãn mới của Thái Nguyên cũng cử tới tiếp quản nơi , Ngôn Thượng cũng trở về.
Một tháng hoàng đế tới sơn trang tránh nóng như năm ngoái.
Mỗi năm hoàng đế đều một chuyến vì cũng quen thuộc.
Trước khi rời khỏi Trường An hoàng đế vẫn để Thái Tử giám quốc như cũ.
Mộ Vãn Diêu cũng hoàng đế triệu kiến khiến thế nhân đều rằng hoàng đế cực yêu thương con gái út, luôn thích mang nàng cùng tới sơn trang nghỉ dưỡng để hai cha con ở chung.
mà nội tình như thế nào thì lẽ chỉ Mộ Vãn Diêu là rõ nhất.
—
Sơn trang nghỉ hè ở chân núi Chung Sơn.
Khi trời hửng sáng Mộ Vãn Diêu tiến đến thỉnh an hoàng đế nhưng tiểu thái giám hầu hạ ngoài cửa thể hoàng đế khỏe, cần tĩnh dưỡng nên sẽ gặp công chúa.
Thần sắc Mộ Vãn Diêu thoáng ngây hỏi: “Lưu công công ở đây ?”
Tiểu thái giám cúi : “Lưu công công ở Trường An việc chứ theo tới đây.”
Mộ Vãn Diêu kiên nhẫn : “Vậy để gặp Thành An, chỉ hỏi xem tình hình thể phụ hoàng thế nào.”
Tiểu thái giám vẫn lành : “Thành công công bệnh nặng nên cũng theo.
Chỉ nô tài cùng chăm lo cho bệ hạ.”
Mộ Vãn Diêu nhướng mày, tiểu thái giám ngước mắt thì thấy công chúa đầy thâm ý.
Tim đập thình thịch, thiếu chút nữa cho rằng công chúa phát hiện gì đó.
Mộ Vãn Diêu cũng hỏi nhiều mà chỉ xoay về chỗ ở.
Cái khiến tiểu thái giám nhẹ nhàng thở .
Mộ Vãn Diêu hàn huyên vài câu với các đại thần đó trở về nghỉ tạm.
Ngôn Thượng ở bên cạnh nên nàng chút hứng thú rã rời, cảm thấy hề thú vị.
Nàng sách một lát thấy chán, đánh đàn cũng chẳng ai thế là nàng gương trang điểm nữa.
Hiện giờ Hạ Dung lập gia đình nên thị nữ đắc lực bên nàng đổi thành Thu Tứ.
Lúc Thu Tứ mới ngoài hỏi thăm về lo lắng với công chúa: “Năm nay sơn trang quản cực nghiêm, thị nữ thể lung tung, mặc kệ đút bao nhiều tiền đám thái giám cũng cho .
Điện hạ, chẳng lẽ ngài sẽ gặp chuyện may ư?”
Mộ Vãn Diêu dung nhan mỹ mạo của trong gương chậm rãi : “Gặp chuyện may cũng sợ.
Chỉ sợ việc gì xảy thôi.”
Thu Tứ nhất thời khẩn trương “A?!” một tiếng.
Mộ Vãn Diêu cúi đầu, chiếc lược ngà voi ôn nhu vuốt qua mái tóc đen nhưng nàng vẫn trầm tư lặng lẽ gì.
lúc bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xôn xao, chủ tớ hai trong phòng cũng kinh ngạc.
Phương Đồng hề giữ lễ phép ngày thường mà lập tức xông thông báo, giọng cũng khẩn trương: “Điện hạ, xảy chuyện ! Tần Vương lãnh binh mã vây quanh sơn trang là để ‘thanh quân sườn’ ‘trừ gian nịnh’ gì đó!”
Thu Tứ chỉ là một tiểu nha đầu 15 tuổi nên lập tức sợ hãi vén rèm lên.
Vừa thấy vết m.á.u Phương Đồng là mặt nàng tái nhợt, hoang mang lo sợ về phía công chúa.
Mộ Vãn Diêu lắc lắc cái lược ngà voi trong tay nhạo : “Rốt cuộc vẫn tới bước .”
Tần Vương mưu phản.
.
.
.
.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-143.html.]
.
đây là do nàng và phụ hoàng bức .
Bọn họ bức bách từ năm tới năm nay, rốt cuộc cũng buộc phản.
Bọn họ trừ khử Khương thị, để thế gia thể chỗ dựa cho Tần Vương lớn mạnh.
Đó là lý do hoàng đế tiêu diệt thế gia lớn nhất hiện nay là Khương thị khi ông lìa đời.
thế khiến Tần Vương oán, phản đây? Thế gia, thế gia, đây giống như ma chướng trong lòng hoàng đế ——
Lúc ông còn sống nhất định chèn ép thế gia cho ngóc đầu.
Trước khi ông c.h.ế.t nhất định để quan hàn môn ngăn chặn thế gia.
Không đợi hỏi Mộ Vãn Diêu đập cái lược lên bàn.
Nàng cất bước ngoài, tay áo tung bay, khí thế cực kỳ.
Lúc qua bên Phương Đồng nàng thuận tay đoạt lấy thanh kiếm bên hông của , mảnh rèm cửa theo gió bay qua lưỡi kiếm cứ thế cắt thành hai nửa.
Thu Tứ và đám thị nữ thấy công chúa hiên ngang như thế thì trong lòng cũng an .
Mộ Vãn Diêu cầm kiếm ngoài dặn dò: “Lên vọng lâu, đổi cờ xí! Nói cho Tần Vương mưu phản, để tứ phương chư hầu tới Trường An hộ giá! Gọi tất cả đại thần mặt ở đây tới gặp ! Nói với bọn họ Tần Vương phản, cần cố kỵ gì nữa.
Để bọn họ lập tức nhận lấy chức tướng quân lâm thời điểm binh mã bảo vệ hoàng đế bình an.
Nếu thành công bọn họ sẽ trọng thưởng!”
Từng mệnh lệnh đưa đó, dần tìm chỗ dựa nên cũng bối rối nữa.
Phương Đồng theo sát Mộ Vãn Diêu hỏi: “Điện hạ, hiện tại chúng ?”
Mộ Vãn Diêu quét ánh mắt lạnh lẽo mang theo vài phần trào phúng về phía tẩm điện của hoàng đế.
Nàng cất giọng cổ quái : “Chúng đến tẩm cung của phụ hoàng một cái xem.
.
.
.
.
.
năm nay đến sơn trang nghỉ dưỡng ông bệnh thế nào mà thậm chí còn dám gặp chúng , ông âm mưu gì khác.”
Hiện giờ còn tình cảm cha con, chỉ cấp bậc quân thần thế nên Mộ Vãn Diêu xem hoàng đế đúng như nghĩ !
—
Trên Chung Sơn lúc nắng sớm lắc rắc những hạt bụi vàng.
Đó là bụi đất cuốn lên từ vó ngựa của đám binh mã ẩn núp ở đây mấy ngày nay.
Bọn họ chuẩn mấy tháng, hiện tại cả đám lập tức g.i.ế.c về phía sơn trang nghỉ dưỡng sự dẫn dắt của các vị tướng quân.
Đám tướng sĩ trực thuộc nam nha, cũng khác gì tư binh của Tần Vương.
Khương thị cũng cho mượn binh, mượn đường nên đương nhiên bọn họ đánh thắng đó, gì cản nổi!
Binh mã phần phật lao xuống, Tần Vương mặc ngân giáp, cầm trường kiếm trong tay phóng ngựa .
Sau khi Lý thị bại lùi về thì bắt đầu quản Binh Bộ.
Gần 10 năm nay Binh Bộ quản giống như một tấm khiên sắt, chỉ lệnh của chứ quân vương là ai.
Nay hoàng đế từng bước ép sát thì ai chịu lùi chứ?
Tần Vương vung kiếm dẫn đầu phóng đến ngoài sơn trang.
Thân binh của g.i.ế.c đám thủ vệ bên ngoài, còn b.ắ.n c.h.ế.t tên lính mới dò đầu khỏi vọng lâu.
Hắn cất giọng vang như sấm : “Chư vị tướng sĩ, các ngươi đều là hùng của Đại Ngụy! Những năm gần đây phụ hoàng của nhiều tuổi, sủng ái lục .
Lục của chỉ là một nữ lang hiểu chuyện mới kẻ gian nịnh như Ngôn Nhị lừa gạt.
Triều chính bọn họ thao túng, trong lúc triều đình chỉ danh tiếng trung thần của Ngôn Tố Thần chứ hề tới phụ hoàng của nữa! Hôm nay hoàng đế diệt phản loạn, cứu phụ hoàng từ trong tay kẻ gian nịnh! Các , nếu các ngươi tin thì cùng xông lên! Nếu chuyện hôm nay thành thì bộ đều thưởng!”
Các tướng sĩ khích lệ thì khí thế càng mạnh hơn.
Trong mắt bọn họ nổi lên vẻ hưng phấn, như hổ rình mồi mà chằm chằm sơn trang nghỉ hè.
Bọn họ tin lời của Tần Vương, cảm thấy đang việc chính nghĩa.
Vì thế lúc Tần Vương đích dẫn đầu xông lên thì phía vang lên tiếng hô rung trời ——
“Tần Vương uy vũ!
“Nhất định phụ mệnh lệnh của điện hạ!”
Sơn trang nghỉ hè rung lên vì sợ hãi, hỗn loạn.
Mắt thấy kẻ tới lập tức đánh g.i.ế.c thế là cả đám như châu chấu chạy toán loạn.
Những thần tử theo hoàng đế cũng kinh hoảng, vội vàng tìm bệ hạ và thể chủ lúc là Đan Dương công chúa.
—
Cách Chung Sơn đến mười dặm, Ngôn Thượng mang theo binh mã ẩn núp ở nơi hoang vu hơn một tháng.
Chàng nương chuyện loạn dân ở Thái Nguyên mà khỏi kinh, nhưng thánh chỉ thật sự nhận là đề phòng Tần Vương mưu phản.
Hoàng đế và Mộ Vãn Diêu cùng với Ngôn Thượng đều sức ép thế Tần Vương nhất định sẽ phản.
Để thế gia bại thì một bước là thể tránh khỏi.
Binh lính thăm dò ngày ngày lên vọng lâu phía Trường An.
Một ngày mới lên vọng lâu thấy cờ ở Trường An đổi nên lập tức xuống báo cáo với phủ quân.
Bụi đất cuồn cuộn, ngựa chạy như bay bình nguyên còn Ngôn Thượng thì thở dài, trong đầu đoán nước .
Chàng điểm binh lên ngựa, quyết sách định.
Đồng thời lúc mang tin tức phóng ngựa như điên tới trướng của .
Người mang tin tức thở hồng hộc : “Lang quân, đây là thư bệ hạ gửi cho ngài —— là mười ngày , lang quân mau mở xem !”
Ngôn Thượng mở thư , đó sắc mặt vẫn bình tĩnh biến hóa gì.
Chàng đưa tờ giấy cho Hàn Thúc Hành để cất đó vẫn chỉnh đốn binh lực như cũ và để các tướng sĩ theo tới Chung Sơn cứu giá.
Hàn Thúc Hành khẩn trương hỏi: “Nhị Lang, biến ? Bệ hạ cho ngài ý chỉ gì thế?”
Ngôn Thượng nhẹ cong mắt một chút.
Biểu tình vi diệu của ít phát hiện .
Nếu Mộ Vãn Diêu ở đây thì hẳn nàng sẽ nhận ngay biến hóa —— đó là trào phúng và mệt mỏi.
vì sớm chuẩn nên cũng quá bất ngờ.
Chàng với Hàn Thúc Hành: “Bệ hạ cho ý chỉ mới gì mà chỉ cho thê tử của đang ở trong sơn trang nghỉ hè .”
Hàn Thúc Hành hiểu gì hỏi: “Không điện hạ vẫn ở cùng một chỗ với bệ hạ ư? Chúng sớm điều đó thì bệ hạ còn thông báo như thế gì?”
Ngôn Thượng mỉm một mảnh bụi đất cuộn lên ở phía xa : “Ông sợ chúng cố ý lùi cứu giá kịp, hoặc cố ý kéo dài thời gian.
Chuyện binh mã cấp bách, mỗi một giây một khắc chậm trễ sẽ khiến thế cục đổi ngay.
Ông cam đoan là sẽ kéo dài thời gian, ông cảm thấy .
.
.
.
.
.
khả năng sẽ kéo dài, chịu theo kế hoạch.”
Chàng trào phúng : “Ý của ông là trong sơn trang cả Diêu Diêu, nếu cứu thì nàng sẽ chết.
Ông xem rốt cuộc cứu .”
Hàn Thúc Hành : “.
.
.
.
.
.
Hoàng đế Đại Ngụy đa nghi lắm thế.
Nhị Lang vì ông mà gắng sức thế mà ông còn tin ngài ư?”
Ngôn Thượng gì.
Chàng nghĩ thầm như , hai ba năm lão hoàng đế cũng đến mức thế .
Chỉ thể hiểu rằng thể càng kém thì ông càng đa nghi.
.
.
.
.
.
Giống như ông cho rằng chỉ lợi ích mới thể kéo dài mối quan hệ.
Ngôn thượng hề nghĩ nhiều đến những chuyện , phiền chán những tranh đấu triều, chán ghét sự đa nghi của hoàng đế.
Chàng chỉ chuyện nên .
.
.
.
.
Nếu quân đủ tín nhiệm thì cũng mà!
Ngôn Thượng truyền lệnh cho các tướng sĩ tới Chung Sơn cứu giá!
—
Loạn quân xông tới, tới cũng đốt, cướp, và g.i.ế.c , hề quy củ gì.
Chúng đại thần ở sơn trang trốn khắp nơi, khi tìm Mộ Vãn Diêu bọn họ hoảng sợ theo sát nàng : “Điện hạ, binh của Tần Vương như thủy triều, chúng chặn !”
Mộ Vãn Diêu lạnh giọng : “Không thể chặn cũng chặn.
Các ngươi chỉ cần cầm cự thì ắt sẽ tới cứu chúng .”
Sâu trong lòng nàng nghĩ đây là cơ hội để thâu tóm Binh Bộ.
.
.
.
.
.
Ai cũng đừng ngăn cản nàng cứu giá lập công!
Các đại thần: “Hả? Điện hạ phái tới Trường An cầu cứu ư? Hay là chư hầu tứ phương tới cứu giá? Điện hạ.
.
.
.
.
.”
Mộ Vãn Diêu quát lớn: “Cái đó thì liên quan gì? Các ngươi chỉ cần trung với vua là ! Binh mã của Tần Vương đánh tới cửa, các ngươi theo gì? Còn mau điều binh, chỉnh đốn tướng sĩ trong ? Nếu chuyện gì cũng thì các ngươi dùng gì?
Tần Vương phản! Chẳng lẽ các ngươi cũng theo loạn thần tặc tử hả?!”
Sau khi tống cổ đám đại thần nàng và Phương Đồng cùng đám hộ vệ vội tới bảo vệ hoàng đế.
Tới tẩm cung của ông thái giám ngăn cản cho nàng tiến .
Lúc đám Phương Đồng lập tức động tay, còn công chúa thì hề cố kỵ mà xông trong cung.
Nàng đủ trách nhiệm của một con, miệng lập tức hét lên: “Loạn thần tặc tử tới! Nhi thần tới hộ tống phụ hoàng rời khỏi đây, ai dám ngăn cản thì chính là đồng lõa, chịu tội hành thích vua!”
Đám thái giám kích động : “Điện hạ, điện hạ thể xông .
.
.
.
.
.”
Không thể xông thì Mộ Vãn Diêu vẫn xông .
Trong tiếng tranh cãi ầm ĩ nàng đẩy cửa phòng của hoàng đế .
Trong điện mùi thuốc nồng đậm, sa trướng màu trắng bay đầy trời.
Mộ Vãn Diêu bên trong, vung kiếm c.h.é.m đứt đống rèm trướng ——
cả tẩm điện trống !
Không một bóng !
Hoàng đế căn bản ở đây!
Ông căn bản hề tới sơn trang ! Ông chỉ coi nàng như con mồi, chỉ dùng nàng như lưỡi đao chống kẻ địch!
Mộ Vãn Diêu lạnh, nàng thấy rõ tâm tư của hoàng đế nên đám thái giám bên ngoài đuổi cũng khiến nàng để tâm.
Bọn họ thấy công chúa phát hiện bí mật thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống.
Mộ Vãn Diêu đầu dặn Phương Đồng: “Cho bọn họ vũ khí, dẫn bọn họ cùng binh mã trong sơn trang chiến với quân của Tần Vương.
Các ngươi theo lệnh của phụ hoàng nên thể g.i.ế.c các ngươi.
các ngươi lừa dối nên cũng sẽ tha thứ.
.
.
.
.
.
Hiện tại cùng lên chiến trường , sống c.h.ế.t cả ! Nếu c.h.ế.t sẽ thưởng cho nhà của các ngươi vì lòng trung quân ái quốc, nếu còn sống sẽ truy cứu việc hôm nay.
Chúng đều mặc cho phận thôi!”
Nàng cầm kiếm trong tay chống xuống mặt đất bóng loáng.
Váy dài gió thổi, cả nàng nhỏ bé nhưng như sức mạnh vô hạn, đáy mắt nàng thậm chí còn cả ánh lửa bùng lên.
Nàng hề sợ chuyện , thấy kẻ địch xông tới nàng cảm thấy như sống cái đêm rời khỏi Ô Man năm nào.
Chỉ điều hôm nay khác xưa, hôm nay nàng cô độc vì thế nàng tự tin vung kiếm chỉ ngoài cửa sổ ——
“Các , mau cùng chiến đấu!”
—
Mấy vạn binh mã, mấy vạn giọng !
Khắp Chung Sơn là bụi cuốn ào ào, Trường An tiếng mà run rẩy, bắc nha cũng bắt đầu điều binh nhưng khỏi kinh!
Từ U Châu, Ký Châu, đến quan nội, bình nguyên rộng lớn một cái là sót cái gì.
Dương Tự mang theo mấy vạn binh mã như một tia chớp màu đen hướng về phía Trường An mà chạy! Ngàn dặm núi sông ở chân, nơi xa một tia chớp léo lên xé rách trời đất ——
Trong Đông Cung Thái Tử lặng yên ván cờ mặt mà ngây .
Trong hoàng cung của Trường An, ở Thanh Trữ Cung lúc hoàng đế và đại nội tổng quản Thành An cũng đang chờ tin tức của các nơi.
—
Trong thành Trường An là ngàn dặm u ám.
Ngôn Hiểu Thuyền cùng mấy nữ lang thiết đùa giỡn dạo phố.
Bọn họ thấy tiếng sấm vang lên thì nhịn ngẩng đầu .
Ở trong phủ của Triệu Ngự Sử lúc Triệu Công đang kể cho Triệu Linh Phi về những chuyện xảy mấy năm nay.
Sau đó ông trầm ngâm : “A phụ sẽ chủ cho con, để Vi Cự Nguyên tới cầu hôn nhé? Hai đứa sớm chiều ở chung nhiều năm như thì phụ trách với con chứ?”
Mặt Triệu Linh Phi đỏ bừng, hé miệng .
Chợt tiếng sấm ầm vang, tia chớp xẹt qua khuôn mặt trắng như tuyết của nàng nên nàng nhịn nghiêng đầu ngoài cửa sổ ——
Mưa gió tới, ai cũng thể trốn!