Công Chúa Yêu Kiều - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:49:42
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả đều là những sự vụ rườm rà, rốt cuộc tiên đế c.h.ế.t thế nào, liên quan tới Thái Tử , những việc điều tra rõ .
dù tiên đế cũng cần hạ táng.
Vị tân đế mới lên cảm giác nhặt tiện nghi, chỉ các đại thần cảm thấy thế, mà chính bản hoàng đế cũng thấy .
Bởi vì đế vị đến quá dễ dàng nên trong lòng luôn bất an, vì thế cực kỳ chăm chú tới việc tổ chức tang sự.
Hắn hận thể để khắp thiên hạ đều vì tiên đế giữ đạo hiếu ba năm nhưng đám đại thần mắng trở về nên đành ngượng ngùng dùng đó yêu cầu cho đám hoàng thất.
Lưu Văn Cát bên vẫn luôn nhớ mong chuyện Thành An mất tích nhưng đáng tiếc cấm vệ vội nịnh bợ tân đế nên chẳng thèm chú ý tới chuyện .
Hắn tìm Thành An thì chỉ cảm thấy lẽ c.h.ế.t hoặc trốn thật xa.
Cũng , chỉ cần ông ngáng chân thì Lưu Văn Cát vẫn nguyện ý buông tha cho từng sư phụ của .
Thời gian hoàng đế nhập hoàng lăng định đầu tháng 8.
Thời tiết vốn nóng bức nhưng ngày từ sáng sớm mưa nhỏ mênh mông.
Thành viên hoàng thất cùng các đại thần đội mưa cùng đưa tiên đế tới hoàng lăng, coi như nốt một đoạn đường.
Hoàng đế hiện tại đủ bộ dạng hiếu thuận, đó lẽ cảm thấy đủ nên đến đêm cuối cùng nhường cho đứa con gái tiên đế yêu thương nhất là Đan Dương công chúa tới thủ hoàng lăng.
Mộ Vãn Diêu thì thế nào cũng .
Chẳng lẽ tiên đế yêu thương nàng nhất ư?
Có lẽ thế.
Xuất phát từ bồi thường và áy náy nên trong mấy năm cuối ông quả thực đối xử với nàng hơn mấy đứa con khác một ít.
Hiện giờ tiên đế , Lư Lăng trưởng công chúa cả ngày hoảng hốt bất an, lo lắng những ngày khốn khổ của sắp tới.
Ngọc Dương công chúa vì ruột phản nên liên lụy, phu quân của nàng cũng còn là Kinh Triệu Doãn nữa, mà bản nàng cũng chút tiều tụy.
Phóng mắt thì hoàng đế quả thực ai để mà biểu diễn tiết mục tình thâm.
Chỉ đứa em gái nhỏ nhất là Mộ Vãn Diêu thì cầm quyền lớn và bên phía đối đầu với vì chuyện của Xuân Hoa …… Hoàng đế vì kiêng kỵ Đan Dương công chúa nhiều.
Điều Mộ Vãn Diêu đều sớm nghĩ tới.
Lúc đầu nàng tham dự việc chọn kế vị, tiên đế lợi dụng đến độ chẳng về phía ai.
Hiện giờ nàng thể tiếp tục công chúa của nàng là tồi.
—
Mộ Vãn Diêu ở hoàng lăng canh một đêm cuối cùng, phò mã của nàng cũng ở đó.
Một đêm vợ chồng hai đều ngủ mà quỳ gối linh đường lặng lẽ đốt tiền giấy.
Bọn họ mặc một trắng toát, giống như đám con cái trong dân gian giữ đạo hiếu cho cha .
Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt Ngôn Thượng, khí chất của như thế, cả mặc màu trắng thuần vẫn như gió mát trăng thanh, cực kỳ đẽ.
nàng khuôn mặt thon gầy, xương gò má nhô cao cùng với sắc mặt luôn tái nhợt tiều tụy của thì trong lòng luôn cảm thấy sức khỏe vì thế vội khuyên nghỉ ngơi.
Ngôn Thượng lắc đầu.
Chàng dời lực chú ý của nàng nên nhẹ nhàng về tiên đế.
Chàng trìu mến : “Từ đây về huyết mạch tương liên với nàng còn nữa.
Hẳn trong lòng nàng khó chịu đúng ?”
Mộ Vãn Diêu mê mang.
Nàng chằm chằm chậu than và đám tiền giấy bay tán loạn phía trong một lát mờ mịt : “Không .
Ta cũng quá khó chịu.
Tuy phụ hoàng, mẫu hậu, ca ca đều còn nữa nhưng cũng chẳng quá thống khổ.
Nói thật, lẽ thời gian bọn họ yêu thương quá ngắn mà khi lật mặt thời gian quá lâu dài nên chẳng cảm thấy gì.
Trước nhị ca, mẫu hậu …… Ta lẽ còn khổ sở, nhưng hôm nay phụ hoàng còn c.h.ế.t lặng.
Ta chờ ngày lâu, một khi nó tới nhẹ nhàng thở , cảm thấy…… Một thời đại rốt cuộc kết thúc.
Quá khứ khiến yêu, hận và đau thương rốt cuộc chôn vùi lòng đất.
Ngôn nhị ca ca, hỏi khó chịu ư? Không, khó chịu.
Ta chỉ cảm thấy…… Giải thoát.”
Nàng ngửa mặt hư , giống như thấy liệt tổ liệt tông trong hoàng lăng.
Nàng cùng Ngôn Thượng phân tích tình cảm của , hề che giấu.
Nàng thấy linh hồn của , phát hiện thực bản vẫn luôn…… lặng lẽ chờ ngày tới.
Nàng như khiến Ngôn Thượng khó chịu.
Cuộc đời quá khác, tình cảm với cha khác hẳn của nàng.
Lúc một đứa con còn tình cảm với cha ruột mà chỉ còn chút lệ thì rốt cuộc là ai sai?
Ngôn Thượng nhẹ ôm vai nàng : “Nàng…… với một câu gì ?”
Mộ Vãn Diêu: “Nói cái gì?”
Giọng của Ngôn Thượng vang lên trong linh đường lặng lẽ: “Nói gì cũng , ví dụ như về mẫu hậu, nhị ca nàng.
Nhị ca của nàng…… rốt cuộc là thế nào? Mẫu hậu của nàng đặc biệt yêu thương mà quan tâm đến nàng ư?”
Chàng hé môi, chút hoang mang hỏi: “Lúc đầu mới quen nàng thích vì…… điểm giống nhị ca của nàng ?”
Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt , hiểu suy nghĩ .
Ngôn Thượng rũ lông mi tạo thành cái bóng nho nhỏ mặt , giống như cánh bướm quét qua trái tim nàng.
Chàng nhỏ giọng : “Nàng vẫn luôn gọi ‘Ngôn nhị ca ca’.”
Mộ Vãn Diêu kỳ quái hỏi: “Gọi ‘Ngôn nhị ca ca’ thì thế nào? Vốn dĩ hàng thứ hai, ai chẳng gọi là ‘nhị ca’.”
Ngôn Thượng nghiêng mặt, do dự : “Nàng ý mang thế ca ca của chứ?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Lòng nàng vốn tràn đầy buồn bã nhưng bởi vì nghi hoặc của Ngôn Thượng mà lập tức bật .
Tâm tình mệt mỏi căng thẳng mấy tháng của nàng cũng thả lỏng.
Nàng sườn mặt của mà , trong lòng nhu hòa nghĩ Ngôn nhị ca ca quả thực vẫn như thế, giờ từng đổi.
Mặc kệ bề ngoài ôn nhu thế nào, mặc kệ mặt đảm đương thế nào thì trong lén lút vẫn những rối rắm khó hiểu, luôn ngẫm nghĩ mãi.
Mà khi Ngôn Thượng cũng bản rối rắm cái bao lâu .
Chàng thật đáng yêu.
Ngôn Thượng mặt thấy đôi mắt nàng đen bóng, đuôi mắt cong lên.
Khuôn mặt trắng nõn của nàng tỏa sáng nhu hòa, thấy qua là nàng bật .
Ngôn Thượng nàng dọa sợ, lập tức duỗi tay che miệng nàng.
Chàng thật dễ dọa sợ, bởi vì nàng càn mà mặt đỏ lên, thấp giọng mắng: “Nàng cái gì? Không cho ! Chẳng lẽ nàng Đan Dương công chúa phò mã chọc ở linh đường của tiên đế ? Ta còn sống, còn ?”
Chàng đẩy vai bên cạnh còn Mộ Vãn Diêu thì dứt khoát ôm cổ .
Ngôn Thượng cứng đờ, vốn mật với nàng như thế linh đường nhưng vì đang bận che miệng cho nàng nữa nên cũng chỉ đành tùy nàng bậy.
Lông mi của Mộ Vãn Diêu cọ qua cổ ngứa ngáy.
Nàng đủ mới kéo tay , vươn tay ôm lấy mặt thâm tình : “Chàng nghĩ nhiều quá.
Chàng và nhị ca của giống tẹo nào.
Tuy hai đều ưu tú nhưng tính tình khác , thể so sánh hai với chứ?
Ngôn nhị ca ca yên tâm , một tính tình như quả là độc nhất.
Ta cảm thấy đáng yêu nhưng sẽ bao giờ cảm thấy nhị ca của đáng yêu.
Như thế yên tâm ?”
Ngôn Thượng đỏ mặt : “Ta vốn yên tâm mà, chỉ hỏi tí thôi, ý khác.”
Mộ Vãn Diêu khanh khách mà chọc : “Chàng còn dám thế! Có nghi vấn gì hết , nghĩ gì? Có rối rắm chuyện lâu ?”
Ngôn Thượng chối: “Không hề.”
Chàng biện minh cho : “Ta như .”
Mộ Vãn Diêu chằm chằm một hồi lâu, ánh mắt tan .
Từ đề tài nàng nghĩ càng nhiều hơn, giọng cũng buồn bã : “Phụ hoàng và mẫu hậu đều yêu nhị ca, luôn cảm thấy bọn họ chỉ yêu thôi.
Nhị ca còn là họ cũng quên luôn.”
Ngôn Thượng nhẹ giọng : “Bọn họ hẳn cũng từng yêu nàng.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Sau đó hẳn yêu nữa đúng ?”
Ngôn Thượng đáp: “Vẫn .
Chẳng qua gia đình đế vương và gia đình bình thường khác .
Diêu Diêu, nàng tin tưởng phụ hoàng, mẫu hậu, nhị ca đều yêu nàng.”
Chàng cường điệu chuyện vì hy vọng nàng phủ nhận hết thảy.
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu , bỗng mặt mày cong cong, ánh sáng trong mắt cũng quyến rũ hẳn lên.
Nàng : “Chàng lo lắng sẽ lạc lối, sẽ cực đoan ? Chàng yên tâm , bên cạnh luôn .”
Nàng ngửa mặt, nửa đùa nửa thật : “ nếu còn nữa thì đảm bảo .”
Ngôn Thượng thấp giọng trách: “Nói bậy.
Ta tin nàng sẽ thành kẻ ác.”
Mộ Vãn Diêu phì , nàng cũng nữa.
Dù Ngôn Thượng cũng là chồng nàng, chỉ cần nàng duỗi tay thì ngày nào cũng chạm tới.
Chỉ cần còn tồn tại thì những chuyện phiền toái thế gian cũng vấn đề gì.
—
Sau khi tiên đế nhập hoàng lăng thì tân đế mới chính thức bắt đầu quản lý triều chính.
Khi còn là hoàng tử Tấn Vương là một hề nổi bật.
khi quản Công Bộ, cũng sai việc gì.
Lúc mới hoàng đế, còn đang mang hùng tâm tráng chí, cảm thấy hoàng đế cũng gì khó.
Hắn thấy chỉ cần đưa mệnh lệnh xuống thì đám thần tử sẽ xong việc.
Hắn một vị hoàng đế ghê gớm, đổi quan hệ tin tưởng lẫn giữa hoàng đế và thần tử.
Hắn khoan dung, nhân từ, một ai cũng lòng.
Thế nên lên đế vị một ngày 12 điều chính lệnh cho Trung Thư Tỉnh, thúc giục bọn họ việc.
Trung Thư Tỉnh phiền hà nên chỉ mặc kệ .
Hơn một tháng trôi qua những chính lệnh vẫn thực hiện.
Hoàng đế Trung Thư Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh đánh bật về.
Lúc mới phát hiện hoàng đế dễ tí nào.
Đám thần tử lời, chỉ huy chẳng lẽ để Lưu Văn Cát g.i.ế.c hết ư?
Không, cũng thể tin tưởng Lưu Văn Cát.
Tân đế phát hiện tất cả đều đang chằm chằm , mỗi lời và cử động của đều vô phân tích.
Mỗi ánh mắt của vốn gì nhưng đám triều thần suy luận nhiều góc độ.
Ngay cả ở hoàng cung…… Tân đế cũng thể coi đó là nhà .
Ngày xưa Tấn Vương phủ chỉ là một cái sân, Tấn Vương phi dễ dàng xử lý việc.
Mà nay cái sân đó lớn hơn nhiều, nhiều tai mắt…… Tấn Vương về tới cung điện đây từng ở và phát hiện nơi cũng giống như mơ ước.
Hắn từng học đạo vua nên đám tướng công trong triều và thái phó thì liên tiếp bắt ép học.
Lời của thông qua Lưu Văn Cát mới tác dụng, còn các đại thần thì liên tục nhét nữ nhân cho .
Mà vì cân bằng thế lực nên đều nhận cả.
Tân đế cảm thấy giống như “Ngưu Lang”, thật đáng buồn.
Hắn dựa việc ngủ với nữ nhân để khiến đám thần tử lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-148.html.]
…… Trước cũng thấy phụ hoàng của dựa nữ nhân để gì, cũng thấy Thái Tử cả ngày ham mê nạp .
nay tới phiên , tuy hùng tâm bừng bừng vẫn chật vật, gì cũng hỏng.
Các thế gia bỡn cợt đáng giận.
Bọn họ phát hiện tân đế dễ lừa gạt nên lập tức tùy ý lệ.
Tân đế mới lên ngôi hai tháng mà quá nhiều việc bất đắc dĩ.
cũng từ bỏ.
Hắn thể chỉ huy đám đại thần, cũng chịu đựng đủ việc mệnh lệnh của ban nhưng đám tướng công đánh bật trở về bắt điều chỉnh.
Vì thế bồi dưỡng thần tử của ——
Sau khi cân nhắc một phen phát hiện Lại Bộ Lang Trung Ngôn Thượng, cũng là phò mã của Đan Dương công chúa.
Hắn lập tức bừng tỉnh, phát hiện khi lên ngôi trong lục bộ ai cũng khó xử , chỉ Lại Bộ quan trọng nhất nhưng ít vấn đề nhất, cũng quấy rầy .
Đám lão thần để mắt, chỉ vui vẻ xem chê nhưng Ngôn Nhị Lang hề qua loa lệ.
Mỗi quyết sách nào cho Lại Bộ thì bên đó đều thành thật nghiên cứu và thực thi.
Sau khi tìm hiểu phát hiện Lại Bộ Thượng Thư và Lại Bộ Thị Lang cũng quá quan tâm, chẳng qua Ngôn Nhị Lang quá khả năng nên Lại Bộ mới vấn đề.
Ngôn Nhị Lang kiêm nhiều chức, khi lên ngôi từng phạm , cũng gây khó khăn phiền toái cho .
Đây mới là bộ dáng một thần tử trung thành nên ! Huống chi Ngôn Tố Thần tiếng như .
Chàng còn trẻ nhưng trong quan trường ai dám coi khinh, quả là thể coi thường.
Tân đế mượn tay Ngôn Nhị Lang để khống chế bộ triều đình.
—
Lúc mưa rơi, Ngôn Thượng vẫn còn ở Lại Bộ.
Màn trời u ám, bàn ho khan chữ.
Vạt áo màu trắng xanh của dính nước, đó là vì mới định rời Thượng Thư phủ trở về, lúc chuẩn khỏi hoàng thành gã sai vặt Vân Thư nhắc nhở nên đành lộn .
Chàng quên mất hứa với Mộ Vãn Diêu là sẽ xin nghỉ nhưng còn .
Gần đây trời mưa là đầu gối đau nhức, ban đêm ngủ , lưng cũng đau kém.
Chàng , nhưng đợi Mộ Vãn Diêu phát hiện thì sốt nhẹ vài ngày, vì thế hai vợ chồng cãi một trận.
Cuối cùng Ngôn Thượng đành hứa với nàng sẽ xin nghỉ vài ngày.
hôm nay bận mãi nên quên mất, lúc đành trở về sổ con, chuẩn đưa tới trong nhà Lại Bộ Thị Lang, giải thích việc thể khỏe.
Lúc Ngôn Thượng dựa bàn đơn xin nghỉ phép thì hoàng đế vi hành tới khảo sát lục bộ.
Vào lúc nơi nơi đều vắng , hoàng đế tới Lại Bộ cũng cho quấy rầy mà bên ngoài đèn đuốc sáng ngời, thấy Ngôn Thượng vẫn ở trong phòng việc thì trong lòng cảm động.
Nếu các đại thần đều trung thành và tận tâm như Ngôn Tố Thần thì việc cai trị quốc gia khó?
Ngôn Thượng thấy hoàng đế nhẹ ho một tiếng thì nghiêng mặt đó lập tức dậy hành lễ.
Hoàng đế hiền lành hỏi: “Đã trễ thế Tố Thần còn đang việc ?”
Ngôn Thượng : “Thần đang định xin nghỉ mấy ngày.”
Cái và ý nghĩ của hoàng đế khác .
Sau khi sửng sốt một lát lập tức vui : “Sao, chẳng lẽ tới ngươi cũng học mấy lão đại thần khó trẫm ư? Các ngươi coi trẫm như trò đúng ?”
Ngôn Thượng vẫn ôn nhu : “Sao bệ hạ thế? Thiên hạ há thần tử nào thể khó xử bậc quân vương?”
Hoàng đế nhiều cơ hội ở chung với Ngôn Thượng nên ấn tượng của với chỉ dừng ở một cực kỳ năng lực cường ngạnh.
Nếu thể g.i.ế.c gia chủ của Trịnh thị, giật đổ Hộ Bộ, chọc giận Thái Tử đây và cùng Đan Dương công chúa trở mặt?
Hơn nữa nếu bản lĩnh thì thể giảng hòa với công chúa.
Tính tình của Mộ Vãn Diêu ……
Một ngày hoàng đế ở chuyện với Ngôn Thượng thật lâu mới phát hiện hiểu sai tính tình của .
Tính tình của Ngôn Nhị Lang cực kỳ ôn hòa, dễ chuyện…… Quan Trường An thực đáng sợ lẽ đều là tin đồn bậy bạ mà thôi.
Hoàng đế cùng Ngôn Thượng tâm sự, đến những phiền não của .
Ngôn Thượng cũng trấn an .
Chàng chuyện giỏi nên khiến hoàng đế cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Hắn vốn chỉ tùy tiện oán giận nhưng nhịn khí chất chân thành của đả động mà càng nhiều hơn.
Hắn về chí hướng của , đám đại thần bắt nạt nên thể thực hiện lý tưởng.
Ngôn Thượng nghiêm túc và như suy tư gì đó.
Lúc Lưu Văn Cát đuổi tới Lại Bộ đúng lúc thái giám tân đế đang cùng Ngôn Nhị Lang tâm sự.
Mí mắt Lưu Văn Cát nảy lên, sắc mặt âm trầm.
Hắn ở bên ngoài lén vài câu thấy tân tế và Ngôn Nhị Lang chuyện với thái độ mật hơn nhiều thì càng khó chịu……
Cả triều văn võ lẽ chỉ Lưu Văn Cát là hiểu Ngôn Thượng nhất.
Chàng mà một thích thì sẽ ai chán ghét .
Lưu Văn Cát sợ hoàng đế Ngôn Thượng lay động…… Chàng vốn là thể lặng lẽ đả động khác, đến tiên đế tâm cơ khó lường như còn trọng dụng thì tân đế kháng cự sự hấp dẫn của ?
Vì thế Lưu Văn Cát bắt đầu nghĩ cách.
—
Cuối cùng Ngôn Thượng cũng xin nghỉ .
Chàng thể khỏe nhưng tân đế là giỏi, ngừng thăng quan cho để càng nhiều việc quan trọng hơn.
Tân đế lãnh giáo việc cân bằng các thế lực, hứa hẹn bản sẽ cố gắng một vị hoàng đế ……
Ở trong phủ của Đan Dương công chúa, lúc Ngôn Thượng đang xắn ống quần ngâm chân.
Mộ Vãn Diêu vốn tràn đầy vui mừng chờ xin nghỉ nhưng kết quả thấy tin tức và tân đế trò chuyện vui vẻ thế nào.
Mặt nàng trầm xuống, trào phúng : “Sao thế, mới vài lời là sẽ bán mạng cho ? Thăng quan hả? Thăng lên chức gì? Vốn dĩ chúng công hộ giá, nên thăng quan nhưng thèm nhắc tới một chữ.
Thế cũng thôi vì dù thì chúng cũng chẳng thèm nhưng hiện tại mới hai câu chí hướng động tâm…… Có thêm hai câu nữa thì sẽ vì bỏ gia đình ?”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ : “Làm gì đến nỗi , chỉ là bệ hạ một minh quân, hỗ trợ thêm.
Ta thấy chí khí thì cũng thử xem.”
Mộ Vãn Diêu : “Việc bắt thì quan trọng, còn cùng ngắm hoa xem diễn đều là quan trọng hử?”
Ngôn Thượng gì.
Mộ Vãn Diêu tức khắc giận đến đỏ mặt mắng: “Chàng quả nhiên cảm thấy ngắm hoa xem diễn quan trọng!”
Ngôn Thượng nghẹn mãi mới một câu: “Ta vốn ngắm hoa cũng hiểu kịch diễn.
Nàng kéo cùng thì cũng hiểu gì.”
Mộ Vãn Diêu khách khí : “Là ham hưởng lạc chậm trễ đại sự của Ngôn Nhị Lang.”
Ngôn Thượng cứng , thấp giọng : “Ta ý .”
Mộ Vãn Diêu giận : “Vậy ý là hiện tại lời quan trọng nữa ? Lời thể qua loa lấy lệ đúng ?”
Ngôn Thượng mờ mịt: “Ta…… Ta càng ý .”
Mộ Vãn Diêu: “Ta nhắc xin nghỉ vài nhưng tới giờ đều xin nghỉ ngày nào.
Đây là cảm thấy chậm trễ tiền đồ của , trong lòng còn đang trách thông cảm đúng ?”
Ngôn Thượng chút sốt ruột, từ tới giờ chuyện chậm, nàng như sấm sét ào ào khiến theo kịp.
Mãi một lúc mới nhả một câu: “Ta cũng sẽ xin nghỉ…… ngày mai xin nghỉ ?”
Mộ Vãn Diêu thấy cái bộ dạng bất đắc dĩ của thì phiền chán “A” một tiếng.
Nàng hề để ý tới nữa mà chỉ huy bọn thị nữ dọn đệm chăn và quần áo.
Sau đó nàng đầu Ngôn Thượng, con ngươi đen bóng bình tĩnh, đó nàng nhíu mày mỉm : “Ngôn Nhị Lang việc cho , bổn cung quấy rầy.”
Ngôn Thượng: “Nàng ?”
Mộ Vãn Diêu kiêu căng : “Phủ công chúa của lớn như thế còn phòng khác cho ngủ hả?”
Ngôn Thượng ngẩn : “Nàng…… Muốn cùng phân giường ?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta nghĩ thể trông cậy .
Ban đêm ngủ , thấy thế thì càng tức hơn.
Ta sợ tối nào đó tỉnh thấy còn ngủ sẽ nhịn cho một đao…… Chúng vẫn nên tách thì an hơn.
Chàng mà việc của cho , một đại thần trung thành.
Ta ngắm hoa mua vui, một vị công chúa tục tằng.
Chúng cũng ở bên lâu như nên bắt đầu nảy sinh chán ghét, thấy phiền cũng là bình thường.
Tách cũng .
Ta ngắm đám lang quân , để bản lau mắt.
Chàng cũng nhân cơ hội tìm mấy phụ nhân mà mở mang tầm mắt …… Thôi thôi, Ngôn Nhị Lang bận như thế thì gì thời gian tìm nữ nhân, nếu nhu cầu thì tìm là .”
Nàng đầu nhoẻn miệng : “Mặc thích gì thì nhé.”
Ngôn Thượng kinh ngạc.
Thấy nàng ngoài mới ý thức đùa mà thật sự phân giường.
Chàng rảnh lo ống quần còn đang xắn, cứ phủ vội áo ngoài dậy đuổi theo.
Chàng mờ mịt chạy ngoài hỏi công chúa chỗ nào.
Phủ công chúa quả thực quá lớn, quần áo bất chỉnh, vì bận tâm tới hình tượng nên dừng chỉnh một chút thế là thành chậm mất một lát.
Lúc thấy Mộ Vãn Diêu nhưng tới cửa đụng Ngôn Hiểu Chu tới tìm .
Ngôn Hiểu Chu : “Nhị ca, việc với !”
Ngôn Thượng bóng đêm đen như mực xung quanh, cúi đầu hấp tấp với em gái: “Ngày mai ……”
Ngôn Hiểu Chu vẫn kiên quyết: “ ngày mai thì kịp .
Nhị ca, định ngày mai rời khỏi Trường An, cũng thuê xong xe ngựa .
Nếu hôm nay thì sợ cũng .”
Ngôn Thượng lập tức kinh ngạc, ngơ ngác em gái hỏi: “Muội ? Về Lĩnh Nam tìm a phụ ? Làm thế, là chậm trễ khiến ở Trường An thoải mái ư?”
Ngôn Hiểu Chu thấy định đổ lên thì trong lòng đang bắt đầu trách móc bản .
Nàng vội đánh gãy lời : “Không , Kiếm Nam…… Tìm Dương Tam Lang.”
Ngôn Thượng giật , một lát mới chậm rãi hỏi: “Tẩu tẩu của …… Diêu Diêu ?”
Ngôn Hiểu Chu mỉm đáp: “Muội chuyện với tẩu tử, nàng xong thì cũng phản đối.”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn, ý thức Mộ Vãn Diêu cố ý.
Lúc đành đưa em gái phòng để hỏi cho rõ chuyện .
Còn Mộ Vãn Diêu…… Đây là đầu tiên hai nháo lớn như thế khi thành hôn.
Chàng kinh nghiệm nên đành bước nào tính bước .
còn Mộ Vãn Diêu tìm lang quân xinh cũng đang dỗi.
Về phương diện nào đó nàng hưởng thụ hơn nhiều.
—
Còn tân đế bên mới cùng Ngôn Thượng bàn bạc xong, trong lòng vui vẻ trở hoàng cung tiếp tục nghiền ngẫm.
Lưu Văn Cát thấy nhớ mãi quên Ngôn Nhị Lang thì trong lòng lạnh, cố ý đến một chuyện: “Bệ hạ, dường như ngài nên thăng quan cho Ngôn Nhị Lang mới .”
Tân đế hiểu rõ : “Đương nhiên, trẫm việc thì hẳn nên……”
Lưu Văn Cát kinh ngạc : “Hình như tiên đế di chỉ để Ngôn Tố Thần Tể tướng.
Thần cũng rõ lắm, hình như thánh chỉ ở Thái Miếu.”
Tân đế ngây đó trầm mặt : “Ý của ngươi là tiên đế sớm sắp xếp cho Ngôn Nhị Lang cho nên mới ở mặt giả vờ giả vịt ư? Hắn sẽ thành Tể tướng nên việc trẫm cho thăng quan sẽ khiến để bụng đúng ? Hắn và đám lão thần giống , đều xem trẫm như con khỉ chắc?”
Lưu Văn Cát : “Cái thì thần rõ lắm, nhưng Ngôn Nhị Lang quả là tài, cả tiên đế và ngài đều thích và coi trọng .
Thần cảm thấy…… Một khiến thích thì phần tâm cơ quả là đáng hâm mộ.”
Hoàng đế như suy tư gì đó, phần nhiệt tình với Ngôn Nhị Lang cũng phai nhạt .