Công Chúa Yêu Kiều - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:49:51
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viết thơ thì ai ?
càn khôn trong đó, cùng với nhiệt huyết trong n.g.ự.c thì há kẻ nào cũng ?
Hải Tam Lang là thiếu niên đa tài, thuở nhỏ danh thần đồng nhưng khắp nơi tại Trường An ai thần đồng? Ấy mà thể một câu đầy khí phách “Vạn năm chiêm nghiệm phù du” như Ngôn Nhị Lang thì mấy ai.
Hải Tam Lang vốn là nổi bật trong những thần đồng nơi nên đặc biệt phục.
Dù cũng thua —— câu thơ của thể hoa lệ, thể khiêm tốn tinh tế, cũng thể thơ của Ngôn Nhị Lang quá bình thường và vụng về.
nổi một câu thơ nào khí phách sánh ngang với câu “Vạn năm chiêm nghiệm phù du” của đối phương.
Mọi trong tiệc Hạnh viên đều dùng ánh mắt đồng tình thiếu niên lang Ngôn Thượng chèn ép.
Hải Tam Lang thất hồn lạc phách, sắc mặt tái nhợt, cảm giác thua một vị quan chủ khảo chỉ tài học bình thường quả là nhục nhã.
trong Trường An nghĩ thể khiến một tính như Ngôn Nhị Lang nổi giận thì Hải gia xong .
Không đợi cái gì, Mộ Vãn Diêu tới.
Mọi thấy công chúa cầm roi thì trong lòng đều sợ.
nàng chỉ tâm bình khí hòa, thậm chí còn tươi với bọn họ về phía phò mã của .
Lúc mới tới lầu sát khí nàng dày đặc, nàng giúp Ngôn Thượng hả giận.
Dựa cái gì mà Ngôn Thượng bọn họ nhục nhã? tự trút giận, thế nên cõi lòng xót xa của nàng bình thường trở .
Mộ Vãn Diêu bên cạnh , siết chặt roi, môi run rẩy, trong mắt vẫn còn dấu vết thống khổ mà : “Chúng thỉnh an bệ hạ thôi.”
Ngôn Thượng nàng mắng hoàng đế nên vội : “Người trong nhà gì khách khí như thế?”
Chàng đầu chắp tay với tiễn bản tửu lượng kém, cùng công chúa cáo lui.
Lúc hoàng đế ở Tử Vân Lâu vụng trộm quan sát việc Hải thị bất kính với Ngôn Thượng nhưng bản hề mặt.
Lúc Đan Dương trưởng công chúa đến thì da đầu lập tức run lên, cảm giác Lục sẽ hùng hổ đến chất vấn .
Bản cảm nhận sâu sắc Ngôn Thượng tuổi trẻ, chức quan cao nên thế gia hai câu cũng gì.
Hắn thế chỉ vì củng cố ngôi vị hoàng đế của —— thế gia và hàn môn cần đánh thì mới lợi.
cuối cùng vẫn chột , trưởng công chúa đến là lập tức yên.
Có điều khi uống hai ngụm thái giám tới báo công chúa và phò mã .
Lúc trái tim hoàng đế vẫn đập loạn lên, mặt đỏ lựng, cảm giác thực mất mặt.
Hắn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy mưu mô nhưng khác thấu và coi như trò .
Ai cũng đều đang trò của !
Hắn quen giả bộ hồ đồ, lúc còn là thái tử trải qua khuất nghẹn nên vốn cũng trị quốc cho thật … Chỉ điều tài năng của năm tháng hao hết, tới lúc trung niên nhưng chỉ tầm thường nhàn nhạt, luôn đám thần tử quyền cao chức trọng bắt nạt cũng dám phát tác.
Lúc đầu phụ hoàng thống trị thiên hạ thế nào? Vì đám đại thần sợ tiên hoàng như thế nhưng hề sợ ? Chẳng lẽ cần đại khai sát giới ư? hiện tại thể sai bảo , nếu g.i.ế.c sạch thì ai việc?
… Aizzz, vẫn là Ngôn Thượng .
Vô dục vô cầu, luôn giúp quân vương chia gánh nặng.
—–
Màn đêm đen nhánh, hoa đăng chiếu rọi, sóng biếc lãng đãng bình yên.
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng cung nhân và hầu vây quanh tới chỗ xe ngựa bên cạnh Hạnh Viên.
Bọn họ một nửa thì thái giám trong cung thở hồng hộc chạy theo là Ngôn Nhị Lang chịu thiệt thòi nên bệ hạ tặng chút ruộng , nhà cửa cho , khế đất đưa tới phủ công chúa.
Ngôn Thượng ứng phó với thái giám , nhờ bọn họ chuyển lời tới trấn an hoàng đế.
Còn Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh chỉ , thờ ơ lạnh nhạt.
Thái giám dám công chúa, sợ nàng lời khó khiến hoàng đế hổ.
Đợi thái giám thì đuổi tới ——
“Ngôn quân! Ngôn quân!
Ngôn tướng công!”
Mộ Vãn Dao nhướng mày, thấy Ngôn Thượng cũng nhíu mày thì quả nhiên thích xưng hô .
Bóng đêm sâu thẳm, đèn đuốc hoa lệ, Ngôn Thượng lúc khoác áo choàng và đầu nhẹ giọng chuyện với Hải Tam Lang đuổi tới: “Hải Tam Lang đừng gọi như thế, ngươi học trò của , mà bản cũng nhận nổi một câu ‘Tướng công’ .”
Hải Tam Lang còn trẻ, mặt vẫn mang theo khí phách và phấn chấn của thiếu niên.
Hắn thở hồng hộc đuổi theo, lúc Ngôn Thượng một trận thì mặt nhẹ đỏ lên, vội tranh luận vì bản : “Ngôn quân là Đồng Bình Chương Sự, địa vị ngang với Tể tướng.
Tiểu sinh gọi ngài một tiếng ‘Tướng công’ cũng tính sai.
Tiểu sinh đương nhiên cũng gọi ngài là ‘Lão sư’, nhưng cũng sai nhiều chuyện, sợ là ngài sẽ để tiểu sinh gọi như thế.
Tiểu sinh bồi tội với ngài! Tiểu sinh nên khó dễ ngài, chẳng qua cho rằng, cho rằng…”
Ngôn Thượng mỉm : “Cho rằng vô tài vô đức, tuổi còn trẻ nên dựa cái gì thể quan chủ khảo khoa cử đánh giá các ngươi đúng ?”
Chàng thở dài : “Không ngại.
Có nhiều như thế, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ đầu dám tìm khiêu khích mà thôi.”
Chàng dùng ánh mắt ôn nhu Hải Tam Lang chỉ điểm : “ ngươi còn nhỏ tuổi, ở nhà sủng ái, nay mới tới Trường An nên còn trải sự đời.
Có vài quen nâng ngươi lên thành ‘Thiên tài’ khiến ngươi khỏi đắc chí, cho rằng giỏi.
Hôm nay ngươi hẳn nếu khó dễ ngươi thì chỉ dễ như trở bàn tay.
Ngươi bên ngoài khuyến khích cùng đối đầu, nhưng từng nghĩ ngày thể gây cản trở cho ngươi ? Vậy những kẻ khuyến khích ngươi còn giúp ngươi chăng?”
Hải Tam Lang sửng sốt, rốt cuộc cũng xuất thế gia, Ngôn Thượng chỉ chỉ điểm là sửng sốt nhận to gan đường đột thế nào, m.á.u nóng trong cũng như đông cứng —— lúng túng : “Cho nên ngày Ngôn quân sẽ khó xử tiểu sinh quan trường ư?”
Ngôn Thượng mỉm đùa: “Xem tâm tình của .”
Hải Tam Lang co quắp.
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên Ngôn Thượng, nghĩ đến hôm nay tiểu bối khó xử nhưng hề tức giận, tâm tình thậm chí còn tệ… thậm chí còn đùa.
Hải Tam Lang thầm: “Cũng … Hạ quan chỉ hiểu, Ngôn quân thể những câu thơ như vì sớm thể hiện mà đến tận bây giờ mới trổ tài? Trường An đều Ngôn quân vô tài, tiểu sinh cũng tưởng như .
tối nay tiểu sinh mới Ngôn quân mà chịu đầu tư cho thi phú thì hẳn cũng kém ai.
Nếu Ngôn quân năng lực như thì vì dụng tâm?”
Ngôn Thượng , như suy nghĩ gì đó.
Hải Tam Lang chất vấn.
Ngôn Thượng đáp: “Ngươi hỏi câu cho ai?”
Hải Tam Lang sửng sốt, đó lập tức sáng tỏ điều Ngôn Thượng thật sự hỏi.
Hắn nhất thời cảm thấy nhục nhã, hổ phục, cả run lên : “Dù tiểu sinh xuất Hải gia nhưng chuyện gì cũng hỏi trong nhà.
Không sai, chuyện tối nay do tiểu sinh gây là vì tử khác khuyến khích… đó là do bản tính khinh cuồng của tiểu sinh, về tiểu sinh sẽ cẩn thận để lợi dụng.
Tuy tiểu sinh xuất Hải thị, giống như đối lập với ngài… tiểu sinh cũng phân biệt cái gì mà thế gia và hàn môn! Tiểu sinh là chính , con rối của Hải thị!”
Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh lạnh lẽo : “Ngươi còn trẻ gì chẳng , ngươi về với phụ và gia gia của xem bọn họ đánh gãy chân ngươi .”
Hải Tam Lang cao giọng: “Thần điện hạ cùng nhà thần thù nhưng thần hại ngài.
Điện hạ tìm gia gia và a phụ của thần mà tính sổ , thần gì với ngài hết.”
Mộ Vãn Diêu mỉa mai cong môi .
Ngôn Thượng đánh gãy trào phúng của nàng với thiếu niên : “Nếu ngươi vì chính hỏi vấn đề thì sẽ trả lời.
Ngươi mỗi ngày bao nhiêu công việc ? Lúc gà gáy dậy, trời sáng tới Trung Thư tỉnh cùng vài vị tướng công bàn việc triều chính cả ngày.
Sau đó chúng lên triều, ngày nào cũng bàn luận chính vụ thể thiếu.
Bệ hạ rõ ràng mỗi ngày triều thần bàn cái gì thì nắm hết.
Ta thể gây sai lầm mặt bệ hạ, dàn xếp cho các đại thần, còn quan sát và bệ hạ giải vây.
Đợi kết thúc triều hội tới Ngự Thư phòng, về Trung Thư tỉnh.
Đến cuối ngày về Lại Bộ.
Cơm trưa về Trung Thư tỉnh tiếp tới.
Khi thì Hoằng Văn Quán cho tới, cung đình túc vệ đến, đều quản… Khi thì bệ hạ cảm thấy đại thần nào đó sẽ gọi đến hỏi chuyện trực tiếp lệnh cho xử lý việc đó.
Chỗ nào lũ lụt, châu nào yêu cầu giảm thuế, quận nào dân binh khởi nghĩa… Những cái đều quan tâm.
Ta bận tới canh ba mới thể ngủ.
Thế nên Hải Tam Lang ngươi xem lấy thời gian mà nghiên cứu thơ văn phú? Việc bận bịu cả ngày liên quan gì tới thơ phú .”
Thiếu niên lang đến đây thì mặt lộ vẻ hổ, như suy nghĩ gì đó.
Ngôn Thượng thở dài : “Các ngươi vẫn còn quá trẻ, cả ngày thơ phú nên cảm thấy đó là kinh , đủ để quan .
quan như thế nào, thơ và phú bao nhiêu lợi hại trong chứ? Năm cùng thánh thượng qua việc , cải cách khoa cử nhưng đáng tiếc tân đế mới đăng cơ nên việc trì hoãn.
Ngươi cố gắng quý trọng danh hiệu Trạng Nguyên , chừng ngươi là cuối cùng đó.”
Ngôn Thượng Hải Tam Lang thế thì sửng sốt.
Ngày tháng ba chút lạnh, ho khan hai tiếng thêm hai câu: “Ngươi là Trạng Nguyên, quan thế nào?”
Hải Tam Lang ngơ ngác : “Tiểu sinh , tiểu sinh chỉ nghĩ học cho , cảm thấy khoa cử đơn giản nên tùy tiện thi một …”
Ngôn Thượng gì còn Hải Tam Lang thì hổ hỏi: “Tiểu sinh nên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề ?”
Ngôn Thượng thở dài : “Suy nghĩ .
Làm quan là vì gia tộc mà mưu lợi vì dân chúng thiên hạ.
Ngươi bảo vệ quý trọng bắt nạt thực hiện hào khí của bản .
Thiên hạ Đại Ngụy sống thế nào, cân bằng giữa lợi ích gia tộc và cá nhân, lúc thứ ngươi coi như trân bảo vứt bỏ như giày rách thì giải quyết thế nào… Những thứ ngươi đều suy nghĩ từ bây giờ .
Tuổi trẻ thật , khí phách phấn chấn, uổng công thiếu niên, sẽ tặng ngươi một câu —— đừng cô phụ thanh xuân .”
Hải Tam Lang khích lệ thì mặt đỏ tai hồng nhưng vẫn nhiều đạo lý.
Ngôn Thượng đổi nhận thức của , khiến nhận tương lai của từ một góc độ khác.
Lúc Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng nhưng nàng vẫn đầu Hải Tam Lang vài , chỉ thấy tên vẫn theo bọn họ với ánh mắt kính nể sáng quắc.
Trong mắt tràn ngập khát vọng, xoắn xuýt cùng theo họ nhưng dám.
Hắn chằm chằm Ngôn Thượng, hy vọng đầu liếc một cái như thể dũng khí ăn vạ… Đáng tiếc, Ngôn Thượng đầu .
Mộ Vãn Diêu bỡn cợt nghĩ: Lại là một kẻ Ngôn Nhị “Vô tình” cô phụ.
—–
Trở xe ngựa, gian trong đó nhỏ hẹp.
Mộ Vãn Diêu lập tức nhét lò hương tay áo , còn Ngôn Thượng thì dựa vách xe, bấy giờ mới cảm thấy ấm áp.
Nàng ở bên cạnh ngừng nghỉ, nâng bát canh gừng bọn thị nữ đưa tới đút cho .
Bận bận một hồi thấy sắc mặt từ trắng bệch chuyển thành hồng hào nàng mới cảm thấy thỏa mãn.
Ngôn Thượng lôi kéo tay nàng để nàng xuống, nàng quá bận bịu.
Mộ Vãn Dao thấy khí sắc của hơn nhiều thì cũng xuống.
Xe ngựa bắt đầu chạy, ở trong xe Mộ Vãn Dao kéo cánh tay Ngôn Thượng và : “Chàng quả thực khí khái của kẻ thượng vị.
Hải Tam Lang thuyết phục như thì hẳn sẽ theo đuổi bỏ đó.”
Nàng hứng trí bừng bừng : “Hôm nay chỉ điểm cho , giống như lão sư của lúc chỉ điểm cho .
Đêm đó ở bên cạnh thấy quỳ lạy gọi Lưu tướng công là ‘Lão sư’ quan vì dân chúng, con đường khó cũng … Lúc m.á.u trong sôi trào, nghĩ rằng mới qua vài năm thể chỉ điểm cho khác.
Chàng cũng lợi hại như lão sư của !”
Ngôn Thượng nhẹ giọng : “Đã sắp 10 năm còn gì.”
Mộ Vãn Diêu bất mãn : “Nào 10 năm? Cũng mới 7 năm thôi mà.”
Xe ngựa lắc lư, trong xe cũng lắc lư theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-153.html.]
Ngôn Thượng : “Hóa nhiều năm như … Lão sư đều sắp nghỉ hưu, mà cũng thể khác gọi là ‘Lão sư’.”
Vốn Mộ Vãn Diêu khơi mào chuyện nhưng bây giờ thấy thương cảm thì nàng vẫn vui : “Làm gì mà ủ rũ, già cả như thế gì? Giống như già 70, 80 tuổi .
Chàng mới hai mươi mấy… mà cả bệnh!”
Nói xong lời cuối cùng, nàng nghiến răng nghiến lợi.
Ngôn Thượng chỉ dùng ánh mắt trong sáng mềm mại nàng chăm chú.
Mộ Vãn Diêu hếch cằm : “Sao , sai ư? Mới tháng ba mà mặc dày thế , hai câu ho, một bệnh thì là cái gì? Ngự y bảo tĩnh dưỡng, nếu còn lụng vất vả như thế thì sẽ c.h.ế.t sớm.
Ta thấy bình chân như vại, hẳn sẵn sàng để một thế gian chỉ dưỡng mỹ thiếu niên, cả ngày vui vẻ.”
Ngôn Thượng : “Thật .”
Mắt Mộ Vãn Diêu như phun lửa mắng: “Ta dưỡng một đống trai lơ còn !”
Ngôn Thượng kéo tay nàng ôn nhu : “Ta là nàng đưa , khoác áo cho khiến hoảng hốt, cảm giác nàng điện hạ quen.
Diêu Diêu lúc cáu lên mới yên tâm nàng vẫn là nàng.”
Mộ Vãn Diêu chằm chằm, lạnh như băng hỏi: “Chàng thích ngược hả? Ta mắng mới phát hiện đổi hả?”
Nàng chỉ mũi mà mắng: “Vừa nếu là thì một roi giải quyết xong việc.
Một Hải thị mà thôi, còn đắc tội chắc?”
Nàng bắt đầu oán giận tính tình của , quá mức bình thản, còn hoàng đế đối với bọn họ , tính tình tên giả dối hẹp hòi.
Hắn khiến bận bận , khiến mệt c.h.ế.t … Nàng hồi lâu, tay bám chặt lấy cánh tay , đến chỗ kích động cả nàng run lên.
Nàng thật sự cảm thấy những kẻ đều nhục nhã và tổn thương .
Chàng như thế, vì hoàng đế ức hiếp, hậu bối bắt nạt, bên ngoài nghi kỵ?!
Ngôn Thượng nàng, bỗng nhiên : “Nếu từ quan nhé?”
Mộ Vãn Diêu: “…”
Nàng nhất thời ngây , ngửa đầu .
Ngôn Thượng : “Thân thể … để nàng lo lắng lâu như thế.
Ngày gần đây công vụ càng lúc càng nhiều, bệ hạ một khắc đều chịu cho nghỉ khiến thở nổi.
Hơn nữa bệ hạ giao cho đều là những việc vặt.
Những việc đó khác thể nhưng nhất định .
Đó là vì nghĩ thể tin tưởng , yêu cầu.
Bệ hạ tin cậy là chuyện , nhưng đem như công cụ tùy ý dùng thì quả thực chấp nhận .
Thế gia, hàn môn, thái giám đang tranh đấu.
Ta ở trong đó khiến hai bên đều lôi kéo.
Mỗi ngày đều ứng phó với việc … cực kỳ rườm rà quá nhàm chán.
Mà Diêu Diêu của vui, thế nên nhất thời nghĩ… từ quan về Lĩnh Nam cùng trưởng và a phụ ở nông thôn dưỡng thể.”
Chàng rũ mắt, đột nhiên thẹn thùng lật lọng: “Ta nàng từ nhỏ lớn lên ở Trường An, nàng thích nơi như thế.
từ quan về Lĩnh Nam… Ta nàng nguyện ý cùng về nông thôn .
Nếu nàng thích thì coi như gì.”
Mộ Vãn Diêu lập tức cầm tay , ánh mắt như : “Ta nguyện ý.”
Ngôn Thượng ngước mắt thấy nàng buồn bã : “Ta cầm đại quyền trong tay, quyền lợi càng càng nhiều, nhưng nếu nữa sẽ coi như kẻ cầm đầu mà chịu chỉ trích.
Ta thể dựa quyền thế cam đoan bản bắt nạt vì thế theo đuổi thứ khác.
Ta vẫn luôn thích thế giới của Ngôn Nhị ca ca… Nơi đó khác với thế giới , nơi đó chim chóc hoa lá, là nơi thế ngoại đào nguyên tràn đầy lý tưởng phi thực tế và mộng ảo, giống cảnh mơ .
chính những thứ đó khiến động tâm… Ngôn Nhị ca ca thì sẽ theo đó.”
Nàng cong đôi mắt, nóng lòng ôm lấy eo , rúc trong lòng cọ cọ.
Nàng mới ương ngạnh kiêu ngạo biến thành một cô nương nhỏ ngây ngô ngọt ngào : “Ta nguyện ý cùng ca ca về vùng nông thôn Lĩnh Nam ruộng! Ta thích cùng ca ca ở nông thôn ruộng! Ca ca từ quan sẽ nuôi .
Ta đem Ngôn Nhị ca ca nuôi đến trắng trẻo mập mạp, thể cực kỳ để cùng sống lâu trăm tuổi!”
Ngôn Thượng đỏ mặt, khỏi nở nụ .
Chàng đẩy cái vẫn luôn cọ lên bởi vì lúc chút khống chế , chỉ đành ôm nàng .
Lát mới thấp giọng : “ khi từ quan thì giải quyết tranh chấp giữa thế gia, hàn môn và thái giám .
Ta bọn họ an , như khi từ quan bọn họ mới gây loạn thiên hạ.”
Mộ Vãn Diêu từ từ nhắm hai mắt rúc cổ ngọt ngào : “Đều Ngôn Nhị ca ca .”
Ngôn Thượng ôm lấy vai nàng để nàng cọ lung tung nữa.
Chàng ho khan một tiếng đùa: “Vậy cùng Diêu Diêu tỷ tỷ hợp tác .”
Mộ Vãn Diêu lập tức ngẩng đầu thấy mặt đỏ lên khi gọi nàng là “Tỷ tỷ”, mắt cũng rũ xuống.
Thấy nàng chế nhạo , một lúc lâu mới giận : “Nhìn như gì? Ta thể gọi nàng như thế ? Ta chỉ hợp tác với nàng cùng giải quyết thế lực ba bên —— Diêu Diêu, khi thành hình như chúng từng hợp tác đúng ?”
Mộ Vãn Diêu sửa : “Không khi thành hôn mà đây cũng từng hợp tác.
Chúng thường sóng vai mà chiến đấu nhưng kế hoạch mà đều dựa linh cảm để phối hợp.
Vậy … Ngôn Nhị ca ca liên thủ với ?”
Ngôn Thượng: “.”
Mộ Vãn Dao bàn tay hai nắm chặt, môi , trong lòng hưng phấn.
Nàng cùng Ngôn Thượng trưởng thành nhiều, hợp tác sẽ thế nào?
—–
Từ đêm đó Ngôn Thượng Hải Tam Lang lập tức quấn lấy .
Dù Ngôn Thượng cũng quan tâm đến nhưng vì vẫn còn là thiếu niên nên cũng một sự bướng bỉnh cố chấp nhất định.
Hắn nhất quyết nhận thầy.
Ngôn Thượng còn trẻ, thu học sinh mà chỉ một vị quan chủ khảo nhưng Hải Tam Lang .
Dù khuyên nhưng vẫn thì bằng dứt khoát lợi dụng một phen.
Hải gia vì tới xin , thiết yến tiệc ở Bắc Lý.
Ngôn Thượng động chỗ nọ chỗ , trực tiếp biến yến tiệc thành một cái bẫy.
Lúc Hải gia còn gì thì Ngôn Nhị Lang trúng độc trong bữa tiệc.
Đương nhiên bọn họ phủi sạch sự việc, nó liên quan tới Hải gia và ai là hạ độc.
Sau khi giải độc xong Ngôn Thượng bắt đầu tra Bắc Lý.
Bắc Lý là nơi đám quan to quý nhân thích tụ tập ở Trường An .
Nơi đây cất giấu quá nhiều bí mật, trong đó còn ít giao dịch.
Lúc triều đình điều tra thì nhưng một khi tra thì khắp nơi đều là chứng cứ.
Ngôn Thượng bắt đầu tra Bắc Lý nên đương nhiên sẽ nhiều phản đối.
Có điều lý do: “Bắc Lý dám hạ độc quan viên ngũ phẩm thì ngày khác sẽ dám hạ độc bệ hạ cũng nên.
Hay Bắc Lý vấn đề mà do Hải gia độc hại ?”
Tộc trưởng của Hải thị chỉ thể kiên trì tỏ vẻ ủng hộ Ngôn Thượng: “Hải thị tuyệt đối dám hại Ngôn Tố Thần! Bắc Lý chướng khí mù mịt, quả thật nên tra xét một phen!”
Vì rửa sạch hiềm nghi mà Hải thị còn vì Ngôn Thượng bôn ba.
Hải Tam Lang thấy thế thì nghi hoặc hỏi: “A phụ, vì chúng sợ Ngôn quân như thế?”
Tộc trưởng của Hải thị lắc đầu khổ.
Con trai ông ngây thơ, còn tưởng rằng đây là ân oán cá nhân.
Quả thực Hải Tam Lang tài của Trạng Nguyên nhưng chuyện là tranh chấp đảng phái trong triều.
Ông : “Chúng sợ Ngôn Nhị Lang mà sợ cái tội ‘mưu hại’ kìa.
Lần tội danh mưu hại là với hoàng tử, lúc là mệnh quan triều đình… Thế nhân Hải thị mưu đồ bất chính mới mưu hại hoàng tử.
Mà một khi gánh vác tội danh thì cả tộc gì còn ngày lộ mặt! Muốn mặt thì dù thế nào chúng cũng thoát sạch sẽ cái tội khi còn đang ở Trường An!
Nay chúng đắc tội Ngôn Nhị Lang, nếu mang tội mưu hại mệnh quan triều đình thì lời .
Ngôn Nhị Lang nhằm khác, chúng … Con thể yên tâm, nhắm thế lực phía chúng cơ.”
Cái gì Bắc Lý, Hải thị, tới lúc … Ngôn Thượng đang chỉnh sửa bộ quan trường, quét sạch những rối ren trong đó!
Tộc trưởng của Hải thị con trai thật lâu mới đặt tay lên vai , giọng trang nghiêm : “Tam Lang, con xem ! Con là thế hệ mới trong gia tộc chúng … Dù thế nào chúng đều ủng hộ con tiến lên!”
—–
Ngôn Thượng còn đang xử lý Bắc Lý, mượn việc để tra hành vi hợp pháp của đám thế gia.
Hành động đúng là thương cân động cốt, liên quan đến tranh chấp giữa thế gia và hàn môn.
Hoàng đế né thật xa, dám tham dự, cũng giúp bất kỳ bên nào.
Con trai của Lưu tướng công tìm đến Ngôn Thượng biện hộ cho thế gia nhưng thiết diện vô tư, cho lão sư của mặt mũi.
Lưu Công còn tìm nữa nhưng cha mắng một trận vì cũng ngượng ngùng phối hợp với Ngôn Thượng.
Hoàng đế thấy thì kinh hồn táng đảm, sợ hai phe gây án mạng.
Cùng lúc đó, hậu cung của hoàng đế cũng an phận.
Mộ Vãn Diêu đưa cung một vị Hoắc Mỹ Nhân và hiện thai.
Xuân Hoa là Nhàn phi vốn xuất từ phủ công chúa nên cũng tới thăm một phen.
Xuân Hoa đó buồn bực vui, đúng lúc Hải Mỹ Nhân của Hải thị thấy thì gọi nàng tới cùng trò chuyện.
Hải Mỹ Nhân đơn giản châm ngòi Xuân Hoa và Hoắc Mỹ Nhân đó nhằm công chúa.
Trong lòng Xuân Hoa hướng về công chúa nên gì nhiều nhưng vẫn khó hiểu vì công chúa với Hoắc Mỹ Nhân như —— Hoắc Mỹ Nhân mang thai công chúa tới thăm hàng ngày, ban tặng trân phẩm giữ thai.
Mộ Vãn Diêu gần như bao giờ gặp Xuân Hoa.
Chẳng lẽ tình nghĩa nhiều năm sánh với lợi ích của công chúa ư?
Xuân Hoa còn đang bất bình thì Hoắc Mỹ Nhân xảy chuyện.
Một ngày Mộ Vãn Diêu đang ở trong cung của Hoắc Mỹ Nhân cùng nàng trò chuyện thì nàng bỗng hét đau bụng.
Ngự y tới thì đứa bé còn.
Mộ Vãn Diêu kích động vô cùng, tra là ai hại Hoắc Mỹ Nhân.
Hoàng đế cũng kinh động, thương tiếc mỹ nhân lúc lóc thê thảm nên cũng điều tra hậu cung.
tra thì dẫn lửa đến con trai Xuân Hoa.
—–
Một đứa bé hiểu chuyện, lấy mấy thứ thuốc như Tàng Hồng Hoa linh tinh gì đó trộm thêm thuốc của Hoắc Mỹ Nhân thì hẳn là lớn nên mới thế, chứ trẻ con thì gì?
Mộ Vãn Dao nhíu mày, mắt lạnh hoàng đế chần chờ, Xuân Hoa giật kinh ngạc.
Xuân Hoa theo hoàng đế mấy năm, tuy quá yêu quý nàng nhưng cũng thích vẻ nhu thuận của .
Huống chi Xuân Hoa xuất từ phủ công chúa, vì Mộ Vãn Dao tuyệt tình với Xuân Hoa như thế?
Hải Mỹ Nhân ở trong cung của thấy Xuân Hoa đẩy ngoài thì bên môi nhếch lên một chút.
Nàng Xuân Hoa và Hoắc Mỹ Nhân hiềm khích, Xuân Hoa cùng Mộ Vãn Diêu nghi ngờ đoạn tuyệt, Mộ Vãn Diêu mất quyền khống chế triều đình —— Hải thị thể mưu hại hoàng tử, nhưng thể mượn khác để trừ bỏ chướng ngại.
Có điều thế gian bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình .
Không đến cuối cùng thì ai nào sẽ là kẻ chiến thắng.
Mộ Vãn Diêu đang cùng Ngôn Thượng chơi cờ trong phủ công chúa, trong tay hai đều quân cờ.
Bọn họ ván cờ và bốn phía xung quanh, chờ nhân mã khắp nơi cùng lên sàn diễn.