Công Chúa Yêu Kiều - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:14:36
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tấn Vương Phi tới sơn trang tránh nóng thì thỉnh an hoàng đế nhưng ông gặp.

Sau đó nàng vội vàng tới gặp Mộ Vãn Diêu bởi vì đây mới là mục đích chính nàng tới đây .

Mộ Vãn Diêu mặc một bộ váy hoa đoan chính tiếp Tấn Vương phi.

Tấn Vương phi cầm khế ước bán của Xuân Hoa do trai nàng đưa tới và nàng gặp Xuân Hoa.

Hai ở sảnh chính uống , Mộ Vãn Diêu thấy thế thì nhíu mày, căn bản hề ý dậy.

Nàng chỉ : “Thị nữ của sinh bệnh, tiện gặp khác.”

Nàng cố ý thật rõ chữ “”.

Tấn Vương phi đương nhiên hiểu, nàng vốn chút sợ hãi vị công chúa , nhưng vẫn tích cực thành nhiệm vụ chồng dặn dò: “Ta lục yêu thương coi trọng thị nữ của , đối xử với Xuân Hoa , thậm chí bỏ nô tịch cho đối phương.

bụng giúp nàng cởi nô tịch thì hiện tại nàng sẽ do trưởng của nàng quyết định.

Huynh trưởng của nàng tặng nàng cho ngũ ca , cái về lễ pháp là vô cùng thích hợp.

Lúc ngăn cản ngược thích hợp chút nào.”

Mộ Vãn Diêu ngước mắt vị Vương Phi mặt đó vẫn : “Ta hiểu vì tẩu tận tâm giúp ngũ ca đòi như thế.

Chẳng lẽ tẩu thật sự hiền huệ đến mức thích thú việc nhét nữ nhân phòng ngũ ca thế hả? Nếu đồng ý, tẩu thông minh một chút thì hẳn nên cùng kéo dài một hai chứ.”

Ánh mắt Tấn Vương phi trốn tránh.

Nàng ngẩn một chút chua xót : “Chuyện của vương phủ chúng thư thái như phủ của ? Tóm nếu Tấn Vương thích thì vị Xuân Hoa nương tử nhất định mang .”

Mộ Vãn Diêu đặt chén cái “Bang” một phát, cằm hếch lên : “Nếu thả thì chẳng lẽ ngũ tẩu động tay với ?”

Tấn Vương Phi: “Muội!”

Nàng dậy, tận tình khuyên bảo: “Muội hà tất như thế? Chuyện của đám nam nhân thì để bọn họ như ý là .

Chẳng qua chỉ là một thị nữ……”

Mộ Vãn Diêu kiên nhẫn đáp: “Tẩu cũng nàng chỉ là một thị nữ, hà tất vì một thị nữ mà chúng trở mặt chứ?”

Tấn Vương Phi buột miệng thốt : “Ta khế ước bán của nàng đó!”

Mộ Vãn Diêu vẫn bình tĩnh cùng nàng đối chọi: “Thật buồn ! Ta vẫn là chủ tử của nàng đó!”

Tấn Vương Phi chịu kém: “Dựa theo luật pháp thì chủ tử hiện tại của nàng chính là ngũ ca của ……”

Mộ Vãn Diêu: “Chẳng lẽ hoàng gia chúng chỉ luật pháp thôi ? Không một chút quan hệ huyết thống gì ? Ta chỉ giữ một thị nữ, chẳng lẽ ngũ ca còn cho? Đây là đạo lý gì? Phụ hoàng hiện giờ đang ở sơn trang, đến mặt phụ hoàng cùng tẩu lý luận một phen!”

Tấn Vương Phi quýnh lên : “Đừng đừng đừng!” Nàng chỉ là một đứa con dâu, dám so sánh với công chúa mặt hoàng đế chứ? Có điều đây là việc Tấn Vương dặn dò…… thế nên Tấn Vương Phi cực kỳ sầu khổ.

lúc bên ngoài nôn nóng lấp ló.

Mộ Vãn Diêu cũng thấy .

Không chỉ thị nữ của Tấn Vương phi sốt ruột mà thị nữ của nàng cũng sốt ruột.

Mộ Vãn Diêu và Tấn Vương phi liếc , hai gọi thị nữ của tiến .

Thị nữ dán bên tai Mộ Vãn Diêu bất an vài câu.

Sau khi xong sắc mặt nàng lập tức lạnh lẽo, Tấn Vương Phi ở đối diện thì cao giọng chất vấn: “Đây là chuyện gì? Kẻ bức bách trưởng của Xuân Hoa, chiếm ruộng của nhà của ? Muội đây là ăn cướp còn la làng hả?”

Mộ Vãn Diêu lạnh.

Thị nữ với nàng rằng cường hào ở địa phương cướp ruộng của đúng là quen.

Kẻ họ Trịnh, theo Hoàng Hậu tới Trường An của hồi môn.

Nhiều năm nay cho dù một kẻ như cũng phát triển thành cường hào một chỗ.

Sau khi Hoàng Hậu mất, Lý thị lui về Kim Lăng, ở Trường An còn thế lực nữa.

Chủ cũ của Trịnh thị còn thế nên hiện tại bọn họ nguyện trung thành chính là Mộ Vãn Diêu.

Trên mặt nàng lúc vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lộp bộp, tại chuyện liên quan tới .

Người nguyện trung thành với nàng nhiều, nàng phân biệt hết xem kẻ nào là kẻ nào? lúc kẻ nguyện trung thành với nàng lăn lộn tới Xuân Hoa, còn gián tiếp đưa khế ước bán của Xuân Hoa cho Tấn Vương……

Mộ Vãn Diêu đành mềm giọng : “Nếu trong nhà thì để một tiếng là , hai bên chỉ là hiểu lầm thôi.

Tẩu tẩu cũng nên gấp gáp, việc đều thể giải quyết, nghĩ hẳn ngũ ca cũng sẽ cho mặt mũi mà để Xuân Hoa ở đây.”

Tấn Vương Phi cũng tỏ thái độ gì mà chỉ gật đầu : “Ta thăm Xuân Hoa một cái.”

Mộ Vãn Diêu nhíu mày, sợ Tấn Vương Phi Xuân Hoa đang thai nên lập tức hề nể tình cự tuyệt luôn khiến Tấn Vương phi cực kỳ bực bội.

Nàng vốn cho rằng trong hoàng thất Đan Dương công chúa cũng coi như nể mặt nàng một chút nhưng hiện tại xem nàng cũng coi thường vợ kế như , chẳng cho chút mặt mũi nào.

Tấn Vương Phi tức giận bất bình mà rời , còn tuyên bố sẽ ở sơn trang, trực tiếp đợi tin.

Tấn Vương Phi Mộ Vãn Diêu dặn dò phụ tá của vài việc, để họ Trịnh trấn an một nhà trai Xuân Hoa, cũng rõ xem vì cướp nhà cướp ruộng của .

Nếu xử lý thì trực tiếp để Trịnh thị lừa gạt trai Xuân Hoa mang khế ước bán về là nhất.

Anh trai Xuân Hoa là một kẻ ăn chơi, loại chuyện la lối lóc hẳn quen .

Phải ngăn chặn chuyện lan , cũng tuyệt đối để Tấn Vương Phi Xuân Hoa mang thai…… Tấn Vương phủ đang thiếu một đứa nhỏ, Mộ Vãn Diêu Xuân Hoa vì đứa nhỏ theo họ.

Màn đêm buông xuống, trong đình hóng gió, đèn đuốc ảm đạm nhiều.

Trong màn trướng hoàng đế đắp một tấm chăn mỏng, hai mắt nhắm nghỉ ngơi.

Quanh đình hóng gió hồ, cá chép và hương hoa sen thơm ngát.

Trong lúc cực kỳ an tĩnh một thái giám , cúi nhẹ giọng thầm bên tai hoàng đế mấy câu.

Hoàng đế dường như bật , mở mắt nặng nề bóng đêm đó chậm rãi : “Nói thế tức là Diêu Diêu vì thị nữ mà giữ thai nhi.

Hiện tại nàng liều mạng cho Tấn Vương Phi gặp thị nữ đó chứng tỏ đứa nhỏ của của Tấn Vương.”

Ông như suy nghĩ gì đó hỏi: “Diêu Diêu thị nữ của Tấn Vương phủ ?”

Thái giám : “Lục công chúa vốn quen gì mấy với Tấn Vương, chẳng qua Tấn Vương Phi luôn thích tìm Lục công chúa.”

Hoàng đế : “Dù cũng là Kim Lăng Lý thị.

Năm đó bọn họ rực rỡ như thế, hiện tại dù còn ở Trường An thì trẫm cũng chỉ thể bức bọn họ về Kim Lăng.

Nếu trẫm diệt trừ Lý thị thì ở phương bắc còn đỡ, nhưng thế gia phương nam sẽ lạnh lòng…… Sự tồn tại của Diêu Diêu vẫn quan trọng.”

Ông trầm mặc một chút : “ cũng quá quan trọng .”

Cho nên đôi khi ông mới cảm thấy con gái út ở Ô Man mới là nhất.

Mộ Vãn Diêu mà ở Ô Man thì Lý thị sẽ thể mượn nàng để thâm nhập phương bắc, đám thế gia bắc nam cũng thể hợp tác…… Thế gia cứ thế chia cắt, sĩ tử nhà nghèo chen thì hoàng quyền mới bền vững.

Hiện tại hoàng đế tuy để ý tới chính sự nhưng hiển nhiên vẫn nắm rõ thế cục trong thiên hạ.

Ông cúi đầu : “Kỳ thật thị nữ Tấn Vương phủ cũng .”

Thái giám lập tức lộp bộp trong lòng, nghĩ thầm ý hoàng đế là Đan Dương công chúa cùng Thái Tử chia rẽ ư? Vì cho Thái Tử hỗ trợ của Lý thị ?

Thái giám nhỏ giọng hỏi: “Nếu bệ hạ thì thể cho lặng lẽ lộ chút tin cho Tấn Vương Phi để nàng thị nữ đang mang thai.

Tấn Vương cũng cần một đứa nhỏ…… Tấn Vương Phi mà thị nữ mang thai thì sẽ màng tất cả mang nàng .”

“Tấn Vương con quả là đáng thương.” Hoàng đế nhạo : “Trẫm lười tay, lười quản việc trẻ con .

Ngươi cứ xem , chuyện đơn giản .

Ngươi và cùng xem bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì và chuyện sẽ kết quả gì.”

Hoàng đế hồ nước an tĩnh gợn sóng, nhưng bên đang sủi bọt, từng ngừng nghỉ.

Thật lâu ông mới chậm rãi : “Thành An, ngươi xem hoàng đế trong thiên hạ cần nhất là nhân tâm dã tâm, cần thế lực hỗ trợ thủ đoạn cao tay? Ngươi xem một muồn trở thành hoàng đế cho thiên hạ thì thế nào mới thích hợp nhất?”

Thái giám tên Thành An nhỏ giọng .

Hoàng đế mỏi mệt : “Ngươi tùy tiện một chút .”

Thái giám nghĩ nghĩ : “Có lẽ chỉ thế lực phía mạnh mẽ thì một mới thể an ngai vàng.”

Hoàng đế đạm mạc : “Vậy thì hoàng đế sẽ thế lực đó kiềm chế.

Kẻ lên bảo tọa thế nào thì cũng sẽ mất bảo tọa như thế.”

Thái giám : “Vậy cần thủ đoạn mạnh mẽ.”

Hoàng đế: “Nếu thủ đoạn tàn nhẫn vô tình sẽ khiến kẻ khác sợ .

Thời gian lâu kẻ hoàng đế sẽ bưng tai bịt mắt, ai dám cho thiên hạ bộ dạng thế nào.

Kẻ đó chưởng quản triều thần nhưng sẽ thể thấy bá tánh.”

Nội Hoạn khó xử : “Vậy chính là nhân tâm quan trọng nhất.

Người hoàng đế yêu dân, chỉ thế thì mới sức mạnh của thiên hạ.”

Hoàng đế : “Nếu chỉ nhân tâm mà thủ đoạn thì cuối cùng cũng để gian thần nắm giữ triều chính.”

Trên trán thái giám rịn đầy mồ hôi, thật sự đoán hoàng đế ý gì.

Đến cuối cùng ông chỉ thể khổ : “Cho nên vẫn là bệ hạ ngài lợi hại nhất.

Ngài ba năm để ý tới triều chính, nhưng thiên hạ…… vẫn trong khống chế của ngài, thể qua ngài.”

Hoàng đế ngây , “ già .”

Trong lòng Thành An thoải mái, ông xúc động gọi “Bệ hạ”, đó cũng đành lòng nhiều lời.

Ông theo bệ hạ vài thập niên, tóc mai lúc cũng hoa râm, huống chi bệ hạ.

Nếu hoàng hậu còn sống thì …… hiện tại bệ hạ thật cô đơn.

Hoàng đế cũng im lặng, thảo luận cái nữa.

Ông xuống nhắm mắt ngủ tiếp.

Thái giám đắp chăn cho hoàng đế thì thấy trong lúc ngủ mơ ông mơ hồ : “A Noãn, g.i.ế.c Nhị Lang.”

Thành An ngẩn , cúi đầu gương mặt thon gầy mệt mỏi của hoàng đế thì trong mắt rưng rưng, đó yên lặng lui xuống.

Bệ hạ tâm bệnh, thuốc nào cứu nữa.

Tấn Vương Phi ngày ngày đến phiền Mộ Vãn Diêu, mục đích chính là gặp Xuân Hoa.

Mộ Vãn Diêu cũng sợ thái độ của quá kiên quyết sẽ khiến Tấn Vương Phi sinh lòng nghi ngờ nên để Xuân Hoa sửa sang ngoài gặp Tấn Vương Phi.

Xuân Hoa ở giường bệnh, dung nhan chút tiều tụy khiến Tấn Vương Phi hoảng sợ, trong lòng cảm thấy và mỹ nhân thấy lúc khác .

nàng cũng vì thế mà lòng, nếu Xuân Hoa quá xinh cũng là uy h.i.ế.p với nàng .

Tấn Vương Phi một tấc tiến một thước, thấy Xuân Hoa nàng đại phu cùng bắt mạch xem rốt cuộc Xuân Hoa bệnh gì mà tiều tụy đến thế.

Xuân Hoa hoảng sợ, sống c.h.ế.t chịu, nàng sợ chuyện mang thai Tấn Vương Phi phát hiện.

Tấn Vương Phi đang bức bách thì Mộ Vãn Diêu đẩy cửa : “Nơi ngự y chuyên hầu hạ phụ hoàng, tẩu cần gì múa rìu qua mắt thợ gì?”

Tấn Vương Phi Mộ Vãn Diêu nể mặt thì ngượng ngùng : “Là điện hạ nhà chúng Xuân Hoa nương tử bệnh nên chỉ quan tâm……”

Mộ Vãn Diêu đánh gãy lời nàng : “Nơi ngự y , cần tẩu nhọc lòng.”

Sắc mặt nàng lạnh băng, xong lập tức ngoài.

Tấn Vương Phi đành theo nàng ngoài, miệng nhắc chuyện để Xuân Hoa nhập vương phủ.

Ở trong phòng, Xuân Hoa nóng lòng vô cùng.

Nàng hận vô dụng, hiện giờ liên lụy đến công chúa.

Mặc kệ nàng phá thai Tấn Vương phủ…… cũng đều trở thành gánh nặng cho công chúa.

Công chúa khó khăn, vất vả lắm mới đến ngày hôm nay, nàng thể kéo chân chủ chứ?

Trong lòng Xuân Hoa dày vò nên nhớ tới Lưu Văn Cát, hiện tại đang gì.

Nàng hận mang thai, sợ thể con nữa nên đành lòng phá thai…… Nàng quá mức khó xử, trái đều là đường chết.

Hiện tại công chúa giúp bảo bọc nàng , đành lòng khiến nàng và tình lang của chia lìa.

mà…… nàng thể nhẫn tâm thấy công chúa vì Tấn Vương uy h.i.ế.p chứ?

Rốt cuộc…… đó cũng là vương gia.

Công chúa chỉ là nữ tử, trời sinh thấp cổ bé họng hơn vương gia .

Xuân Hoa run rẩy bò dậy, đỡ tường ngoài lén xem Mộ Vãn Diêu và Tấn Vương Phi đang cái gì.

Mấy ngày nay Mộ Vãn Diêu và Tấn Vương Phi vì chuyện của Xuân Hoa mà tranh chấp.

Tấn Vương Phi khế ước bán nên chiếm lý, điều tính cách Mộ Vãn Diêu cường ngạnh chịu thả thì nàng cũng chẳng gì.

hiện tại hóa đám bức bách cướp nhà cướp ruộng của trai Xuân Hoa là cường hào nguyện trung thành với công chúa.

Tấn Vương Phi cũng sốt ruột, sợ đối phương nhận sai đó trai của Xuân Hoa sẽ mặt dày đến đòi khế ước bán Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh quạt gió thêm củi…… khiến nàng đoạt Xuân Hoa.

Đoạt Xuân Hoa thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của nàng với Tấn Vương.

Hôm nay mắt thấy tranh với Mộ Vãn Diêu, Tấn Vương Phi tâm phiền ý loạn, đang định bỏ thì một hộ vệ của Tấn Vương phủ xộc .

Hộ vệ màng công chúa ở đó mà trực tiếp cao giọng bẩm báo: “Vương Phi, ! Điện hạ của chúng b.ắ.n trúng đùi, hôn mê.”

Tấn Vương Phi kinh hoảng, mặt sợ tới mức trắng bệch.

Hộ vệ nhanh chóng qua, trong lúc đó liếc Đan Dương công chúa một cái, ánh mắt cực kỳ quái dị.

Mộ Vãn Diêu lên, mí mắt nhảy dồn dập, dự cảm chút nào.

Quả nhiên hộ vệ nhanh chóng : “Là một tên vũ phu họ Trịnh vọng lâu b.ắ.n trúng điện hạ của chúng .

Điện hạ vốn chỉ gặp trai của Xuân Hoa nương tử ai ngờ họ Trịnh cũng ở đó.

Họ Trịnh bên là điện hạ của chúng nên dùng cung tên ở vọng lâu b.ắ.n trúng đùi điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu tức khắc kinh giận quát: “Nói bậy!”

Nàng run rẩy : “Ta để phụ tá của tìm hiểu tình huống……”

lúc đó của nàng cũng tới thông báo.

Một hộ vệ tức giận : “Điện hạ, họ Trịnh mới đầu nhận phụ tá ngài phái tới, đám phụ tá cũng đưa tín vật gì mà chỉ của phủ công chúa vì thế đối phương thừa nhận.

Mấy của chúng đều đánh đuổi ngoài…… Sau đó bọn họ nhận mới mời trong.

Cái kẻ họ Trịnh b.ắ.n trúng Tấn Vương đang cực kỳ sợ hãi, hỏi điện hạ bây giờ.”

Hộ vệ lạnh giọng : “Trịnh gia lúc chiếm ruộng và nhà cửa là thu thuế cho Hộ Bộ.

Bọn họ cướp tiền trong dân gian là để nộp thuế, vì Thái Tử mà việc!”

Tấn Vương Phi lạnh: “Thì là thế.

Xem bọn chúng quả thực đang lệnh của công chúa điện hạ .

Mộ Vãn Diêu, thật sự việc ?”

Mộ Vãn Diêu run run lông mi.

Sau một lúc lâu nàng mới : “Ta , hẳn nên …… Cường hào tiền quyền nên chỉ thể dựa thế gia và hoàng thất.

Trịnh gia là do chống lưng nên mới gan đó nhưng chỉ cường hào thu thuế, lưng nhiều chuyện thế ……”

Tấn Vương Phi chịu kém miếng: “ đúng là bọn họ chống lưng nên mới dám đả thương ngũ ca của !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-56.html.]

Mộ Vãn Diêu choáng đầu, vội lui về hai bước.

Trong cơn giận dữ Tấn Vương Phi quát: “Mộ Vãn Diêu! Muội thật quá đáng! Ta cáo trạng với bệ hạ! Họ Trịnh chính là mẫu hậu để cho , nhưng quản bọn họ còn đả thương đến Tấn Vương.

Ngũ ca của chẳng qua chỉ một thị nữ mà quá đáng như thế.”

Mộ Vãn Diêu há mồm chợt dừng nghĩ chuyện …… trùng hợp đến thế.

Dường như lưng một bàn tay đang đẩy thứ theo hướng .

Bàn tay đó nàng và Tấn Vương quyết liệt, nàng và Tấn Vương đối địch.

Xuân Hoa trở thành nguyên nhân trong đó, một vật hi sinh…… Mộ Vãn Diêu trầm mặt, thầm nghĩ là kẻ nào.

Đối phương nàng gặp xui xẻo thông qua nàng khiến khác xui xẻo?

Tấn Vương Phi thấy Mộ Vãn Diêu lời nào thì xoay tìm hoàng đế cáo trạng.

Lúc thế cục nghịch chuyển, nàng trở thành thắng.

Chỉ cần đến mặt hoàng đế cáo trạng…… Dám đả thương trai của , Mộ Vãn Diêu màng cốt nhục như thế thì chẳng sẽ khiến buồn và thất vọng ư?

Mộ Vãn Diêu lạnh lùng bóng dáng Tấn Vương Phi, trong lòng cũng bắt đầu dày vò.

Nàng nắm chặt tay, liều mạng nghĩ xem chuyện là ai lưng, nàng gì để tự cứu , để bản dính chuyện .

Nghĩ nghĩ thì lẽ hi sinh Xuân Hoa vẫn là cần thiết.

Mộ Vãn Diêu đang hết sức dày vò thì cửa phòng đột nhiên đẩy , Xuân Hoa lảo đảo quỳ gối bò .

Trong nháy mắt Mộ Vãn Diêu và Xuân Hoa đối diện .

Trong mắt Xuân Hoa ánh nước, bi thương và quyết tuyệt dâng tràn cực kỳ chân thật.

Sắc mặt Mộ Vãn Diêu trắng bệch, mở miệng ngăn cản thì Xuân Hoa giành mà cao giọng với Tấn Vương Phi: “Vương Phi điện hạ, nô tỳ nguyện ý theo ngài! Nô tỳ đang mang cốt nhục của Tấn Vương, nô tỳ nguyện ý Tấn Vương phủ! Chỉ cầu Vương Phi chủ cầu Tấn Vương cần liên lụy đến điện hạ của chúng .

Công chúa điện hạ tuyệt đối ý tổn thương Tấn Vương điện hạ.

Là do cường hào quá ngu si, quá cuồng vọng……”

Tấn Vương Phi cao giọng : “Họ Trịnh là cường hào Đan Dương công chúa nuôi dưỡng! Ý của Trịnh gia chính là ý của Đan Dương công chúa!”

Mộ Vãn Diêu cũng lạnh giọng đáp: “Ta đương nhiên sẽ cho ngũ ca một lời giải thích!”

Tấn Vương Phi dọa ngẩn , câm nín Mộ Vãn Diêu.

Xuân Hoa quỳ gối mặt đất thì lê đầu gối kéo góc áo Tấn Vương Phi: “Mong Vương Phi đừng đến cáo trạng với bệ hạ…… Ta nguyện ý theo Vương Phi về vương phủ, mong ngài cho điện hạ chúng chút thời gian, để ngài tìm lời giải thích cho ngài và Tấn Vương.”

Mộ Vãn Diêu thẳng tắp, khuôn mặt tái nhợt nghiêng hề Xuân Hoa.

Lúc nàng giữ gìn Xuân Hoa như thế, đến lúc thể giữ nữa.

Nàng cực kỳ lạnh nhạt, hề phí chút tình cảm dư thừa nào.

Tấn Vương Phi thấy mỹ nhân rơi lệ thì phiền chịu .

lòng nàng vẫn vì Tấn Vương nên ánh mắt hướng về phía Mộ Vãn Diêu.

Mộ Vãn Diêu cố nén phẫn nộ của bản để giữ bình tĩnh, miễn cưỡng : “Yên tâm…… Việc sẽ kết thúc như thế .”

Hoặc là Trịnh gia xảy vấn đề, hoặc là Tấn Vương xảy vấn đề, cũng thể là…… Là một bàn tay khác ở phía thúc đẩy thứ, khiến chúng trùng hợp xảy một lúc.

Mà nay mục đích của đối phương lộ một góc: Kẻ đó Mộ Vãn Diêu và Tấn Vương quyết liệt.

Hoặc đúng hơn là…… Muốn Thái Tử cùng Tấn Vương quyết liệt.

Hoặc châm ngòi ly gián quan hệ của Mộ Vãn Diêu và Thái Tử.

Tấn Vương Phi Mộ Vãn Diêu dạo bước trong phòng.

Thần sắc mặt nàng trở nên kỳ quái, hận thể tự ngoài tìm hiểu rõ chuyện .

nàng thể , hiện tại danh nghĩa nàng vẫn cùng hoàng đế ở đây, chuyện Tấn Vương thương còn ai ……

Một quận vương thương tuyệt đối việc nhỏ.

Tấn Vương hiện tại miễn cưỡng bởi vì Xuân Hoa nên mới đồng ý hòa giải, Mộ Vãn Diêu cũng đưa lời xin thành ý nhất.

Dựa theo suy nghĩ của nàng thì biện pháp nhất hiện tại là áp việc xuống…… Cùng Tấn Vương giải quyết riêng, để Thái Tử và liên lụy .

Bởi vì nếu Thái Tử cũng dính đối phương sẽ mượn cớ công kích Thái Tử dùng bừa bãi cáo trạng mặt hoàng đế.

Mộ Vãn Diêu uống vài chén nhưng ngón tay vẫn run lên, trái tim đập kinh hoàng.

Nàng trở Trường An lâu như nhưng đây là đầu tiên ý thức đang rơi trong một âm mưu lớn.

Lần đầu tiên nàng dựa năng lực của bản để hóa giải…… Mộ Vãn Diêu hé miệng, trong lòng kế hoạch vì thế nàng lập tức thư.

Bên nàng thư cho Thái Tử cho lưng lẽ kẻ giở trò thúc đẩy việc ; một mặt khác nàng thư cho phụ tá của để bọn họ gặp Trịnh thị xem rốt cuộc nơi đó vấn đề gì, thể tin tưởng Trịnh gia .

Trịnh thị là cường hào một phương…… Bỏ thì đáng tiếc, nhất là lúc áp xuống tính sổ .

khi định gửi thư ngoài dặn dò phụ tá việc Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên dừng một chút và cân nhắc.

Dựa theo ý tưởng của nàng thì hẳn nên để phụ tá theo nhiều năm .

bọn họ mới gặp Trịnh thị, còn đánh đuổi về.

Hơn nữa chừng trong đám phụ tá vấn đề…… Nếu nàng phái đám thì chẳng chuyện càng tệ hơn ư?

Trong đầu Mộ Vãn Diêu hiện lên cái tên “Ngôn Thượng”.

Nàng cắn môi, nhíu mày.

Nói thật, nàng thực dùng Ngôn Thượng, thực để Ngôn Thượng việc .

Bởi vì còn sách, bởi vì nàng mới khiến thương tâm, còn lạnh nhạt với …… Nếu để Ngôn Thượng việc thì thái độ lạnh nhạt của nàng lúc giải thích thế nào?

Ngôn Thượng thật sự thích hợp.

Tính , khi xảy chuyện cũng sẽ tức giận, cũng dễ dàng kẻ lưng lôi .

Chàng cực kỳ ăn , chỉ nhẹ nhàng là thể thuyết phục khác, để bọn họ lời .

Nếu đây là chuyện cần một tính cách cường ngạnh thì một Ngôn Thượng ôn nhu sẽ thích hợp nhưng nếu Mộ Vãn Diêu Trịnh thị cúi đầu, hòa giải mâu thuẫn của Trịnh thị và Tấn Vương và giải quyết chuyện Trịnh thị bá chiếm ruộng đất nhà cửa của bá tánh thì …… Ngôn Thượng chính là am hiểu nhất, ?

Rối rắm hồi lâu Mộ Vãn Diêu vẫn quyết định thêm tên Ngôn Thượng trong thư để đảm bảo việc thể kết thúc nhẹ nhàng.

Hy vọng tức giận.

Hy vọng giúp nàng một , hòa giải nguy cơ giữa Trịnh thị và Tấn Vương, cho thừa cơ trục lợi.

Đan Dương công chúa gửi tin là đám phụ tá nhận .

Vài vị phụ tá vốn đang giúp công chúa việc nhận tin thấy nang Ngôn Thượng là chủ và bảo bọn họ theo sắp xếp thì ngẩn , trong lòng chút phục.

Tuy lúc bọn họ việc…… bọn họ theo công chúa nhiều năm như mà hiện tại công chúa đặt một thiếu niên mười mấy tuổi mặt bọn họ, để bọn họ lời kẻ đó ư?

thoải mái nhưng bọn họ vẫn tìm Ngôn Thượng.

Đêm đó vài vị phụ tá tuổi tác tương đương cha Ngôn đến gõ cửa nhà , đưa như của công chúa cho xem.

Bọn họ cũng việc đều sẽ lời .

Ngôn Thượng thấy thư của Mộ Vãn Diêu thì im lặng đó gật đầu đồng ý.

Tính tình vẫn luôn ôn hòa nên các phụ tá cũng thở phào nhẹ nhõm mà cáo biệt.

Bọn họ Vân Thư mới tới thu dọn ấm .

Thấy Nhị Lang vẫn ở trong sảnh ngây , tay cầm lá thư của công chúa thì trong lòng sợ lang quân nhà thấy thư khiến trong lòng khó chịu nên lập tức : “Xem điện hạ vẫn tín nhiệm lang quân ngài, để nhiều lời ngài như thế.”

Ngôn Thượng ngước mắt, Vân Thư một cái mới , “Không nàng tín nhiệm nhất mà nàng cảm thấy với tính tình của thì thích hợp xử lý việc nhất.

Nàng cảm thấy tính, ăn , là thích hợp nhất cho việc thuyết phục và giải quyết mâu thuẫn .”

Vân Thư kinh ngạc đó ậm ừ : “Vậy cũng chứng tỏ bản lĩnh của ngài điện hạ công nhận.

Tuy công chúa chỉ trúng năng lực của ngài nhưng…… đây cũng là tín nhiệm ?”

Ngôn Thượng khẽ một chút đó nhắm mắt .

Buổi chiều ngày tiếp theo Ngôn Thượng và vài vị phụ tá cùng cưỡi ngựa khỏi thành, đến Trịnh thị một chuyến.

Đám phụ tá sợ Trịnh thị đuổi bọn họ nên cố ý mang theo hộ vệ.

Có điều lúc Trịnh thị hiển nhiên đắc tội công chúa và Tấn Vương, phạm sai lầm lớn nên đang nóng lòng.

lúc thấy công chúa còn phái tới nên bọn họ cũng nhẹ nhàng thở .

Trịnh Công tự cửa đón, còn kịp cầu xin công chúa giúp đỡ thấy đầu là một thiếu niên lang quân phong thái nhanh nhẹn.

Đoàn đang giữa đồng ruộng tới nhà ông .

Đám phụ tá bọn họ đánh đuổi đang tức giận : “Đây là Ngôn Nhị Lang, điện hạ để Ngôn Nhị Lang mang các ngươi tới xin Tấn Vương.”

Trịnh Công liên tục gật đầu đón Ngôn Thượng phủ : “Thật sự để điện hạ lo lắng…… Điện hạ bỏ Trịnh thị, là ân của Trịnh thị……”

Ngôn Thượng ôn hòa : “Điện hạ bỏ vì Trịnh thị là cường hào một phương, nếu từ bỏ thì điện hạ sẽ tổn hao thực lực, nên ngài luyến tiếc.”

Trịnh Công ngẩn , cảm thấy vị Ngôn Nhị Lang chuyện cũng quá thẳng thắn.

Mấy phụ tá theo Ngôn Thượng đều lộ biểu tình kỳ quái, hai mặt nghĩ thầm Ngôn Nhị Lang ngày thường chuyện theo phong cách .

Ngôn Thượng theo vị Trịnh Công hỏi: “Lão bá là gia chủ hiện tại của Trịnh gia ?”

Trịnh Công gật gật đầu, hổ thẹn : “Mấy ngày đây đám con cháu của còn trẻ tuổi hiểu chuyện nên mới dám b.ắ.n Tấn Vương.

Ta trói hai đứa , lát nữa sẽ cùng lang quân tới bồi tội với Tấn Vương, tùy tiện để Tấn Vương g.i.ế.c đánh…… Lang quân qua ?”

Ngôn Thượng vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ : “Không vội.”

Trịnh Công thả lỏng sắc mặt.

Lúc công chúa phái tới, ai cũng nghiêm nghị, lời lạnh lẽo khiến Trịnh gia cho rằng công chúa từ bỏ bọn họ nên trong lòng sợ hãi cực kỳ.

Lần thấy công chúa phái tới còn non trẻ, tính tình nhu hòa…… Có thể thấy điện hạ vị lang quân tính tình dẫn bọn họ xin Tấn Vương mới tính sổ với bọn họ .

Trịnh Công thầm cân nhắc xem việc qua ông sẽ lén bồi tội với công chúa như thế nào…… Cho dù công chúa g.i.ế.c vài thì ông cũng sẽ cắn răng nhịn.

Đồng thời trong lòng ông cũng chút đắc ý nghĩ thầm cường hào vẫn lợi hại, chờ trăm năm nữa cường hào sẽ thành thế gia…… Lúc ông thể kê cao gối mà ngủ .

Lúc Trịnh Công còn đang cân nhắc cái thấy Ngôn Thượng tò mò hỏi: “Trước khi tới đây Trịnh gia nhiều năm qua đều ức h.i.ế.p bá tánh nhưng ở nông thôn ai oán hận gì ?”

Trịnh Công sửng sốt, đó vội vàng : “Lang quân lầm ! Trịnh gia tuyệt đối hề ức h.i.ế.p bá tánh! Lang quân tin thì thể hỏi hương phụ lão……”

Ngôn Thượng , : “Cần gì hỏi? Đã là thuộc quản lý của Trịnh thị thì đương nhiên thể bậy về Trịnh gia .

Rốt cuộc cũng chẳng ở đây, mà thiên hạ thiếu cường hào như Trịnh thị.”

Trịnh Công cảm thấy đối phương chuyện kỳ quái, ông chút vui nhưng nể mặt công chúa nên ông vẫn biểu hiện ngoài.

Ông chỉ cho rằng trẻ tuổi nên ăn .

biểu tình của vài phụ tá phía Ngôn Thượng cực kỳ quái dị: Ngôn Nhị Lang cũng kẻ ăn , thực tế Nhị Lang chính là ăn …… đang gì? Cái và kế hoạch công chúa dặn dò khớp mà.

Công chúa sắp xếp thế !

Ngôn Thượng theo Trịnh Công dọc theo bờ ruộng, thấy cánh đồng mênh m.ô.n.g bát ngát, bá tánh an cư…… Trịnh Công cũng lộ vẻ mặt đắc ý nên Ngôn Thượng đợi ông đắc ý khoác lác : “Đây là ruộng chiếm của bá tánh ? Thu hoạch năm nay hẳn là .”

Trịnh Công ngẩn , miễn cưỡng : “Đây cũng là vì kiếm tiền cho Hộ Bộ…… Công chúa đòi tiền chúng , chúng đành đòi tiền bá tánh.

Từ xuống , đều khó.”

Ngôn Thượng gật đầu.

Trịnh Công ở phía , giống như cảm khái : “Lang quân, ngươi ý gì.

Có lẽ ngươi bất mãn kẻ cường hào địa phương như nhưng chúng cũng vì hoàng thất, vì thế gia mà việc.

Đám bá tánh ngươi thấy bọn họ luôn cáo trạng gì đó nhưng kỳ thật bọn họ đang trải qua tồi, ít nhất là đói chết.

Dưới sự quản lý của Trịnh thị hề loạn dân lưu dân đúng ?”

Ông thấy Ngôn Thượng đáp lời thì nhịn nghiêng đầu , phát hiện bên cạnh còn ai.

Trịnh Công kinh ngạc đầu thấy Ngôn Thượng cách sáu bảy trượng.

Thiếu niên lang ở bờ ruộng, cả như cây ngọc, thẳng tắp như tùng trúc.

Chàng khẽ : “Cho nên chiếm ruộng của dân, b.ắ.n thương Tấn Vương là thật, đuổi của điện hạ cũng là thật.

Hàng năm các ngươi còn ức h.i.ế.p bá tánh khiến bọn họ nhà bỏ tha hương.

Đồng ruộng rộng lớn thế đều là của Trịnh gia.

Lúc còn kinh ngạc vì nơi hoang vắng như thế, khác gì Lĩnh Nam chỗ chúng là bao? Đây chính là Huyện Vạn Niên thuộc Trường An, thể mang so sánh với nơi quê mùa hoang vắng chỗ chúng chứ?

nếu cường hào như Trịnh gia ở đây thì hoang vắng thế cũng khó trách.

Lần nếu các ngươi xâm chiếm nhà khác, tình cờ đó là thị nữ của công chúa, Tấn Vương lúc ở gần đó…… thì ai Trịnh gia sẽ dám chuyện gì?”

Cách một đoạn, Ngôn Thượng ôn nhu chuyện, nhưng ở đó đều thể thấy.

Giữa đồng ruộng còn bá tánh đang việc lên về phía thiếu niên lang quân.

Đám phụ tá phía , bất an vô cùng, hộ vệ bên cạnh thì nắm lấy bội đao, sợ Trịnh thị sẽ khó bọn họ.

Những kẻ bên cạnh Trịnh Công cũng biến sắc phẫn nộ, mắt thấy sắp xông lên thì Trịnh Công ngăn .

Sắc mặt ông cũng lúc xanh lúc trắng nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn : “Người trẻ tuổi, ngươi hình như ý kiến với chúng .

Chẳng lẽ đây cũng là ý của công chúa điện hạ ư?” Sau đó lão lạnh lùng : “Ngươi còn trẻ nên hiểu gì, cũng đừng cao mà phê phán chúng thống trị nơi thôn dã .”

Ngôn Thượng : “Ta vốn cũng ý phê phán.” Chàng ngây : “Kỳ thật công chúa điện hạ để tới giải quyết mâu thuẫn giữa các ngươi.

Nàng chuyện to hóa nhỏ, nhưng nàng hiểu tính cho lắm, chuyện rốt cuộc thể qua loa thế .

Thiên hạ đạo lý đó, nếu chỉ vì hóa giải mâu thuẫn …… Những bá tánh thì tính là gì? Dù cầu danh cầu lợi nhưng đôi khi cũng thể khoanh tay .”

Trịnh Công cảnh giác hỏi: “Ngươi ý gì?”

Ngôn Thượng cách đó sáu trượng : “Ta mượn Trịnh Công một thứ đó sẽ kết thúc chuyện , dựa theo lời công chúa dặn dò mà việc.”

Sắc mặt Trịnh Công thả lỏng hỏi: “Ngươi mượn cái gì?”

Vạt áo của Ngôn Thượng tung bay, trong gió, thanh cao dính bụi trần, thái độ nho nhã lễ độ : “Mượn cái đầu của ngươi dùng một chút ——”

Lời dứt, kịp phản ứng thì duỗi tay đoạt lấy cung tên của hộ vệ bên cạnh.

Trước mắt bao nhiêu Ngôn Thượng nhắm ngay đầu Trịnh Công mà b.ắ.n mũi tên vèo một cái ngoài.

Một mũi tên trúng ngay giữa mày lão , Trịnh Công trừng mắt, m.á.u chảy xuống, cả cam lòng ngã xuống đất.

Ngôn Thượng vẫn cầm cung, đám hộ vệ Trịnh Công thì mờ mịt kịp phản ứng.

Mãi một lúc , ngọn gió thổi phần phật, trong bá tánh quanh ruộng quát một tiếng: “Quá !”

Ngay đó, sôi nổi hồn.

Trong đám phụ tá phía Ngôn Thượng thở dài : “Danh tiếng của Ngôn Nhị Lang…… từ nay về hẳn sẽ truyền khắp Trường An đúng ? Hắn nhanh chóng quyết định như thế thật khiến m.á.u trong sôi trào…… Chúng đúng là dám như thế.”

Đại Ngụy hâm mộ hào khí, Ngôn Thượng ở mặt g.i.ế.c nhưng phản ứng đầu tiên của bọn họ g.i.ế.c đền mạng mà chính là hả giận.

Ở sơn trang Phàn Xuyên.

Hoàng đế là nhận tin tức nhanh hơn tất cả , trong phụ tá Đan Dương công chúa phái một thiếu niên tay g.i.ế.c Trịnh Công mặt .

Hoàng đế than: “Thật là kẻ khí phách.” Sau đó ông ngẩn hỏi: “Thanh danh của thiếu niên từ lúc trở sẽ truyền lưu khắp Trường An đúng ? Dù hạ ngục thì khí khái danh sĩ …… là khiến tôn trọng.”

Thái giám : “ mặt g.i.ế.c thì sẽ đền mạng.”

Loading...