Công Chúa Yêu Kiều - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:24:32
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Thượng đưa eo bài đó tiến hoàng thành.

Chàng đến Hồng Lư Tự ôm một chồng công văn mang tới Hàn Lâm Viện.

Vì Thái Tử phụ trách đại điển nên lúc đang dốc sức tiếp đón đám sứ thần các nước tới dự tiệc.

Tần Vương điện hạ cảm thấy như bỏ quên nhưng lúc nhúng tay mới phát hiện mấy tháng Thái Tử bắt đầu thao túng việc, hiện tại mới cướp là kịp .

Tần Vương nhảy nhót ầm một hồi triều mới nhận nhiệm vụ quản lý Hàn Lâm Viện ghi chép sự việc .

Rốt cuộc cũng thể dạo vòng quanh đại điển nên Tần Vương miễn cưỡng chấp nhận.

Ít còn hơn cái tên Tấn Vương nhà bên cạnh đến giờ cũng chỉ trong nhà chờ tiểu sinh con, chằng việc gì để .

Không sai, qua nửa năm , từ việc của Xuân Hoa trong phủ Tấn Vương lục tục vài tiểu mang thai.

Hiện tại việc quan trọng nhất của Tấn Vương chính là chờ đợi mấy đứa nhỏ yên bình đời.

Tấn Vương Phi cũng chỉ ở nhà cả ngày hoặc khắp các chùa miếu ở Trường An.

Chuyện Tần Vương đoạt mất việc của Hàn Lâm Viện khiến Thái Tử để bụng.

Lúc chuyện phiếm với khác còn mỉm : “Cô ăn thịt cũng luôn để miếng canh cho khác.”

Từ khi tiêu diệt cường hào địa vị của Thái Tử ở triều càng định hơn, quan hệ với nhiều thế gia cũng thỏa nhiều.

Hắn cực kỳ coi trọng viếng thăm của các sứ thần, luôn tự sắp xếp việc.

thì việc hẳn địa vị của trong mắt hoàng đế sẽ cao hơn một chút.

sáng suốt đều phát hiện Dương tam lang Dương Tự vốn luôn ở bên Thái Tử biến mất trong lúc mấu chốt .

Thái Tử chỉ giải thích: “Một biểu tổ mẫu của Dương tam bệnh nên nhà bọn họ thăm bà .”

Cha của Dương Tự thể tự rời Trường An thăm thích nên ông chỉ đành để con trai .

Nghe Triệu ngũ nương Triệu Linh Phi của nhà Triệu Tế Tửu cũng ồn ào nhốn nháo đòi theo.

Không Dương Tự ở bên nên xung quanh Thái Tử gió êm sóng lặng, đám mưu sĩ bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm nghĩ cuối cùng cũng kẻ đột nhiên nhảy gây náo loạn.

Ngôn Thượng một đường từ cửa hoàng thành đến Hồng Lư Tự, từ Hồng Lư Tự đến Hàn Lâm Viện.

Trên đường nhiều ngừng chào hỏi ——

“Tố Thần, uống rượu nên nghỉ hai ngày hả? Tửu lượng của tệ thế.

Vào đêm tân hôn chẳng lẽ sẽ ném tân nương một còn bản lăn say ngất hả? Ha ha.”

“Ngôn nhị, ngươi vì uống rượu mà hỏng việc hả? Cấp phạt ngươi ? Không quan trọng đúng ? Chẳng qua hiện tại ngươi vẫn Trung Thư Tỉnh lệnh Hồng Lư Tự thế?”

“Nhị Lang, ngã bệnh hả? Ta đang định tới thăm mà ? Bị bệnh nặng thì nghỉ ngơi cho chứ?”

“Nghe ngươi bệnh nan y hả?”

Đồn đãi chuyển từ uống rượu thành bệnh nan y, càng ngày càng thái quá.

Nếu Ngôn Thượng nghỉ nhiều thêm hai ngày sợ là sẽ tin bệnh nặng bỏ .

Một đường luôn giải thích với cẩn thận uống hai ngụm rượu, hiện tại hết say, .

Trong lòng đều xúc động.

Ngôn Thượng giải thích cũng mệt, càng ngày càng ngắn gọn súc tích: “Ta chỉ uống chút rượu, chỉ nghỉ một ngày, hỏng việc, cũng bệnh nan y.”

bạn bè của quá nhiều thế nên dù chỉ xin nghỉ một ngày cũng ít tới thăm .

Hiện tại nhưng thăm hỏi càng nhiều hơn.

Không ít đều đang chuẩn thăm bệnh nhưng còn kịp thì bệnh của hơn .

Ngôn Thượng thực bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ đều do công chúa điện hạ hết.

Ngay buổi trưa hôm say nhưng Mộ Vãn Diêu để tớ của khắp nơi rêu rao là uống say, xin nghỉ.

Mọi trong Trường An đều tính tình hào sảng, nào thể uống rượu.

Đám bạn bè của Ngôn Thượng tuy uống rượu nhưng nghĩ tới chỉ vì say rượu mà nghỉ .

Cả đám sốt ruột đến thăm, khi trở về những tuyên truyền…… Thế là giờ đều .

Ngôn Thượng ngược gió lạnh mà nhanh, mắt thấy cửa Hàn Lâm Viện thì trong lòng phấn chấn, nghĩ đó sẽ lạnh nữa.

mới cửa Hàn Lâm Viện, hành lang, cách một hàng cây hòe thấy hành lang chính đường bốn năm thái giám đang .

Mấy bộ của triều đình đóng trong hoàng thành thường sẽ cần thái giám đưa tin và công văn nên việc bọn họ xuất hiện ở đây cũng gì là đặc biệt.

điều khiến dừng bước chính là trong những liếc mắt một cái thấy Lưu Văn Cát.

Hai tháng gặp Lưu Văn Cát gầy còn một nửa.

Hắn đầu gió, sắc mặt tái nhợt, gương mặt lạnh lẽo.

Cả gầy đến còn như xưa, phong thái của mỹ thiếu niên đây mất một nửa.

Chuyện phế rốt cuộc ảnh hưởng quá nhiều tới .

Những thái giám hành lang hứng gió là những kẻ phẩm cấp thấp nhất, dùng để chạy việc vặt.

Lưu Văn Cát trong mấy vẫn thẳng tắp, đoan chính vô cùng chứ cong lưng co rúm.

cũng chỉ là một thái giám, đám quan viên chính đường đều thèm liếc mắt một cái.

Ngôn Thượng ôm công văn, cách cây hòe lẳng lặng một lúc lâu.

Chàng giấu đành lòng mà bình tĩnh tự hỏi, cũng cảm thấy kỳ thật với phẩm cấp hiện tại của Lưu Văn Cát thì sẽ phân đến ở Hàn Lâm Viện.

Hẳn là dùng chút tiền tài lót đường.

Ngôn Thượng rũ mắt, thầm nghĩ tới chuyện cho Lưu Văn Cát mượn một ít tiền tài nhưng mới quyên tiền cho chùa Vĩnh Thọ, bản còn đang ăn trực chỗ Đan Dương công chúa hàng ngày…… Huống chi một quan viên như và một thái giám gần gũi sẽ khiến cả hai gặp rắc rối.

Hoàng đế quản đám thái giám nghiêm khắc.

Ngôn Thượng đó nửa ngày đó chỉ thể coi như gặp Lưu Văn Cát.

Chàng cũng đành lòng từ cửa chính để tránh đụng mặt Lưu Văn Cát.

Nếu thể nhận bạn bè thì hà tất kích thích ? Lưu Văn Cát ngày xưa tâm cao khí ngạo, thế mà hai hiện giờ đối lập một trời một vực.

Một là thái giám nơi hành lang hứng gió, một thể tự do …… thật sự khiến khó chịu.

Ngôn Thượng rẽ ở một chỗ hành lang theo cửa hông .

Sau khi tiến vẫn thể mơ hồ thấy bóng dáng của mấy thái giám bên ngoài.

Chàng giao công văn cho một học sĩ của Hàn Lâm Viện thì thấy đối phương liên tục gật đầu, hỏi vài vấn đề thẳng: “Hồng Lư Tự vài thứ tạp, hiểu lắm.

Lúc giúp chúng giải đáp mấy vấn đề đó ghi chép luôn cho tiện.”

Ngôn Thượng đáp: “Vâng.”

Hắn theo vị học sĩ một gian phòng, liếc mắt qua thì thấy đều án chép công văn, quan viên , vô cùng vội vàng.

Ngôn Thượng hỏi vị học sĩ cùng : “Xem các vị bận rộn thế chẳng lẽ vì đủ ?”

Hàn Lâm học sĩ kêu khổ: “Chúng bao giờ đủ ?”

Ngôn Thượng : “Năm nay đại điển và mừng thọ cùng , thời điểm cuối năm là bận nhất nhưng cũng nơi nào cũng bận.

Sao Hàn Lâm Viện mượn tới giúp?”

Chàng hỏi lời thì vị Hàn Lâm học sĩ cũng thuận miệng đáp: “Đương nhiên là chúng nhờ.

việc lợi lộc gì, giống ở Hồng Lưu Tự tiếp xúc với sứ thần các nước…… Mọi đều tìm cách đến Hồng Lư Tự, ai nguyện ý tới Hàn Lâm Viện chỉ để chép sách chứ?”

Ngôn Thượng khẽ , : “ trong sử sách thì vẫn là của Hàn Lâm Viện luôn nổi danh nhất.”

Vị Hàn Lâm học sĩ càng lệ đáp: “Chỉ vài thể nổi danh thôi, đa phần đều chỉ là kẻ vô danh những đó.”

Ngôn Thượng than: “Dù thế cũng tồi .

Ta cũng giúp quá nhiều việc, chẳng qua quen vài học sinh của Thái Học, tuy bọn họ phẩm cấp nhưng chữ hẳn lầm.

Không thể mời bọn họ tới hỗ trợ ?”

Hàn Lâm học sĩ như suy tư gì đó : “Có lẽ .”

Lúc vị Hàn Lâm học sĩ bàn, xắn tay áo chuẩn .

Đột nhiên ngẩng đầu thoáng qua Ngôn Thượng hỏi: “Huynh chính là Ngôn Tố Thần?”

Ngôn Thượng ngẩn : “Sao , việc uống rượu hỏng việc truyền tới Hàn Lâm Viện ?”

Hàn Lâm học sĩ cũng thực mờ mịt hỏi: “Cái gì uống rượu hỏng việc?”

Ngôn Thượng hổ, vội vàng lắc đầu chỉ là một ít tin đồn vớ vẩn.

Lúc tò mò vì đối phương .

Vị Hàn Lâm học sĩ thấy thế thì : “Lúc lang quân còn quan dùng một mũi tên g.i.ế.c c.h.ế.t gia chủ của Trịnh thị, việc truyền khắp Trường An, ai mà lang quân chứ?”

Ngôn Thượng đỏ mặt : “Hổ thẹn.”

Hàn Lâm học sĩ đánh giá : “Sau khi quan…… càng dễ khiến nhận .

Huynh quan trường đều truyền tai chính là “vẻ ngoài tuấn tú, phong thái mềm mại’?”

Ngôn Thượng: “…… Sao thế?”

Hàn Lâm học sĩ: “Cũng trách Trường An đều thích hào sảng, hiếm thấy ai mang theo phong cách ôn nhu khiếm tốn như .

Bọn họ nhất thời thấy hiếm lạ nên đều đánh cuộc đến khi nào sẽ quan trường đồng hóa.”

Ngôn Thượng nhất thời mờ mịt bất đắc dĩ, đành hổ thẹn nữa.

mục đích hai bên tán gẫu, cũng nhiều với vị như thế đương nhiên đoạt nổi bật.

Lúc chậm rãi dẫn dắt vị , hai bắt đầu xưng gọi .

Bản Ngôn Thượng cũng bàn, xắn tay áo lên chữ, miệng giống như chuyện phiếm mà đề mục đích chính của bản : “Nếu đủ nhân thủ mà lúc nhất thời tìm thì bằng hỏi xem trong mấy Nội Hoạn bên ngoài ai chữ .

Có lẽ trong họ , thể giúp chúng một phen cũng nên.”

Hàn Lâm học sĩ thì khinh bỉ : “Cái đám phế nhân chỉ chuyên nịnh nọt khác hoặc trò mua vui, cái gì.”

Ngôn Thượng trầm mặc.

Đây là cái chân chính của kẻ sĩ đối với thái giám.

Chàng cũng chẳng thể đổi gì nhưng vẫn ôn hòa khuyên nhủ: “Người thể sử dụng đều là nhân tài, liên quan gì đến xuất ? Hơn nữa hiện tại đủ ? Huynh trưởng chẳng lẽ chỉ vì thanh danh mà định ở đây cả ngày ư? Huynh trưởng với đêm qua về nhà muộn khiến tẩu tử vui ? Chẳng lẽ hôm nay cũng thế?”

Khi cái gì mà đều là nhân tài thì vị Hàn Lâm học sĩ chẳng quan tâm để bụng nhưng nhắc tới phu nhân nhà thì chần chừ.

Thấy đối phương d.a.o động Ngôn Thượng cũng khuyên nhiều nữa.

Chàng đám sách ai cũng cao ngạo, đặc biệt là học sĩ của Hàn Lâm Viện, lúc nào cũng mắt cao hơn đỉnh đầu.

Chàng chỉ cần đến thế, nếu nhiều quá đối phương sẽ khó chịu.

Ngôn Thượng xong câu thì bắt đầu chuyên tâm bắt đầu chép công văn trong tay.

Khóe mắt liếc thấy vị Hàn Lâm học sĩ an tĩnh đến một nén nhang buột miệng chửi một câu tiếng địa phương của Trường An đó dậy ngoài.

Ngôn Thượng mỉm , tiếp tục việc của .

Hàn Lâm học sĩ hỏi đám thái giám ai chữ thì hai .

Hắn lạnh mặt đưa hai phòng, để từng một chút.

Lúc thấy chữ của một trong đó thì thần sắc khinh bỉ trong mắt tan một chút.

Hắn về phía Lưu Văn Cát hỏi: “Ngươi thế …… Chẳng lẽ từng sách ư?”

Lưu Văn Cát thấp giọng đáp: “Nô tài sách gần 20 năm nhưng gia cảnh sa sút nên mới tiến cung.”

Thần sắc khinh bỉ mặt vị Hàn Lâm học sĩ còn, thậm chí còn chút đồng tình.

Đọc sách 20 năm, tướng mạo thế …… vốn thể triều quan.

Hắn thở dài : “Ngươi ở chính đường giúp việc giấy tờ.

Trước khi sứ thần các nước rời khỏi Trường An Hàn Lâm Viện luôn thiếu , ngươi tới hỗ trợ ? Việc ở đây so với Nội Vụ Phủ hẳn sẽ thanh nhàn hơn một chút.”

Lưu Văn Cát sửng sốt.

Từ khi cung luôn chỉ nhận những ánh mắt khinh bỉ chán ghét.

Trong cung chỉ những kẻ nịnh nọt bề , giẫm đạp kẻ khiến lòng càng ngày càng lạnh nhạt.

Thật vất vả mới dùng chút quan hệ để tới Hàn Lâm Viện…… Không nghĩ thật sự tác dụng.

Làm việc cho Hàn Lâm Viện đương nhiên hơn việc vặt cho Nội Vụ Phủ nhiều!

Vì thế hai lời mà lập tức cúi đáp .

Vị Hàn Lâm học sĩ thở dài, đem công văn chép giải thích một lát để chính đường việc, bản thì xoay nội đường.

Lưu Văn Cát bản khả năng bên trong với đám quan viên nhưng thể ở chính đường cần ngoài hứng gió lạnh thấy cảm kích.

Hắn xoa xoa tay vết nứt da tay đó cắn răng chịu đựng mà quỳ gối bàn bắt đầu chữ.

Cả buổi sáng Lưu Văn Cát giữ chép công văn.

Hắn chút khẩn trương sợ sai sẽ phạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-71.html.]

Tiến cung hơn một tháng đám văn nhân chính thống cực kỳ xem thường thái giám.

Bọn họ coi thái giám như giặc, cũng .

Lưu Văn Cát an tĩnh rúc trong một góc chép sách, quan viên thấy đang nổi giận ở bên tai nhỏ nên cũng nhịn xuống và trong.

Bọn họ coi như Lưu Văn Cát tồn tại, mà cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dần dần, của Hàn Lâm Viện nhiều hơn, nhiều kẻ chép sách đến mệt mỏi ngoài uống chuyện phiếm.

Lưu Văn Cát chép sách dựng lỗ tai lên xem bọn họ đang gì ——

Một quan viên còn trẻ tuổi : “Chuyện tiêu diệt cường hào đó khiến tổ phụ nhát gan nhà chúng sợ hãi.

Ông sợ phiền phức nên giải tán hết đống cường hào phụ thuộc.

Kết quả xong việc mới phát hiện nhà bên cạnh cũng cường hào dựa , còn phô trương hơn cả nhà thế là tổ phục càng tức, ngày ngày ở nhà mắng chửi.”

Một kẻ khác khinh bỉ : “Cho nên tổ phụ nhà ngươi mới chạy tới mặt Thái Tử cáo trạng, trị tội nhà càng nghiêm ư? Nhà ngươi nên kéo khác xuống nước cùng hả?”

Vị quan viên hừ hừ : “Mọi đều cường hào dựa , chỉ mỗi nhà xui xẻo? Mọi cùng xui xẻo mới công bằng.”

Một khác gia nhập : “Aizzz, thế đạo gian nan, thế gia khó sống.

Từ khi Lý gia…… ừm, đều rụt cổ co vòi, nơm nớp lo sợ.

Thái Tử điện hạ một chiêu quả khiến sợ hãi.

Vương , và Thái Tử gần, thể hỏi thăm xem Thái Tử cũng thích thế gia giống bệ hạ ?”

Cái kẻ gọi là Vương vội vàng : “Lời sai , Thái Tử điện hạ cũng là loại .

Các cứ yên tâm , qua vài tháng hẳn là Thái Tử chỉ trị tội cường hào chứ đụng tới thế gia .

Bệ hạ thích thế gia nhưng Thái Tử trị quốc thì dựa thế gia chúng .”

Mọi xôn xao, đều tới chuyện trị tội cường hào.

Đại để là đám thế gia hiện tại đều đang xem xét thời thế mà phán đoán thế cục.

Năm đó hoàng đế đao to búa lớn, thà rằng quốc mẫu cũng đuổi Lý thị chạy về Kim Lăng.

Điều khiến đám thế gia liên thủ lấn át đều run rẩy.

Thế gia mới hồn vài năm thì Thái Tử trị tội cường hào, thế là đám thế gia sôi nổi bất an.

Lúc bắt đầu trị tội cường hào ai nghĩ đến điều sẽ ảnh hưởng tới thế gia.

Hiện tại đám thế gia bắt đầu bất an, Thái Tử thấy thế thì trấn an thế gia.

Lưu Văn Cát bọn họ những việc thì trong lòng dâng lên một ý niệm cổ quái.

Bọn họ thảo luận những việc chẳng liên quan gì tới …… chuyện bọn họ đang thảo luận bắt đầu bằng sự hy sinh của và Xuân Hoa.

Nếu sự hy sinh của Xuân Hoa thì bộ thế cục sẽ tới một bước .

Sẽ việc trị tội cường hào.

Sẽ việc thế gia bất an và mờ mịt.

Cũng sẽ việc đám quan viên hỏi đường, thăm dò ý đồ của bệ hạ và Thái Tử.

Chỉ một sợi tóc nhổ cả đều run.

Lưu Văn Cát như suy tư gì đó, trong lòng thầm nghĩ đây chính là chính trị.

Rõ ràng ban đầu chỉ là những nhân vật nhỏ nhất, đáng để ý nhất…… Lại khiến cho bộ thế cục biến hóa.

cũng chẳng cần hỏi những kẻ ảnh hưởng chẳng ai Xuân Hoa và Lưu Văn Cát là ai.

Chính trị quả là…… đến tàn khốc, khó trách sợ nó đến thế.

Chỉ khi quyền trong tay mới thể gì thì .

Lúc Lưu Văn Cát đang nghĩ như thì thái giám tới chuẩn cơm trưa cho các vị lang quân.

Chỉ thấy vị Hàn Lâm học sĩ lúc để ở đây chép sách xốc mành, thuận miệng : “Chuẩn nhiều một phần, trưa nay Ngôn Tố Thần cũng ở chỗ ăn trưa.”

Thái giám cong eo đáp , còn Lưu Văn Cát trong góc chép sách thì sửng sốt, bút trong tay suýt thì bóp gãy ——

Tố Thần?

Sao Tố Thần ở đây?

Tố Thần ở đây thấy?

Lưu Văn Cát nghĩ tới đây căn cứ theo tính tình của Ngôn Thượng thì trong lòng một suy đoán.

Vì thế nhân lúc vị Hàn Lâm học sĩ xoay chuẩn tiến bên trong lập tức dậy, vội vàng cầm công văn chép xong mang qua cho xem.

Vị Hàn Lâm học sĩ lật sách, gật đầu : “Không tồi.”

Lưu Văn Cát nhân cơ hội đó hỏi: “Lang quân mới Ngôn Tố Thần, là Ngôn Nhị Lang của Trung Thư Tỉnh ?”

Hàn Lâm học sĩ qua, ánh mắt nheo .

Lưu Văn Cát thấy thế thì vội giải thích: “Nô tài từng tới một vị Ngôn Nhị Lang “bề ngoài tuấn tú, phong thái mềm mại” khi đưa than cho Trung Thư Tỉnh.”

Hàn Lâm học sĩ : “Ừ, sai.

Quả là ‘bề ngoài tuấn tú, phong thái mềm mại’.

Lưu Văn Cát : “Nô tài ở đây cả buổi sáng nhưng vẫn gặp ngài , quả là đáng tiếc.”

Hàn Lâm học sĩ tiếp tục cúi đầu công văn trong tay, chút để ý : “À, nếu ngươi tâm thì nên cảm tạ .

Chính kiến nghị hỏi xem thái giám nào chữ thì cho tới chép sách.”

Lưu Văn Cát nghĩ thầm quả nhiên như thế, nhưng mặt vẫn kinh ngạc : “Vị lang quân đúng là .”

Hàn Lâm học sĩ liếc một cái, vì thử gì nên lập tức phòng trong.

Lưu Văn Cát thấy nụ đầy thâm ý của vị Hàn Lâm học sĩ thì rùng .

Hắn nhận đối phương chỉ thử …… Đám quan viên quả là kẻ ngốc, ai cũng khó đối phó.

May là tính tình Lưu Văn Cát hiện nay như .

Hắn nhớ những gì thì cảm thấy bản để lộ chuyện quen với Ngôn Thượng, trong lòng cũng đỡ lo.

Lưu Văn Cát tự hỏi một hồi quyết định khi xong việc sẽ thương lượng với đồng bạn để thêm gấp đôi than cho Hàn Lâm Viện.

Hắn đây là mùa đông đầu tiên Ngôn Thượng trải qua ở Trường An, đương nhiên sẽ sợ lạnh cực kỳ, cũng sẽ thích ứng.

Thêm nhiều chút than lúc thể quan tâm một chút.

Vốn Lưu Văn Cát định gì để phòng vị Hàn Lâm Học Sĩ nghi ngờ.

đó nghĩ nếu gì thì sẽ chứng thực chột , cũng quen Ngôn Thượng…… Không bằng chỉ cần coi Ngôn Thượng như một vị quan viên bụng quan tâm đến , dùng chút than sưởi báo đáp là .

Nhiều hơn nữa thì cần .

Vị Hàn Lâm học sĩ cũng sẽ nhàm chán tới độ chạy tới hỏi Ngôn Thượng quen một thái giám .

Sau khi suy nghĩ kỹ những điều Lưu Văn Cát xuống chép công văn.

Ngòi bút sột soạt, lòng trầm tĩnh, cũng bắt đầu học những kẻ mà đấu đá.

Lúc chạng vạng, Mộ Vãn Diêu rời hoàng thành, tâm tình hết sức vui mừng.

Lúc nàng đánh bại Nhàn Phi, đoạt lấy việc xử lý đại điển tay.

Nàng ở trong xe ngựa lật xem tình huống của các quốc gia tới dự tiệc, trong lòng tính toán đến việc sắp xếp chỗ thỏa đáng cho cả đám.

Ừm, việc sắp xếp trong cung ăn khớp với sắp xếp bên ngoài của Thái Tử mới .

Mộ Vãn Diêu thấy Ô Man trong những tiểu quốc thì thể nhẹ nhàng thở .

Tiếp đãi sứ thần Ô Man vẫn là việc khó xử với nàng.

Ô Man tới là nhất…… Mộ Vãn Diêu cầu nguyện trong lòng, để chiến loạn ở Ô Man tiếp tục, để bọn họ tâm tình việc khác.

Để kẻ thể phân việc khác.

Thế cục của Ô Man phức tạp, vốn dĩ dễ giải quyết.

Mộ Vãn Diêu trong xe nghĩ những việc đó cảm giác xe ngựa dừng , chứng tỏ bọn họ xắp khỏi hoàng cung.

Trong chốc lát xe ngựa tiếp, trong lòng nàng bỗng xoay chuyển, miệng hỏi bên ngoài: “Đã cửa ngoài ?”

Thị nữ Hạ Dung cưỡi ngựa bên ngoài thấy thế thì trả lời: “Vâng, tới cổng hoàng thành, sắp sửa qua cổng ngoài.”

Mộ Vãn Diêu : “Dừng xe, ngươi đây.”

Hạ Dung khó hiểu nhưng vẫn cho xe ngừng , bản thì chui trong xe.

Mộ Vãn Diêu đánh giá thị nữ đang mặc nam trang suy tư gì đó : “Ngôn Thượng hẳn đang ở Hồng Lư Tự đúng ?”

Hạ Dung nỗ lực đuổi kịp ý nghĩ của công chúa đáp: “Theo lý thì thế.”

Trong mắt Mộ Vãn Diêu lộ tràn đầy hứng thú: “Ta còn bao giờ tới Hồng Lư Tự, đến xem việc thế nào.”

Hạ Dung cả kinh, vội vàng : “Điện hạ, thể như thế! Nếu nhận thì ?”

Mộ Vãn Diêu liếc nàng : “Vào giờ hẳn đám đại quan về , những kẻ còn ở Hồng Lư Tự chỉ đám quan bát, cửu phẩm tép riu thôi.

Mà mấy kẻ đó thì nhận .”

Hạ Dung gấp đến : “Để tránh rắc rối……”

Mộ Vãn Diêu mỉm nàng : “Để phòng ngừa thì chúng đổi quần áo cho , sẽ giả ngươi tới Hồng Lư Tự thăm dò.”

Hạ Dung sợ ngây : “A?”

Hạ Dung tủi trong xe ngựa, công chúa còn bức bách nàng mặc bộ quần ao hoa mỹ phức tạp của .

Trong bộ quá trình Hạ Dung đều hoảng sợ, dám mặc.

Đến cuối cùng nàng vẫn bắt mặc cái váy dài của công chúa và trong xe.

Tà váy tươi trải sàn xe, lấp lánh trong ánh hoàng hôn, ánh sáng nhảy nhót cực kỳ lộng lẫy.

Hạ Dung gì để phản đối nhưng lúc công chúa mặc nam trang nhẹ nhàng nhảy xuống xe nàng bám ở cửa xe rưng rưng : “Điện hạ, ngài sớm về nhé, đừng bỏ nô tỳ ở đây.”

Mộ Vãn Diêu mặc một nam trang đoan chính, lúc đang cúi đầu sửa cổ áo thấy thế thì .

Khuôn mặt nàng tú lệ, môi hồng răng trắng quả là đáng yêu.

Nàng khanh khách : “Các ngươi về , cần chờ .”

Dứt lời Mộ Vãn Diêu phất phất tay thong thả ung dung tới Hồng Lư Tự.

Mộ Vãn Diêu lệnh bài của Hạ Dung, thuận miệng bịa một lý do cung việc.

Nàng thẳng tới Hồng Lư Tự, tiểu dẫn đường mang nàng chỗ việc của quan gọi một tiểu quan trẻ tuổi tới.

Người hỏi nàng tới việc gì còn Mộ Vãn Diêu thì chắp tay lưng, bọn họ hề khiếp sợ : “Ta là thị nữ trong nhà Ngôn Nhị Lang, lang quân…… nhà ở đây ?”

Nói đến “Lang quân” mặt nàng đỏ lên.

Vị quan trẻ tuổi thế thì hỏi tiếp: “Nương tử đến Ngôn nhị Ngôn Tố Thần ư?”

Mộ Vãn Diêu thấy thế ánh mắt nhẹ nhàng sáng lên.

Nàng áp cảm xúc nhảy nhót trong đáy lòng xuống mà rụt rè gật đầu.

Trong lòng nàng nghĩ nếu Ngôn Thượng thấy bộ dáng của thì hẳn sẽ chấn động và dọa.

Nghĩ đến biểu tình dọa của là nàng nở nụ vui vẻ.

Tiểu quan : “Nương tử tới thật khéo, chiều nay Ngôn Nhị Lang cùng một vị sứ thần b.ắ.n tên , giờ còn về .”

Mộ Vãn Diêu lập tức thất vọng : “Vậy sẽ đợi .”

Dứt lời nàng lập tức chính đường của Hồng Lư Tự, bộ dáng nên của một thị nữ.

Tiểu quan trợn mắt há hốc mồm nàng tự ý , bản ngăn cũng kịp…… Hắn lắc lắc đầu nghĩ thầm Ngôn Tố Thần khiêm tốn nhưng thị nữ nhà to gan thế?

Vất vả lắm Ngôn Thượng mới xong việc mà về Hồng Lư Tự nghỉ ngơi một chút.

Chàng định sửa sang việc hôm nay đó về nhà.

Lúc còn đang quanh quẩn trong phòng tìm thuốc trị thương thì thấy một tiểu quan , thấy về lập tức hỏi: “Nhị Lang đang tìm cái gì thế?”

Ngôn Thượng: “Một ít thuốc trị thương.”

Tiểu quan kinh ngạc hỏi: “Huynh thương?”

Ngôn Thượng đáp: “Nhẹ thôi, quan trọng.”

Tiểu quan đồng tình mà liếc một cái vì việc hầu hạ đám sứ thần hề dễ.

Hắn xuống chỗ , đó bỗng nhớ một việc: “ , thị nữ nhà đến tìm đó, khí thế lớn lắm.”

Ngôn Thượng ngẩng đầu: “A?”

Cái gì mà thị nữ nhà ?

Tiểu quan chế nhạo : “Thật là thị nữ nhà hả? Ta thấy so với chủ mẫu nàng còn khí thế hơn chứ.

âm thầm tư thông với thị nữ nhà nhưng cho chúng ?”

Ngôn Thượng: “…… A?”

Loading...