Công Chúa Yêu Kiều - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:24:37
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám Ô Man phía Mông Tại Thạch thẳng, bày trận địa sẵn sàng đón địch.

Ánh mắt sắc bén của bọn họ chằm chằm vị quan viên Đại Ngụy trẻ tuổi đang bàn chữ giống như Ngôn Thượng là hồng thủy mãnh thú .

Nghe Mông Tại Thạch hỏi chuyện thì chỉ Ngôn Thượng mà ngay cả đám Ô Man phía cũng đều lộ thần sắc bừng tỉnh.

Vì mấy năm nay tuy Ô Man vội vàng đại chiến với Xích Man nhưng vị Ô Man Vương vẫn từng quên ai là kẻ gây trận chiến .

Hắn cho lẻn biên quân Đại Ngụy đó Lý Chấp ở huyện Nam Hải, tức là của Đan Dương công chúa.

Lá thư Lý Chấp gửi do một tên “Ngôn Thạch Sinh” hiến độc kế khiến Nam Man nội loạn.

Nam Hải Lý Chấp quản lý lọt chút tin tức nào, bọn họ cách nào trộn.

Đám Ô Man mất nhiều thời gian và manh mối mới thể tra tới đó nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Bọn họ đoán Ngôn Thạch Sinh là mưu sĩ của Lý Chấp nhưng bọn họ canh ở Nam Hải nửa năm cũng từng thấy kẻ nào tên là Ngôn Thạch Sinh xuất hiện.

Sau lá thư , Ngôn Thạch Sinh giống như biến mất, cũng bao giờ thấy Nam Hải huyện lệnh Lý Chấp chủ động liên hệ với .

Thám tử về báo với Mông Tại Thạch như thế nên cũng chẳng cách nào.

Nay tới Đại Ngụy nhưng Mông Tại Thạch cũng rảnh tự Nam Hải một chuyến, hơn nữa vị quan viên cũng họ Ngôn, còn thiết với Đan Dương công chúa như , hai còn cùng dạo Bắc Lí…… Mông Tại Thạch đương nhiên nghĩ rằng Ngôn Thạch Sinh và vị quan viên mặt là một nhưng cũng cảm thấy giữa hai thể liên hệ nào đó.

Mông Tại Thạch dựa tường, tay chống lên giá sách bên cạnh, đầu cúi xuống tùy tiện nghịch một cành hoa mai cắm ở bình hoa đặt ở góc tường.

Hắn từng thấy loại hoa nhỏ màu vàng , vì thế vô cùng hứng thú mà thuận miệng trả lời: “Chỉ là quen Đan Dương công chúa và nàng thuận miệng tới nên mới hỏi.”

Hắn lời Ngôn Thượng dối.

Thần sắc của Mông Tại Thạch nhàn nhạt, nhưng hiển nhiên đám Ô Man phía còn luyện bản lĩnh của Đại Vương nhà bọn họ.

Ô Man rốt cuộc lạc hậu hơn Đại Ngụy nhiều, hàng năm bọn họ sống du mục và đánh liên miên nên tính cách thô lỗ.

Bọn họ thông minh như Đại Ngụy, cũng coi đám Đại Ngụy là một đám “Giảo hoạt” “Trước đồng nhất”.

Cho nên Mông Tại Thạch dối bởi vì đám Ô Man thấy cái tên “Ngôn Thạch Sinh” là lập tức lộ bất bình và tức tối.

nghĩ tới lời Đại Vương dặn dò nên bọn họ thu liễm .

Nhìn thấy thần sắc của bọn họ, kết hợp với biểu tình của Mông Tại Thạch…… đại não của Ngôn Thượng ngừng xoay chuyển, đoán rằng nếu duyên cớ gì khác thì hẳn chính là do hiến kế cho Mộ Vãn Diêu nên gây phiền toái .

Con ngươi của lóe lên đó : “Hóa là thế, tiếc Ngôn Thạch Sinh là ai.”

Nói xong cất quyển sổ trong tay , đó mở một cuốn sách mới, nữa đối chiếu mà dịch tờ “Chúc thọ” .

Mông Tại Thạch chằm chằm Ngôn Thượng hỏi: “Chẳng ngươi từng mơ hồ qua ?”

Ngôn Thượng nhàn nhã tự tại bằng tiếng Đại Ngụy: “Chỉ sợ lang quân hiểu thói quen của Đại Ngụy .

Mơ hồ qua và một cách chính xác chính là sai một ly một dặm.”

Đám Ô Man phía Mông Tại Thạch bắt đầu xoay quanh hỏi: Có ý gì? Cái tên đang cái đống thành ngữ hoa hòe của Đại Ngụy hả?

Dù Mông Tại Thạch hiểu tiếng Đại Ngụy nhưng cũng cố hết sức mới xong lời .

vẫn thèm để ý mà Ngôn Thượng : “Ngôn Thạch Sinh là nhân vật như nên còn tưởng nổi danh mới .”

Ngôn Thượng đáp: “Vậy lang quân sai .

Ta Ngôn Thạch Sinh mà ngài là nhân vật nào, nhưng hiển nhiên chẳng nhân vật nổi danh gì.

Lang quân thể tùy ý hỏi trong Trường An, hẳn sẽ trả lời như , chẳng ai kẻ là ai.”

Mông Tại Thạch hỏi: “Đan Dương công chúa cũng ?”

Ngôn Thượng ngước mắt, hề do dự : “Vậy ngươi thể hỏi Đan Dương công chúa.

Lang quân quen Đan Dương công chúa ?”

Mông Tại Thạch chỉ đáp: “Chỉ quen sơ sơ, cũng lắm.”

Ngôn Thượng đáp: “Thấy khí khái của lang quân thế thì hẳn cũng là một vị tướng quân.

Nếu Đan Dương công chúa từng hòa thì ngươi quen ngài chứ?”

Mông Tại Thạch hỏi: “Nàng hòa là việc của nàng, liên quan gì tới ?”

Hai cứ thế đối chọi gay gắt, một câu tiếp một câu.

Những khác ở trong phòng đều cảm thấy bầu khí căng chặt, cảm giác như hai đang giương cung bạt kiếm.

Đám Ô Man càng thẳng hơn, một quan viên Đại Ngụy tới cửa vốn đang đẩy thấy động tĩnh bên trong nên cũng lặng lẽ lui chứ định chen cuộc tranh luận .

Ngôn Thượng tranh chấp với Mông Tại Thạch nhưng vẫn ngừng bút.

Mông Tại Thạch thì nhàn tản thưởng thức cành mai, giống như thích cành hoa đó.

Sau đó Ngôn Thượng ngừng bút, gác lên giá bút định dậy mang thiệp dịch xong thì một tên Ô Man lập tức lên tiếng đánh gãy khí giao tranh : “Đứng !”

Hắn hét lớn một tiếng với Ngôn Thượng đang dậy khiến Mông Tại Thạch cũng tò mò xem cái tên phát hiện cái gì mà dám chuyện như thế với quan viên Đại Ngụy.

Tên Ô Man nhanh chóng về phía Ngôn Thượng, bộ dạng hùng hổ giống như đang c.h.é.m giết.

Trên đường tới Trường An, ít bá tánh Đại Ngụy thấy tư thế của bọn họ thì sợ tới mức đều tránh .

Cái tên Ô Man cũng dùng cách tương tự để dọa Ngôn Thượng nhưng chỉ thấy mặt đổi sắc, đạm mạc .

Ngoài phòng quan viên khác của Hồng Lư Tự lặng lẽ quan sát tình huống bên trong, lúc nhịn —— Ngôn Nhị chính là dám g.i.ế.c gia chủ của Trịnh gia ngay tại chỗ.

Loại tâm tư quyết đoán như thế thể một tên Ô Man dọa chứ?

Tên Ô Man dọa Ngôn Thượng thì chút kinh ngạc .

đây hiển nhiên chuyện .

Hắn tới chỗ bàn mới , một tay lật xem cuốn sổ đầu tiên mà .

Ngôn Thượng vẫn giữ nguyên tươi , còn giả bộ kinh ngạc hỏi: “Lang quân ?”

Tên Ô Man nhanh chóng xem xong cuốn sổ , thấy chữ đó ngay ngắn xinh , đầu đuôi rõ ràng, hề vết bẩn.

Cái vốn hảo mỹ mãn vì tên quan viên Đại Ngụy còn bỏ qua nó mà một cuốn nữa gì?

Hắn về phía Ngôn Thượng, giao cuốn sổ thứ hai trong tay .

Ngôn Thượng mỉm : “Xem lang quân lên án cái gì đó.

Vậy ngươi chuẩn , đây là đất của Đại Ngụy, vạch trần và xác nhận một quan viên Đại Ngụy tội thì dù chỉ là một quan viên cấp thấp ngươi cũng chịu 30 trượng .

Lang quân ở đất Đại Ngụy quan duy trì trật tự như Ngự Sử Đại Phu, theo quy củ của Đại Ngụy.”

Tên Ô Man kinh ngạc : “Chúng Ô Man!”

Ngôn Thượng mỉm : “Đây là thủ đô Trường An của Đại Ngụy.”

Tên Ô Man: “Chúng là khách.”

Ngôn Thượng: “Khách theo chủ.”

Tên cực kỳ tức giận: “Ngươi, ngươi……”

Ngôn Thượng giơ cuốn sổ trong tay lên hỏi: “Ngươi còn xem ?”

Nói đến đây khí trong phòng giằng co.

Tên Ô Man chủ nên đầu Mông Tại Thạch vẫn đang nhàn nhã ngắm hoa.

Ngôn Thượng giật giật mắt, nghĩ thầm hẳn địa vị cao.

Mông Tại Thạch kinh ngạc tranh chấp giữa bọn họ hỏi: “Nhìn gì? Ta cũng chủ .”

Hắn liếc cái tên Ô Man , trong lời tuy ý nhưng cũng cả lãnh khốc và uy nghiêm.

Cái tên Ô Man run rẩy một cái nhưng lúc xoay mặt Ngôn Thượng thì thần sắc trở nên ngang ngạnh.

Hắn dùng tiếng Ô Man luyên thuyên một lúc: “Ta chắc chắn cuốn sổ trong tay ngươi vấn đề! Ta nhất định xem! Nếu ngươi gì sai thì sẽ ngoài lĩnh 30 trượng.”

Ngôn Thượng cực kỳ rõ ràng: “Ngươi lĩnh 30 trượng sẽ cho ngươi xem.”

Tên Ô Man : “Mẹ nó, ngươi chơi lão tử hả……”

Hắn giận dữ nhào qua áp đảo vị quan viên Đại Ngụy vẻ yếu đuối mong manh mặt.

chỉ thấy đối phương đạm mạc : “Nếu đánh quan viên Đại Ngụy thì trong đại điển Ô Man cần xuất hiện nữa.”

Mông Tại Thạch ở phía quát: “Lỗ Khắc Ly!”

Đó là tên của gã Ô Man .

Lúc mặt xanh tím, giãy dụa một hồi mới đầu, trầm mặt ngoài phòng lãnh côn.

Trong lúc nhất thời, trong sương phòng đều thấy tiếng “Đốc đốc” của gậy gỗ đánh .

Hồng Lư Tự lập tức trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Hồng Lư Tự Khanh cũng xem, đại đường ông hoảng sợ cứng đờ mà tên Ô Man đang đánh trong viện.

Một Hồ tiếng Ô Man gọi từ chợ phía Tây đến.

Tên Hồ khuyên tên Ô Man cần như thế ảnh hưởng tới hòa khí của hai bên.

cái tên Ô Man chỉ tím mặt lớn tiếng quát: “Ta cam tâm tình nguyện lãnh 30 trượng! Là tự nguyện!”

Khuyên vì thế tiểu của Đại Ngụy chỉ thể dùng đại hình để hầu hạ.

Hồng Lư Tự Khanh cấp báo cáo thì thở dài : “Ngôn Nhị Lang…… Mơ hồ như thấy phong thái của lúc dùng một mũi tên g.i.ế.c gia chủ của Trịnh thị.”

Hồng Lư Tự Khanh mang khuôn mặt trắng bệch nghĩ nếu xảy án mạng với đoàn Ô Man trong đại điển thì ông đúng là hứng đủ.

Cuối cùng chỉ thể khổ : “Không hổ là Ngôn Tố Thần vang danh khắp Trường An.”

Bên cạnh một vị quan khác run run rẩy rẩy hỏi: “Chúng cần nhúng tay ?”

Hồng Lư Tự Khanh trời : “Không cần nhúng tay.

Ngôn Tố Thần cũng quan viên chính thức của Hồng Lư Tự ……”

Ông giảo hoạt : “Ngôn Tố Thần biên chế ở Trung Thư Tỉnh, nếu Ô Man vấn đề thì mà vấn tội Trung Thư Tỉnh.

Lưu tướng công lão sư của Ngôn Tố Thần ? Có một học trò như thế hẳn ông đau đầu lắm đây.”

Đám phía liên tục gật đầu, chuyện của Ngôn Tố Thần cần bọn họ chịu trách nhiệm thì lập tức yên tâm xem diễn.

Một lát Lỗ Khắc Ly tập tễnh trở về, đen mặt duỗi tay với Ngôn Thượng.

Chàng với đó đưa cho cuốn sổ chuẩn giao cho triều đình.

Tên lập tức hổn hển, sốt ruột giở xem —— nếu cuốn sổ vấn đề thì đánh oan uổng, còn chê .

Quay về Đại Vương cũng nhất định phạt ! Nói chừng sẽ g.i.ế.c !

Lúc xem cuốn sổ, trang giấy vang lên xôn xao, hai mắt đột nhiên sáng lên, đầu báo cáo với Mông Tại Thạch: “Đại, đại ca! Hai cuốn sổ quả thực giống ! Tên quan viên Đại Ngụy nộp cuốn lên, nhưng nó dày và nhiều chữ hơn cuốn chuẩn lúc .”

Lỗ Khắc Ly càng hưng phấn lớn tiếng : “Nhất định động tay ở trong vì khinh chúng tiếng Đại Ngụy nên mới khiến chúng mặt hoàng đế.”

Ngôn Thượng than: “Lang quân, nhắc nhở ngươi một nữa, nếu vô duyên vô cớ bôi nhọ thì sẽ đánh nữa đó.”

Sắc mặt tên đại biến, nghĩ tới mấy trượng thì m.ô.n.g đau nhói lên.

lúc cho Mông Tại Thạch xem nên vẫn kiên định: “Người Ô man chúng từ nhỏ lớn lên lưng ngựa, giống đám Đại Ngụy yếu đuối các ngươi! Ta sợ đánh gậy!”

Mông Tại Thạch để ý tới cấp ồn ào mà chỉ cúi đầu lật xem hai quyển sổ.

Tuy học một ít tiếng Đại Ngụy từ Mộ Vãn Diêu nhưng chỉ là chút lời đơn giản.

Lúc chỉ hiểu vài từ đơn thuần, còn những chữ Ngôn Thượng …… Mười cái thì chín cái .

Bút pháp của văn sĩ thường dùng từ ngữ phong phú chau truốt, cố tình chọn lọc…… Đây là những thứ mà Ô man vĩnh viễn hiểu .

Đó là Ngôn Thượng còn văn chữ nhất Đại Ngụy đó.

Nếu Vi Thụ ở đây, hoặc Phùng Hiến Ngộ Lưu Văn Cát thì văn chương bọn họ sẽ khiến đám Ô Man đầu váng mắt hoa.

Hiện tại chỉ Ngôn Thượng cũng cuốn thứ hai dày hơn cuốn đầu tiên 3 trang.

Mông Tại Thạch híp mắt, cảm thấy bình thường, về phía Ngôn Thượng hỏi: “Ngươi công nhận ?”

Ngôn Thượng : “Vậy xem lang quân quyết định như thế nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-74.html.]

Hai .

Mông Tại Thạch mỉm : “Ta đương nhiên là tin tưởng ngươi.

Phong thái khí độ của ngươi…… Khiến gặp quen, hẳn ngươi sẽ sai cái gì.”

Ngôn Thượng mỉm , đó quả nhiên thấy đối phương chuyển giọng : “…… Ô Man chúng ngàn dặm xa xôi tới đây, quả thực dễ dàng, cũng thể chấp nhận bất kỳ sai lầm nào.

Cho dù đắc tội ngươi thì chúng cũng kiểm tra xem.”

Ngôn Thượng động tác “Mời”.

Lúc Hồng Lư Tự tiếp đãi đám Ô Man thì tin tức cũng truyền cung.

Theo lễ nghĩa bọn họ sắp xếp việc đón đám Ô Man tới.

Không riêng như thế, Hồng Lư Tự còn mang tới một tin tức là Ô Man Vương tự tới triều bái, hiển nhiên là kính trọng Đại Ngụy.

Bọn họ tốn mười vạn tinh lực để chiêu đãi khách thật tránh để Ô Man thất vọng buồn lòng.

Lúc nhận tin tức Mộ Vãn Diêu mới từ trong tẩm cung của lão hoàng đế ngoài.

Phía nàng còn Ngọc Dương công chúa.

Lúc thái giám báo tin với Mộ Vãn Diêu thì thấy sắc mặt nàng đổi nên cũng yên tâm.

Mộ Vãn Diêu chỉ gật đầu “Ta ” nhưng bàn tay giấu trong tay áo của nàng siết chặt , lạnh lẽo quấn quanh:…… Ô Man Vương tự tới!

Là Mông Tại Thạch!

Hắn quả nhiên buông tha nàng!

Thái giám mang một quyển sổ của Ô Man đưa cho Đan Dương công chúa để nàng xem qua đó mới lui .

Ngọc Dương công chúa phía Mộ Vãn Diêu, mắt chằm chằm bóng dáng nhỏ dài của nàng một hồi lâu.

Nàng rối rắm vì gần đây Quý Phi cấm túc, việc xử lý đại yến rơi tay Mộ Vãn Diêu khiến mẫu phi và tam ca đều vui.

Gần đây triều, đám đại thần quan hệ với Mộ Vãn Diêu cũng khiến tam ca mệt mỏi ứng phó.

Hiện tại tam ca cũng nhúng tay đại điển thế nên hy vọng thể tạm thời giải hòa với Mộ Vãn Diêu, dùng em gái của là Ngọc Dương công chúa thuyết khách.

Lúc Ngọc dương công chúa ôn nhu gọi: “Lục .”

Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu, nghi hoặc thấy Ngọc Dương công chúa qua ôn nhu : “Có lẽ đang mang thai đứa nhỏ thứ hai nhưng vẫn cho phu quân .

Ta chia sẻ tin với .”

Thần sắc mặt Mộ Vãn Diêu cực kỳ , lúc nàng cúi đầu cái bụng còn bằng phẳng của Ngọc Dương công chúa.

Sau đó nàng đánh giá tứ tỷ của một phen mới lễ phép : “Chúc mừng.”

Ngọc Dương công chúa vươn tay vỗ về bụng , ôn nhu : “Lục cảm thấy cuộc sống của thế nào? Phu quân tuy rằng bận rộn, nhưng là công chúa nên cũng cực kỳ tôn trọng , cũng thể nạp .

Những thứ như chồng nàng dâu cũng chịu bởi vì là công chúa.

Đó là chỗ của một vị công chúa hơn nữa với nữ nhân chung thì phu quân, con cái là một chuyện may mắn.”

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Tứ tỷ cái gì?”

Ngọc Dương công chúa thần sắc lãnh đạm và bộ dáng dầu muối ăn của nàng thì chút sốt ruột : “Ý là nữ tử sinh vốn để hiền thê lương mẫu, vì phu quân sinh nhi dục nữ, phu thê ân ái, con cái song .

Đây mới là hạnh phúc của chúng ! Chứ như lục , cả ngày cùng các đại thần bàn thảo chính sự.

Có quyền thì như thế nào? Chung quy chúng cũng nam tử, cũng thể tranh một phần.

Sao lục tìm một phò mã, cùng sinh con đẻ cái, một vị công chúa giống ?”

Ngọc dương công chúa còn hỏi: “Sao một hai cùng mấy ca ca đối đầu chứ?”

Mộ Vãn Diêu chằm chằm tứ tỷ của , trong lòng nàng ẩn ẩn dâng lên một chút hâm mộ.

Hiền thê lương mẫu, sinh nhi dục nữ, phu thê ân ái, con cái song …… Mỗi chữ đều như một thanh đao sáng đ.â.m trái tim nàng.

Cảm giác lăng trì , những thứ nàng sớm mất Ngọc Dương công chúa vĩnh viễn cũng hiểu.

Mộ Vãn Diêu : “Ta tha thứ cho tỷ.”

Ngọc Dương công chúa: “……?”

Mộ Vãn Diêu lãnh đạm tiếp: “Ta tha thứ cho tỷ vì tỷ vô tri gì.

Bởi vì tỷ từng trải qua những gì trải qua và thể bình an mà một vị công chúa bình thường nên đương nhiên tỷ c.h.ế.t sống như thế nào.

Tỷ nỗi đau của cho nên chỉ thể vô tri mà khuyên buông bỏ.

Ta trách tỷ vì tỷ là của nhưng cũng hy vọng tỷ thể vĩnh viễn ngây thơ như ngày hôm nay.

Tỷ hiểu tình cảnh của là việc may mắn cỡ nào.”

Ngọc Dương công chúa đỏ mặt, cảm nhận sự trào phúng trong giọng của Mộ Vãn Diêu.

Dù nàng ôn nhu nhưng lúc cũng nhịn tức tối hỏi: “Vì một hai tham gia chính trị chứ?!”

Mộ Vãn Diêu ném tờ thiệp nhận Ngọc Dương công chúa, giọng như lưỡi đao: “Đây là nguyên nhân ——”

Dứt lời, nàng cũng đầu luôn.

Quyển sổ con nện Ngọc Dương công chúa khiến nàng cuống quít đón lấy.

Lúc chỉ thấy Đan Dương công chúa cao giọng gọi “Đánh xe đến Hồng Lư Tự”.

Ngọc Dương công chúa xổm mặt đất, nhặt cuốn sổ mở xem, chỉ thấy mở đầu là vài chữ ——

Ô Man tới triều kiến, Ô Man Vương đích tới.

Tay Ngọc Dương công chúa run lên, nháy mắt nhớ tới Mộ Vãn Diêu từng hòa tới Ô Man.

Hiện giờ Ô Man phái sứ thần tới, tân Ô Man Vương cũng tới…… Vậy Mộ Vãn Diêu nên cái gì bây giờ?

Ngọc Dương công chúa ngẩng đầu về phía Mộ Vãn Diêu.

Chỉ thấy đuôi váy đỏ rực thêu phượng hoàng cùng mảng lớn mẫu đơn và thược dược của nàng.

Mộ Vãn Diêu bước thềm son rực rỡ ánh hoàng hôn, cao quý ung dung.

Mỗi bước của nàng đều trầm , cũng hề đầu nhưng Ngọc Dương công chúa chỉ thấy cả run lên, lạnh lẽo, hối hận bản những lời .

Hồng Lư Tự bóng chiều dần tối mang theo hàn khí lạnh lẽo.

Hồng Lư Tự Khanh mời ngoài, mắt mở to mà tự cầm lấy hai cuốn sổ để xem xét cái chăm chú của .

Đám quan viên của Hồng Lư Tự và Mông Tại Thạch cầm đầu đám Ô Man đều như hổ rình mồi ông khiến lão nhân gia như ông đổ đầy mồ hôi trong ngày đông tháng chạp, cực kỳ tự nhiên.

Sau một lúc lâu Hồng Lư Tự Khanh mới ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp mà Ngôn Thượng.

Trong cái liếc mắt chỉ kính nể và thán phục, hề chỉ trích.

Mông Tại Thạch nhạy bén thấy thế thì như suy tư gì đó.

Quả nhiên Hồng Lư Tự Khanh bắt đầu giải thích với đám Ô Man thông thuộc văn tự Đại Ngụy.

Ít nhất để cho Mông Tại Thạch thể hiểu rõ ràng.

Còn bản Ngôn Thượng thì phiên dịch lời ông cho đám Ô Man khác: “…… Hai cuốn sổ kỳ thực đều sai nhưng dựa theo lễ nghi của Đại Ngụy thì cuốn thứ hai hơn.

Nếu dựa theo lượng từ thì cuốn đầu tiên chỉ là phiên dịch từ bản gốc tiếng Nam Man.

các ngươi hiểu, lễ nghi của Ô Man và Đại Ngụy cách xa nhiều.

Thứ các ngươi đơn giản thì ở đây chúng vòng vèo một hồi.

Ví dụ như các ngươi chuyện lễ bái, nhưng tới Đại Ngụy, trong khi tiến hành đại điển nhất định sẽ lễ bái.

Các ngươi đối mặt với bệ hạ của chúng cũng chỉ gọi là ‘quân phụ’, nhưng chúng nhất định nữa thêm thắt cho các ngươi mới thể tỏ lòng cung kính.

Những sứ thần khác giao thiệp lên chúng cũng đều sửa một phen nên đương nhiên so với nội dung ban đầu sẽ nhiều chữ hơn, lễ nghĩa cũng nhiều hơn.”

Hồng Lư Tự Khanh về phía Ngôn Thượng hỏi: “Vì cuốn sổ đầu tiên ngươi chỉ dịch đúng mà sửa, đến cuốn thứ hai mới sửa?”

Ngôn Thượng rũ mắt đáp: “Vì tiểu sinh vốn quan viên của Hồng Lư Tự mà chỉ tạm thời tới hỗ trợ, cũng quá quen thuộc chính vụ nên chút sai lầm.

May mà tiểu sinh kịp thời nhớ nên mới sửa , ngờ khiến sứ thần Ô Man hiểu lầm.”

Đám quan viên Hồng Lư Tự , ai tin Ngôn Thượng sẽ thuần thục công việc ở đây.

Nếu chỉ mới 10 ngày nửa tháng thì thể thuần thục nhưng ở đây 1 tháng, lúc cũng bao giờ sai lầm, hiện tại quên…… Quả thực là lệ.

Đám Ô Man hiểu lầm thì sắc mặt khó coi.

Lỗ Khắc Ly cúi đầu, bùm một cái quỳ xuống, mặt trắng bệch chuẩn chịu phạt.

Mông Tại Thạch Ngôn Thượng một cái thật sâu, cũng để ý tới Lỗ Khắc Ly.

Hắn tự nhiên mà trả hai cuốn sổ, đó khách khí : “Hóa hiểu lầm vị Ngôn Nhị Lang .”

Nghe khác gọi Ngôn Thượng như thế nên cũng gọi.

Ít nhất thì Ngôn Nhị Lang dễ gọi hơn Ngôn Tố Thần nhiều.

Ngôn Thượng thở dài : “Chẳng qua là hiểu lầm, cũng quen với chính vụ nên khiến khách chê .”

Mông Tại Thạch mỉm : “Thủ đoạn của lang quân thật ghê gớm.”

Ngôn Thượng cũng mỉm : “Lang quân thể thấy rõ, thủ đoạn cũng .”

Hai thổi phồng đối phương một phen, căn bản tới chuyện căng thẳng .

Lỗ Khắc Ly thì dẫn đánh trượng, còn Mông Tại Thạch và Ngôn Thượng thì hiển nhiên đều bày bộ dạng thưởng thức lẫn .

Cái khiến cực kỳ cổ quái.

Sắc mặt của quan viên Đại Ngụy là kỳ quái nhất: Đương nhiên bọn họ mị lực của Ngôn Nhị Lang đủ để bất kỳ kẻ nào cũng thích và quen.

năng lực đến nỗi đám Ô Man cũng đả động thì…… Cũng quá là kỳ quái?

Không khí trong Hồng Lư Tự lúc , hai nước giao lưu khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, tới lúc tan về nhà.

Một đám quan viên khỏi Hồng Lư Tự, bày vẻ dối trá khách khí mà chào hỏi .

lúc bọn họ thấy xe ngựa của Đan Dương công chúa ngang qua đó dừng .

Mông Tại Thạch và Phương Đồng cùng lúc thấy .

Người cũ gặp khiến cơ bắp cả Phương Đồng căng thẳng, còn Mông Tại Thạch thì vẫn , đôi mắt híp .

Hắn lập tức nhận trong xe hẳn là Mộ Vãn Diêu.

Lúc Phương Đồng cúi đầu gì đó với trong xe đó một thị nữ lạ mặt cưỡi ngựa tới bên : “Ngôn Nhị Lang, điện hạ của chúng hai nhà ở gần , hàng xóm nên nếu Nhị Lang về phủ thì chúng sẽ cho ngài nhờ một đoạn.”

Đám quan viên về phía Ngôn Thượng lúc đang chậm rì rì ở phía , sắc mặt đều cổ quái.

Một bên là Ô Man, một bên là Ngôn Thượng từng hoàng thượng tứ hôn nhưng công chúa cự tuyệt.

Hiện tại Đan Dương công chúa mời Ngôn Thượng lên xe mặt đám Ô Man, quả là vi diệu.

Thần sắc mặt Ngôn Thượng đổi, từ biệt đồng liêu tới bên chiếc xe ngựa.

Chỉ thấy mành xe xốc lên, trong khí yên tĩnh, tiếng cửa xe kẽo kẹt vang dội.

Mỹ nhân trong xe như tranh vẽ, sinh động vui vẻ khiến đến ngây ngẩn ngơ.

Mông Tại Thạch thấy Mộ Vãn Diêu ở trong xe, tà váy xòe .

Ánh mắt hai chằm chằm đối phương.

Hắn , ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Biểu tình của nàng thì lạnh nhạt kiêu căng, đôi mắt nhẹ lướt qua .

Trong ánh hoàng hôn chiếu nền lát đá xanh, Ngôn Thượng như cây ngọc đón gió, khí khái tuấn lãng, thong dong.

Thời gian mấy năm giống như một thoáng trôi qua.

Gió lạnh thấu xương, ba đều im lặng nhưng trong lòng hiểu rõ sóng ngầm bắt đầu nổi lên.

Loading...