Công Chúa Yêu Kiều - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:24:42
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới hành lang nhuộm một tầng sáng trắng, trong điện ca vũ cũng mới ngừng.
Đan Dương công chúa từ chỗ , đến chỗ đám thần tử Đại Ngụy đang cùng đám sứ thần.
Bọn họ và cả Mông Tai Thạch đang ngừng đầu nàng.
Nàng chậm rãi đến chỗ bọn họ, ánh mắt từng một.
Có lẽ bọn họ khí thế của nàng áp chế nên lập tức tránh đường để Mộ Vãn Diêu ở giữa, thể trực diện đối mặt với hoàng đế cao.
Nàng chắp tay : “Phụ hoàng, nhi thần gả.”
Sau đó nàng xoay đầu về phía , trong lúc hoảng hốt nàng nghĩ đến năm 15 tuổi, đầu tiên hòa .
Khi đó nàng căn bản thể ở chỗ vì bản tìm một con đường.
Lúc đó thánh chỉ hạ xuống, nàng chỉ thể ngây ngốc đón lấy.
Khi đó nàng chẳng ai để cầu, cũng mờ mịt, vận mệnh đang chờ đợi là cái gì.
Nàng mới 14, 15 tuổi, lật giở sử sách nhưng chỉ thấy vài dòng ít ỏi về những vị công chúa hòa , cả đời thể về triều.
Khi đó Mộ Vãn Diêu chỉ cho rằng ngày sẽ thể gặp cha , vì thế nàng nhè.
Sau đó gả tới Ô Man nàng còn ôm trong lòng sứ mệnh một sứ giả hòa bình của Đại Ngụy……
Bây giờ nghĩ Mộ Vãn Diêu nhịn bật , cảm thấy bản thật ngây thơ, ngu ngốc.
Ô Man cần một sứ giả của Đại Ngụy.
Bọn họ cần là huyết mạch cao quý của Đại Ngụy, cần dung hòa dòng m.á.u với Đại Ngụy.
Bọn họ cần Mộ Vãn Diêu cùng thị nữ của nàng và đám tớ để pha trộn dòng m.á.u của Đại Ngụy và Ô Man, sinh một đống trẻ con.
Bọn họ cần văn hóa, kỹ thuật và tri thức của Đại Ngụy……
Nữ nhân chỉ là công cụ dùng để sinh con mà thôi.
Quay lúc Mộ Vãn Diêu lập tức hướng mặt về phía hoàng đế bên đó mới đám chư thần, và Mông Tại Thạch cao giọng ——
“Ta gì cũng là công chúa của Đại Ngụy, ai cưới cũng đồng ý gả.
Tuy chư vị là ‘hòa ’ nhưng với cũng coi như là gả hai, nghĩ bản là công chúa thì hẳn cũng chút tự do đúng ? Chẳng lẽ nên để bọn họ chinh phục lòng mới thể cưới ?
Phụ hoàng và chư vị đại thần ở chỗ thảo luận việc nên ở , nhưng đây việc thể quyết định trong một ngày là kết quả.
Ta nghĩ chư vị đại thần và sứ thần các nước sẽ thương lượng lâu hơn mới thể đạt kết quả.
Ta ở Ô Man, nam nhân cưới nữ nhân cũng chinh phục đó .
Tại chỉ công chúa Đại Ngụy là chứ? Bất kể Ô Man các ngươi truyền thống gì thì công chúa Đại Ngụy thể gả dễ dàng thế .
Chuyện ước định của hai nước nghĩ vẫn nên thận trọng thảo luận thì hơn, thể vì khác bức mà sai.
Người Ô Man sống lưng ngựa, sức mạnh đương nhiên cường đại nhưng binh mã Đại Ngụy cũng trăm triệu, trang mỹ, kẻ nhu nhược ? Ô Man Vương, ngài ?”
Mông Tại Thạch Mộ Vãn Diêu chỉ thấy nàng khẽ nhếch cằm, ngữ điệu bình thản mang theo ý , đôi mắt bảy phần ý và ba phần sắc bén.
Mông Tại Thạch lập tức đáp: “Đương nhiên.
Ước định của hai nước chuyện ngày một ngày hai mà quyết định .
Hôm nay chỉ thấy điện hạ thì lòng sinh ái mộ, tuyệt đối ý bức bách.
Ta thỉnh cầu bệ hạ cầu thú công chúa, nhưng đương nhiên vẫn để điện hạ cam tâm tình nguyện mới .”
Thấy Mông Tại Thạch như thì sống lưng cứng đờ của Mộ Vãn Diêu càng căng chặt, ánh mắt nàng lên , quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay hoàng đế.
Mà phụ hoàng của nàng vẫn luôn nàng Ô Man, đừng quấy nhiễu Đại Ngụy nữa.
Lúc dù Mộ Vãn Diêu cầu cũng vô dụng nhưng nàng nhịn mà cầu khẩn quỷ thần, còn cầu xin vị mẫu hậu mất của bản ——
Mẫu hậu, oán ngài gả Ô Man.
là nữ nhi duy nhất còn sót của ngài, ngài ở hoàng tuyền thể giúp cầu tình mặt phụ hoàng ?
Ta thật sự đến Ô Man nữa.
Cả đời sẽ cưới gả nữa, Ô Man! Cầu xin ngài! Cầu xin ngài!
Không lời cầu nguyện của nàng tác dụng , hoàng đế cũng quá cố chấp với việc nhưng chỉ thấy ông đó hồi lâu, thấy nàng và Mông Tại Thạch chuyện thì tiếng tùy ý đáp: “Sứ thần còn ở Đại Ngụy nên những việc Trung Thư Tỉnh mà .”
Ông trực tiếp gạt Thái Tử qua một bên, cho nhúng tay việc và để cơ quan chính trị trung tâm giải quyết.
Thái Tử ngay ngắn bàn, tay cầm chén rượu, cả cứng đờ.
Hắn cũng hoàng đế đoán tâm tư của nên mới trực tiếp gạt .
Sau một hồi an tĩnh, trong lòng lập tức rét lạnh vì sự tuyệt tình của hoàng đế với con cái của .
cuối cùng cũng gì.
Tần Vương động đậy nhưng là Hình Bộ Thượng Thư ở đằng ho nhẹ một tiếng kiềm chế .
Bản cũng đây cơ hội để mặt nhưng khó khăn lắm mới cơ hội đoạt quyền từ tay Thái Tử thế mà chỉ vì lòng vua khó gò nên đành ngậm bồ hòn…… Tần Vương nghẹn đến mức mặt xanh mét, chỉ đành uống rượu giải sầu.
Mà mấy vị tể tướng nãy giờ quan viên hai bên tranh chấp lúc lập tức chắp tay, bất đắc dĩ tiếp nhận thánh chỉ.
Bốn vị tướng công , trong lòng đồng thời thở dài vì chuyện hề dễ .
Hoàng đế phía Mộ Vãn Diêu, trong mắt u quang : “Chuyện nữ nhi thường tình của các ngươi nên tự giải quyết, đừng hỏi trẫm.
Trẫm một vị phụ khai sáng.
Ô Man Vương theo đuổi công chúa thì trẫm xem ngươi sẽ thế nào.
Chuyện còn các ngươi tự thương lượng mà .”
Tất cả nhịn nhẹ nhàng thở .
Vị hoàng đế tâm tư thâm trầm, quân tâm khó dò.
Ở mặt hoàng quyền thứ đều cân nhắc, bất kể cái gì cũng mang buôn bán.
Mặc kệ là tình cảm lợi ích, những thứ ông thích, thậm chí ông trúng cũng ngoại lệ.
Vị hoàng đế lãnh khốc bạc tình như , điểm duy nhất chính là thích trao quyền, thích đem chính vụ đẩy cho hoàng tử và thần tử để bọn họ rèn luyện.
Hoàng đế thích quyền nên mới cơ hội cho kẻ hành động.
cũng vì ông thích quyền hành nên đám thần tử, hoàng tử mới thể tranh đến vỡ đầu chảy m.á.u và giữ thế cân bằng quỷ dị.
Tiếp theo là ca vũ thăng bình, ăn uống linh đình.
Chuyện hòa giống như một hồi ảo giác ngắn ngủi.
—
Nơi ngõ nhỏ ngoài phủ của Đan Dương công chúa một tầng tuyết phủ đất, trong trung vẫn những bông tuyết nhẹ rơi xuống.
Có đèn lồng đặt ở góc tường, bên cạnh bụi cây, một nửa đèn khác thì treo lên.
Ngôn Thượng và Vi Thụ vai dựa vai, trong góc tường tuyết bay đầy trời.
Đôi mắt Vi Thụ đen sáng như , lộ trong suốt như tuyết trắng: “Ta cũng thích điện hạ.”
Ngôn Thượng nghiêng đầu , ánh mắt ôn nhuận.
Chàng duỗi tay phủi bông tuyết vai Vi Thụ, động tác nhẹ nhàng.
Vi Thụ thì ôm gối chậm rãi kể: “Lão sư của là cữu cữu của công chúa.
Trước khi biếm tới Lĩnh Nam ông từng qua Lạc Dương.
Khi đó trốn khỏi nhà, một giận dỗi đó tình cờ gặp lão sư.
Ông đối xử với , lúc đó cùng ông tới Lĩnh Nam, nhưng lão sư nghiêm khắc cự tuyệt.
Lão sư ông chẳng tiền đồ nên thể hủy hoại tương lai của .
Thế nên đầu tiên tới Trường An là dựa lộ phí lão sư để cho trộm chạy khỏi nhà.
Mẫu của là ngoại thất của Vi gia, với phận con vợ lẽ thì hẳn là sẽ chẳng nên cơm cháo gì.
Ta ở Vi gia sách nhưng đều ghét và xa lánh.
Lúc mới tới Trường An và tìm công chúa kỳ thật trong lòng khẩn trương và sợ hãi.”
Vi Thụ đỏ mặt, rũ lông mi nhỏ giọng : “Bởi vì lão sư bảo tìm công chúa chuyện thành .
Tuy lão sư bảo thể đợi thêm 2 năm nhưng đường vẫn luôn sợ hãi, …… Sợ công chúa bắt nạt hoặc bức bách.
Nếu vì báo đáp lão sư…… Thì mới thèm tới phủ công chúa.
Sau đó lúc thấy điện hạ thì nàng quả thực…… Giống như lão sư , nàng nhạo .
ban đầu vẫn sợ, luôn khi nào điện hạ sẽ tới gần , sợ điện hạ đột nhiên đưa yêu cầu thành .”
Ngôn Thượng thở dài, tay đặt vai Vi Thụ.
Lúc Vi Thụ mới tới Trường An chắc mới 14 tuổi.
Một thiếu niên 14 tuổi thích chuyện, thích cùng khác giao lưu thấy vị công chúa lớn hơn 4 tuổi, thế công chúa điện hạ thể là vợ trong tương lai…… hẳn là dễ dàng.
Ngôn Thượng hỏi: “Vậy tại đó thường xuyên gặp điện hạ?”
Vi Thụ : “Sau khi điện hạ hỏi tuổi của thì sắc mặt cổ quái, nhưng cũng hề chán ghét mà còn quan tâm đến .
Điện hạ giúp tìm nhà ở, sắp xếp hầu.
Nàng còn tự giúp xem qua , sợ tớ khinh còn nhỏ, sợ ở Trường An .
Ta thích chuyện, nàng nên từ đó về cũng để khác dễ dàng chuyện với .
Hơn nữa mỗi thấy nàng đều , mỗi thấy nàng đều vui vẻ…… cứ thế cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Ban đầu nàng đối xử với cẩn thận, giống như tỷ tỷ.
Tính tình nàng nóng nảy, nhưng ban đầu điều đó.
Lần đầu tiên thấy nàng nóng nảy hoảng sợ, nhưng nàng lập tức qua trấn an, sợ bóng ma tâm lý nên thậm chí còn hứa hẹn sẽ vô cớ cáu giận với .
Lúc đó cảm thấy…… vị tỷ tỷ thật .”
Lông mi của Vi Thụ dính tuyết, khi tan nước khiến lông mi của dính với .
Hắn nghiêng đầu về phía Ngôn Thượng : “Kỳ thật sớm theo lời lão sư mà trở thành phò mã của công chúa.
Càng ngày càng phát hiện điện hạ quá khó khăn, nếu nàng cần thì đương nhiên sẽ về phía nàng.
lẽ vì tuổi còn quá nhỏ, xuất từ Lạc Dương Vi thị nên dù điện hạ luôn hỏi ý kiến của từng để giúp nàng việc gì.
Ngôn nhị ca thể gia thần của điện hạ nhưng .”
Vi Thụ dựa đầu tường, ngửa đầu lẳng lặng : “Cho dù quan hệ với trong nhà nhưng chỉ cần còn mang họ Vi thì sẽ thể thoát khỏi những lợi ích dính liền với bọn họ.
Ta thì dù giúp Vi gia, khác cũng sẽ tự chọn phe của họ.
Thế nên Lý gia kết với Vi gia thì dùng đến và công chúa điện hạ.
Ta cảm thấy điện hạ thích …… Bởi vì nàng thấy là , đưa cho cái cái , gì nàng cũng sẽ đưa cho .
Chỉ là yêu thích đó tình cảm nam nữ đúng ?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng : “Cự Nguyên, là …… Đệ , mặc kệ với với điện hạ thì hai chúng đều thích .”
Vi Thụ chút khó hiểu, trong lòng nghĩ thầm bọn họ thích vì cái gì? Hắn mấy khi lời nào .
Vì thế hé miệng hỏi: “Bởi vì hai đều là .”
Khó lúc Vi Thụ đồng tình : “Nếu khác với họ thích điện hạ thì nhất định sẽ tức giận, còn cảm thấy kẻ đó xứng với điện hạ, hiểu nàng.
nếu là Ngôn nhị ca …… Thì lập tức cảm thấy sẽ với nàng hơn .
Ngôn nhị ca là thể chân chính cởi bỏ khúc mắc trong lòng điện hạ, để nàng vui vẻ.
Nếu là nữ nhân cũng sẽ thích Ngôn nhị ca.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-77.html.]
Ta thấy ánh mắt điện hạ Ngôn nhị ca dù hiểu lắm…… ánh mắt đó thật khác thường.
Điện hạ sẽ , nhưng thấy Ngôn nhị ca đỏ mặt.
Có điều nếu và điện hạ ở bên thì phản đối thường xuyên tới tìm điện hạ ?”
Ngôn Thượng nghiêng đầu đó lắc lắc đầu nhẹ giọng : “Cự Nguyên đừng như .
Bất kể và điện hạ như thế nào, bất kể chúng thể tu thành chính quả …… thì và điện hạ cũng từng chán ghét .
Lúc nào cũng thể tới tìm chúng .”
Chàng thẹn thùng tự trách: “Là chúng lén tình cảm mà với .
Đây là chuyện đúng…… Chỉ là quả thực nên với như thế nào.
Vì chuyện của chúng quá phức tạp…… Điện hạ quá nguyện ý…… Ta thẹn với …… Ta……”
Chàng tạm dừng hồi lâu, mày nhăn , vài thể tiếp.
Chàng tâm lý của Mộ Vãn Diêu chút vấn đề, cũng tới việc bản đắn đo hiểu hết lòng nàng.
Chàng càng ngày càng xử lý việc của Mộ Vãn Diêu như thế nào, cũng càng ngày càng lo lo mất.
Nếu với Vi Thụ…… thì sợ là hôm , hôm Mộ Vãn Diêu đòi chia tay với ngay chứ?
Thật là mất mặt.
Vi Thụ ở bên nhịn : “Khó lúc thấy Ngôn nhị ca đau đầu như thế khiến thật thống khoái.
Cũng chỉ điện hạ mới thể khiến khó xử như thế.”
Hắn phủi tuyết đó lên, đầu về phía Ngôn Thượng lúc cũng lên theo.
Chàng cao hơn một chút, lúc cũng đang lắc đầu vì sự bối rối của bản .
Chàng : “Được, chúng những cái nữa.
Chúng nên treo cho xong đèn thôi.”
Vi Thụ đáp: “Được.”
—
Cung yến kết thúc, cả đêm nay Mộ Vãn Diêu gặp chút vấn đề nào trừ bỏ một khúc nhạc đệm nho nhỏ .
Năng lực của nàng công nhận, dựa theo kế hoạch vốn nàng thể mở rộng ảnh hưởng của trong đám triều thần Đại Ngụy…… nếu nàng trở về Ô Man thì chuyện sẽ chẳng ý nghĩa gì.
Mặt nàng đen như mực, Phương Đồng và Hạ Dung theo Mộ Vãn Diêu đến chỗ xe ngựa.
Lúc đuổi theo gọi: “Công chúa điện hạ!”
Giọng cuồng vọng mang theo ý vang lên ngay bên tai Mộ Vãn Diêu.
Nàng bỗng dưng đầu , đối diện với Mông Tại Thạch lúc đeo mặt nạ lên.
Nàng cái mặt nạ giương nanh nhe vuốt thì càng lạnh mặt.
Nàng phủi tay hất qua nhưng Mông Tại Thạch túm chặt lấy cổ tay.
Mông Tại Thạch : “Hung dữ quá!”
Mộ Vãn Diêu lạnh lùng hỏi: “Ngươi quấy rầy cuộc sống của còn ôn tồn hả?”
Trong giọng của nàng gần như giấu hận ý.
Mông Tại Thạch an tĩnh một hồi đó buông lỏng cổ tay của nàng.
Hắn lui về phía một bước : “Ngày đó ngươi mượn tay và phụ vương để g.i.ế.c nhưng thấy ngươi gì? Vất vả lắm mới sống sót nên đương nhiên cần một lời giải thích.”
Mắt Mộ Vãn Diêu lập tức đỏ lên, nàng về phía , nỗ lực thấp giọng, cả nhịn run rẩy cất giọng gần như nghẹn ngào : “Giải thích gì? Ta ở Ô Man hai ba năm ngươi phụ vương ngươi coi như kỹ nữ, mang khao thưởng kẻ khác còn tính là gì hả? Ngươi dùng thể của , cho ngươi tin tình báo, chẳng lẽ còn công bằng?
Phải, ngươi dạy nhiều thứ nhưng trả hết cho ngươi còn gì? Ngươi tìm thấy kích thích và sung sướng còn thế nào? Còn hy sinh mà chịu đựng vì ngươi …… còn tính là đủ hả? Chẳng lẽ thể g.i.ế.c ngươi? Ta lý do gì ? Đầu tiên chính là phụ vương của ngươi, tới của ngươi, đó chính là ngươi…… Chẳng lẽ đều sẽ hầu hạ các đời Ô Man Vương nối tiếp mà thể phản kháng rời hả? Ta thoát khỏi các ngươi là sai ?”
Mỗi một lời đều như máu, mỗi chữ đều đ.â.m tim Mông Tại Thạch.
Có một khắc giống như đau tới độ thể hô hấp .
Giống như thấy những ngày xưa, khi nàng rúc trong n.g.ự.c lóc…… Hiện tại nàng nhưng mắt nàng đỏ ngầu khiến càng thêm đau lòng.
Cách mặt nạ, Mông Tại Thạch còn giữ ý mà đạm mạc : “Phụ vương quả là với ngươi, nhưng ông .
Chuyện ngươi tính kế và g.i.ế.c , Mông Tại Thạch thể so đo.
Ân oán ngày cũ coi như xóa bỏ, giống như ngươi ở trong điện…… để theo đuổi ngươi một nữa.
Chúng bắt đầu một nhé? Tiểu công chúa…… Cùng về Ô Man .”
Khóe môi Mộ Vãn Diêu rung động, nhiều lời nàng mắng miệng nhưng thể.
Ít nhất lúc nàng thể cắt đứt con đường giữa và Mông Tại Thạch.
Nếu đến con đường đó cũng diệt…… Mông Tại Thạch mà tàn nhẫn quyết tuyệt hợp mưu với phụ hoàng của nàng thì nàng vẫn sẽ Ô Man.
Nàng thể lập tức bức kẻ khiến nảy sinh ác độc.
Hiện tại còn cho nàng thương lượng là bởi vì…… cảm thấy nàng sẽ đầu , sẽ niệm tình cũ của hai .
Mộ Vãn Diêu rũ mắt đáp lời, đó nàng đầu bỏ .
Lúc Mông Tại Thạch lẳng lặng tại chỗ bóng nàng chứ đuổi theo.
Hắn Mộ Vãn Diêu ở Ô Man sống …… hiện tại giống .
Hiện tại là Vương, chỉ cần nàng trở về, chỉ cần nàng đầu thì bọn họ vẫn sẽ kết quả.
Rốt cuộc…… Bọn họ cũng thật sự , tin nàng từng yêu .
—
Phương Đồng theo Mộ Vãn Diêu, một đường hề ngẩng đầu Mông Tại Thạch vì sợ che giấu nổi cừu hận.
Hắn còn nhớ rõ đám Ô Man g.i.ế.c bao nhiêu của …… Cuối cùng chỉ còn vài sống sót trở về từ Ô Man.
Phương Đồng sợ chính ngẩng đầu sẽ nhịn công chúa g.i.ế.c kẻ .
Đây đương nhiên của Mông Tại Thạch nhưng…… hiện tại là Ô Man Vương.
Thị nữ Hạ Dung ở bên thì mờ mịt nhưng cũng dám hỏi nhiều.
Từ khi công chúa và Ô Man Vương chuyện nàng cảm thấy ẩn tình gì đó.
Cái tên Ô Man Vương hình như thích công chúa nhà nàng…… vì công chúa tức giận?
Hạ Dung dám hỏi nhiều, đành mơ hồ theo Mộ Vãn Diêu.
Bọn họ tới chỗ xe ngựa nhưng Mộ Vãn Diêu lên xe mà chỉ Hạ Dung tới chỗ con ngựa.
Sau đó nàng đột nhiên kéo thị nữ lúc nàng đang chuẩn lên ngựa.
Trong tiếng kinh hô của đám thị nữ nàng giẫm bàn đạp nhảy lên ngựa.
Dây cương kéo con ngựa trắng đầu, nháy mắt phóng khỏi cửa thành ——
Đám ở hoảng loạn, chỉ Phương Đồng nhanh chóng cưỡi ngựa của đuổi theo, cao giọng gọi: “Tránh ! Mở cửa! Là Đan Dương công chúa, chớ mạo phạm công chúa!” Sau đó gọi: “Điện hạ! Điện hạ!”
Thuật cưỡi ngựa của Mộ Vãn Diêu , căn bản đợi Phương Đồng đuổi kịp nàng lưng ngựa, vạt áo tung bay phóng .
Con ngựa càng chạy càng nhanh ——
Làm công chúa nên từ nhỏ nàng học cưỡi ngựa.
Lúc tới Ô Man, đám giỏi cưỡi ngựa nên nàng cũng theo Mông Tại Thạch mà học một bản lĩnh trong việc cưỡi ngựa.
Quả thật Mông Tại Thạch đúng, nhiều thứ nàng học từ .
càng như thì nàng càng hận!
Càng hận!
—
Tuyết trắng bay đầy trời.
Con ngựa của Mộ Vãn Diêu tung vó lao , như sấm rền gió giật.
Nàng ném đám Phương Đồng ở tuốt phía xa, cứ thế giục ngựa chạy giống như sống nữa.
Nàng g.i.ế.c Mông Tại Thạch! Nàng nhất định g.i.ế.c Mông Tại Thạch!
Gió gào thét bên tai, tuyết ngưng thành băng lông mi của nàng.
chỉ thế đầu óc nàng mới còn suy nghĩ nữa.
Trong sự trống rỗng đó nàng nhịn nghĩ —— Mọi thứ đều đang lặp , chỉ cần nàng chú ý một chút thì tất cả đều sẽ uổng phí: Những sỉ nhục khi ở Ô Man, quá khứ vứt bỏ, phụ hoàng tàn nhẫn, mẫu hậu lộng quyền, đấu đá và tính kế.
Nàng sai cái gì mà sống một kiếp ? Chẳng nhẽ nàng gây sai lầm thể tha thứ nên mới khổ sở thế ư?
—
Cung thành, hoàng thành, phủ công chúa, cách giữa ba nơi vốn quá xa.
Ngày đó Mộ Vãn Diêu còn coi đây là cái cớ để Ngôn Thượng ở hàng xóm của nàng.
Huống chi tối nay Mộ Vãn Diêu giục ngựa chạy nhanh như thế nên lúc tâm tình của nàng còn bình thì bản giục ngựa chạy tới ngõ nhỏ của phủ công chúa.
Đầu hẻm một đang đưa lưng về phía nàng, trong tay cầm một cái đèn lồng.
Trên tường dựng thang, tớ đang thang treo đèn lồng.
Mộ Vãn Diêu căn bản nhận bọn họ đang gì, nàng hề kiềm cương ngựa để giảm tốc độ mà cứ thế xông thẳng ngõ nhỏ.
Nghe tiếng vó ngựa cực kỳ đột ngột, tên tớ đang thang trúc hoảng sợ khi thấy một con ngựa đang phi nước đại tới chỗ bọn họ.
Sau đó vị lang quân trẻ tuổi bên nhẹ vung tay áo đầu phía ——
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu bốn mắt .
Mộ Vãn Diêu ngẩn , hoảng hốt suy nghĩ đây là ảo giác của .
Sao xuất hiện trong cơn ác mộng của nàng chứ?
Ngôn Thượng từ đến giờ luôn ôn nhuận trong sáng, nụ cũng ôn nhu.
lúc nàng lưng ngựa nhanh chóng chạy tới thì chỉ thấy kinh hoàng trong mắt .
Khó lúc nàng thấy rảnh giữ phong độ quân tử nhẹ nhàng mà vội cao giọng hô: “Diêu Diêu, dây cương ——”
Mộ Vãn Diêu hồn mới phát hiện mải Ngôn Thượng đến xuất thần, trong lúc đó dây cương tuột khỏi tay nàng.
Ngựa cứ thể phóng trong ngõ là chuyện cực kỳ nguy hiểm!
Cũng may Mộ Vãn Diêu giỏi cưỡi ngựa nên nàng chỉ hoảng hốt một giây đó lấy tinh thần kẹp chặt bụng ngựa, cúi rạp cả xuống mà dán lên con ngựa.
Nàng duỗi tay nắm lấy dây cương đó túm chặt.
Vó ngựa trượt mặt tuyết đột ngột dây cương túm chặt.
Con ngựa đột ngột ngã quỳ xuống, nữ lang lưng ngựa cũng theo đà đó hất văng , rơi mặt tuyết.
Mộ Vãn Diêu chôn trong tuyết thì ho khan vì sặc.
Nàng khó khăn hổn hển thở, chỉ thấy mặt trắng xóa.
Sau đó màu trắng đó đẩy , một bàn tay thon dài đẽ chìa mặt nàng.
Ngôn Thượng quỳ mặt đất mà đào cả công chúa vùi trong đống tuyết .
Cả run run, trong lúc nhất thời hoảng sợ nên lời.
Bàn tay lạnh lẽo ôm lấy mặt nàng, nước tuyết theo lông mi của trượt xuống.
Mộ Vãn Diêu đoán khiến lo lắng nên nàng : “Ta ……”
Nàng lập tức Ngôn Thượng ôm chặt lấy.
Mộ Vãn Diêu mờ mịt mà để ôm, tiếng hít thở của nghĩ: Ta đúng cái gì mà gặp một như thế , nhân sinh như thế ?