Công Chúa Yêu Kiều - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:42:13
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối tháng 2, mưa xuân rây rắc rơi xuống.

Đến ban đêm mưa mới tạnh, trong viện là sương sớm, ánh trăng treo bầu trời lúc như một hồ nước trong.

Mọi thứ đều mênh m.ô.n.g đẽ giống như giấc mộng hiện tại của Ngôn Thượng.

Ở trong mộng của thứ m.ô.n.g lung, u ám nên lời.

trong mộng đương nhiên chỉ phong cảnh.

Mặt hồ dập dờn từng làn sóng, mùi hoa lẳng lặng lan trong bóng đêm.

Trong nhà là tiếng thở dồn dập của nam nữ, nhỏ nhưng kịch liệt và đặc biệt rõ ràng trong bóng đêm.

Màn giường giống như dòng cát mềm nhẹ tăng thêm cảm giác triền miên, mê say.

Ánh trăng mát lạnh cũng nhẹ phập phồng theo từng đợt kích động.

Nữ lang bên mái tóc dài như lụa, cả nàng dựa sát vai bên , lông mày nhíu .

Nàng nhẹ nhàng hé miệng rên rỉ, đuôi mắt và mặt mày đỏ ửng ngân ngấn nước mắt.

Trong cảnh trăng sáng thưa da thịt của nàng đẽ, mềm mại, trong suốt trơn bóng.

Tóc đen vương cổ nàng chảy xuôi xuống.

Còn bên thì phô tấm lưng vững chãi như núi, quả là cảnh sơn thủy cùng tụ hội.

Hai màu trắng đen hòa quyện, hỗn loạn nền chăn đệm đỏ đậm.

Ngôn Thượng bước căn phòng ngơ ngẩn cảnh quỷ dị mặt, tim đập như điên.

Lúc đôi nam nữ mặt , nữ tử kiều mị như yêu tinh, cần .

lúc nam tử mặt thì mặt là vui thích tràn đầy…… Đó quả thật chính là mặt của Ngôn Thượng.

Ngực oành một cái, cả lùi về và tỉnh mộng.

Ánh trăng nhàn nhạt treo bầu trời, Ngôn Nhị Lang chỉ mặc áo trong và giường cúi đầu túm lấy cổ áo của mà thở dốc.

Ngực vẫn còn chìm đắm trong cảm giác căng thẳng phát tiết ở trong mộng, cổ họng cũng khô khốc.

Chàng nhắm mắt một lát mới kéo chăn , phiền não và khốn quẫn tình huống chật vật của bản .

Từ đêm đó luôn mộng xuân.

Phản ứng sinh lý thường xuyên tới phiền nhưng hiện tại gần như mỗi đêm đều .

Nếu cứ thế thì điên mất.

Ngôn Thượng đỡ trán, cằm căng lên.

Chàng cố nén khó chịu trong lòng để chờ thể chậm rãi khôi phục .

Đợi một vài khắc mới hồn mà xuống giường tắm rửa, quần áo trong.

Gã sai vặt Vân Thư ở bên ngoài đang gà gật thì tiếng nước trong nhà tắm đánh thức.

Hắn bầu trời còn tối đen mà giật gọi: “Nhị Lang?”

Trong phòng vẫn an tĩnh, giống như ở bên trong đang hổ nên trả lời .

Qua một lát tiếng ôn nhu của Ngôn Thượng mới vang lên: “Không gì, nhất thời nhớ tới việc còn nên dậy xử lý một chút.”

Vân Thư lập tức tin ngay vì lang quân nhà chính là kẻ mệnh vất vả.

Hắn chỉ lo cho thể của nên hỏi: “Lang quân nghĩ nhiều quá, kỳ thật nhiều việc vội vàng đến thế? Ta thấy quan viên khác cùng phẩm cấp với ngài cả ngày cũng chỉ một nửa công việc của ngài thôi.

Nhị Lang nên ngủ nhiều một lát mới , ngài cứ cậy còn trẻ, mệt mỏi để bệnh căn thì đây?”

Ngôn Thượng mỉm đáp: “Đã .

Đa tạ ngươi quan tâm.

Ta chỉ xem một lát sẽ ngủ.”

Vân Thư thở dài nhiều nữa.

Trong lòng hy vọng trong nhà một nữ chủ nhân để quản Nhị Lang cho .

Nhị Lang cái gì cũng , chỉ cái tội yêu cầu quá cao với bản .

Còn ở trong phòng Ngôn Thượng đang cố nén hổ thẹn mà tắm rửa cho xong.

Lúc thật sự thắp đèn bàn.

Lòng bực bội nên đành luyện chữ, cố gắng giải đáp vấn đề của .

Chàng bản nghĩ đến Mộ Vãn Diêu nhịn rơi xuống con đường sai trái.

Những gì nghĩ trong đầu quả là thích hợp, sẽ ảnh hưởng tới nàng.

thật sự nhịn .

Lúc tỉnh táo thì thể khống chế nhưng đến tối thì dục vọng tiến giấc mộng tra tấn .

Cứ liên tiếp như thế cũng dục vọng của dọa sợ.

Chàng hận bản nhịn , vì dục vọng khống chế thế ?

Hai ngày nay Ngôn Thượng dám gặp Mộ Vãn Diêu vì sợ chỉ thấy nàng một cái là trong đầu sẽ nghĩ lung tung một đống hỗn loạn.

nếu lâu quá đến thì sẽ khiến Mộ Vãn Diêu sinh lòng nghi ngờ bận cái gì.

Bên nào cũng khó xử nên hai ngày thật sự dày vò.

Chàng ảo não mà nghĩ nếu cứ thế thì một ngày sẽ chuyện mặt.

như mặt thì bằng g.i.ế.c .

Luyện chữ trong chốc lát Ngôn Thượng cúi đầu xem đang cái gì.

Ai ngờ thấy cả trang giấy đều là ba chữ “Mộ Vãn Diêu” khiến ngẩn .

Chàng mảnh giấy đó nhịn mở cửa sổ phủ đối diện.

Chàng nhớ rõ trong phủ công chúa một gác mái lầu ba và đây nơi đó luôn sáng đèn.

tối nay Ngôn Thượng thất vọng vì nơi đó đen như mực.

Hiển nhiên chỉ một chịu tra tấn còn Mộ Vãn Diêu căn bản hề phiền não thế .

Ngôn Thượng thở dài, bắt đầu phản tỉnh bản thế .

Chàng nghĩ ngợi trong chốc lát nghĩ tới việc hoang đường hôm đó.

Trên mặt nhịn giãn thành một nụ , mặt mày thả lỏng.

Chàng lặng yên nhớ từng chuyện đêm đó ghi xuống.

Viết xong Ngôn Thượng chữ của trong chốc lát cảm thấy bản quá buồn .

Chàng lắc đầu, đốt tờ giấy giống như đang chôn sâu tâm sự của .

Cùng lắm thì …… Chàng lén lút thư cho cả nhà đó hổ hỏi xem bộ dạng hiện tại cả bản bình thường .

Chàng cũng sẽ nhờ cả chỉ bảo xem thể nào kéo nhả dục vọng một cách tự nhiên để chê ……

Lúc thư cho cả cũng thuận tiện thư cho cha cùng em trai và em gái luôn.

Chàng dặn cha đừng uống nhiều rượu, hỏi cả tình hình của chị dâu, hỏi cháu trai hiện tại bộ dáng gì, trong nhà thiếu gì .

Chàng còn nghiêm khắc phê bình em trai lúc nào cũng ăn đó đốc thúc tên sách cho .

Nếu em trai thể thông qua kỳ thi châu khảo thì khi tới Trường An thể giúp đỡ và giúp đỡ trong nhà.

Cuối cùng cho em gái với ngữ khí cực kỳ ôn nhu.

khi suy nghĩ một lát cảm thấy em gái út hiện tại 14, 15 tuổi , đúng là lúc tình đậu sơ khai, tò mò với thứ.

Thế là dặn dò cha cùng em của quan tâm hơn tới em gái út, đừng để con bé nhầm đường lúc .

Ngôn Hiểu Chu còn nhỏ nên vội gả chồng.

Chàng cứ thế mãi, dông dài lằng nhằng, càng càng nhiều.

Sứ thần các nước sắp rời khỏi kinh đô của Đại Ngụy nhưng việc đa phần liên quan gì tới hầu hết .

Ví dụ như trong nhà Triệu tế tửu.

Lúc Triệu Công đang nhọc lòng chuyện của đứa con gái út Triệu Linh Phi.

Chuyện của các sứ thần dù cũng chẳng liên quan tới ông , nhưng tới chuyện hôn sự của Triệu Linh Phi thì Triệu Công cực kỳ để bụng.

Xưa nay ông thấy Triệu Linh Phi là mặt sưng mày xỉa.

Hai ngày nàng còn dám chạy tới tham dự Diễn Binh thì ban đầu ông cũng thấy tự hào khi khác khen con gái nhà ông dũng kém gì nam nhi.

đó ông kinh hồn táng đảm nghĩ Ngũ Nương mà càng như thì càng thể gả .

Một ngày Triệu Công ở trong phủ gặp Triệu Linh Phi đúng lúc nàng mới từ võ đường .

Triệu Linh Phi chỉ lệ mà hành lễ với ông đó đầu vì nàng cha thích nàng luyện võ.

Ai ngờ lúc Triệu Công xụ mặt gọi: “Ngũ Nương, đây!”

Triệu Linh Phi đầu kỳ quái liếc ông một cái đó theo ông tới thư phòng.

Sau khi đóng cửa ông thần thần bí bí : “Tình cảm của con và Ngôn Nhị Lang tiến triển gì ?”

Triệu Linh Phi ngẩn ngơ, trong đầu hiện lên một cảnh đó mặt nàng đỏ bừng lên, mang theo một chút hổ và bực .

Nàng nhớ tới đêm đó khi Diễn Binh và văn đấu kết thúc Đan Dương công chúa tới tìm bọn họ uống rượu.

Trong một đám thiếu niên chỉ Lưu Nhược Trúc là nữ nhi, Triệu Linh Phi thấy nàng nhu nhược ngoan ngoãn nên thấy hợp cạ và chủ động cùng nàng chuyện.

Trong lúc đó nàng lơ đãng đầu và thấy Đan Dương công chúa đang cạnh Ngôn Nhị Lang.

Mấy khác đều uống quá nhiều rượu, khí đúng độ nên chẳng ai để ý tới hai .

Triệu Linh Phi thấy Đan Dương công chúa nhẹ dựa đầu lên vai Ngôn Thượng còn như thấy gì và cũng hề né tránh.

Một màn cực kỳ chói mắt khiến Triệu Linh Phi lập tức ngây dại.

Ngôn Thượng mà nàng tuyệt đối sẽ để nữ lang dựa vai phản ứng gì.

Chàng là tiến lùi độ, tuy ôn nhu nhưng nếu ý thì nhất định sẽ để khác hiểu lầm tổn thương tâm của .

Một Ngôn Thượng như để Đan Dương công chúa dựa .

Trong nháy mắt Triệu Linh Phi nhớ tới nhiều chuyện cũ, nhớ tới lúc nàng ngày ngày đến cửa nhà Ngôn Thượng, nhớ đến lời lẽ hùng hồn của Đan Dương công chúa khiến nàng lóc.

Lúc nàng khuyên nàng lui …… Nhớ tới những cái đó khiến nàng thấy tức giận, nghĩ chẳng lẽ công chúa thế là vì gần quan ban lộc ?

Hai bọn họ còn là hàng xóm nữa chứ! Công chúa thật quá đáng!

Lưu Nhược Trúc thấy sắc mặt của Triệu Linh Phi đúng thì cũng theo.

Lửa trại hắt ánh sáng mỏng manh nhưng cảnh Mộ Vãn Diêu dựa sát Ngôn Thượng thật sự ấm áp.

Lưu Nhược Trúc ngây một chút đó nháy mắt đoán gì đó.

Chẳng lẽ Triệu Linh Phi cũng thích Ngôn nhị ca ư? Hiện tại Triệu nương tử hiểu tâm tư của Ngôn nhị ca ư?

Trong mắt Lưu Nhược Trúc ánh lên buồn bã mà đẩy đẩy vai Triệu Linh Phi đó lo lắng gọi: “Ngũ Nương……”

Triệu Linh Phi đầu liếc nàng một cái đó tự giễu rầu rĩ uống một ngụm rượu và nhỏ giọng : “Công chúa thật là .”

Lưu Nhược Trúc nhẹ giọng : “Nữ lang Ngôn nhị ca thích sẽ .”

Triệu Linh Phi phồng má phản bác: “Mặc kệ! Dù nàng cũng lừa …… chính là !”

Triệu Linh Phi đang rầu rĩ vui mà Triệu Công còn hỏi tới tiến triển giữa nàng và Ngôn Thượng nữa.

Làm gì tiến triển gì? Trước , hiện tại là càng ngày càng xa.

Nhìn thấy biểu tình buồn bực của con gái là lòng Triệu Công hiểu rõ.

Ông cho là đúng, chỉ vui tươi hớn hở : “Không , cẩn thận nghĩ thì tuy Ngôn nhị nhưng vẫn xuất nhà nghèo, xứng với chúng .

Vi phụ chọn cho con một mối hôn sự , chính là thế gia!” Ông kích động : “Nếu con gả qua đó thì vi phụ thể thăng một mạch lên địa vị cao hơn.”

Triệu Linh Phi đang bi thương chuyện tình cảm vì thế nàng cũng bài xích chuyện cha giới thiệu mối hôn sự: “Nhà nào thế?”

Triệu Công ho khan một tiếng mới : “Ừm, đối phương lớn tuổi hơn con một chút…… Còn con .

phu nhân của qua đời, con gả qua tuy là vợ kế nhưng vẫn là chính thất.

Hơn nữa nhà bọn họ cho phép vi phụ, chỉ cần con gả qua thì vi phụ cần cái gì mà Tế Tửu nữa mà thể thật sự tham gia chính sự……”

Triệu Linh Phi ngơ ngác cha dã tâm bừng bừng của .

Nàng ông vẫn luôn một lòng một bám đám thế gia, đến Dương gia cũng tha.

nàng thật nghĩ tới ông thể vô lý đến mức …… Nàng cao giọng : “Con mới mười sáu tuổi đó! Phụ cho con vợ kế khác hả?! Con là ai , gả ngoài hả?! Sao phụ tự hủy hoại nữ nhi của như thế?!”

Triệu Công vui : “Vợ kế thì ? Người con nên nếu con gả qua cũng chẳng cần sớm sinh con gì.

Nữ tử sinh con sớm quá …… Mọi đều con gả qua chỉ cần chăm sóc đứa nhỏ cho , cũng ai giục con sinh sớm…… Thế gian mấy nam nhân nóng nảy thúc giục thê tử sinh nở sớm? Vi phụ cũng vì cho con thôi!”

Triệu Linh Phi dỗi : “Phụ để con vợ kế của khác thì chỗ nào? Mối hôn sự rách nát con thèm, cũng sẽ gả.

Con nên tin tưởng ánh mắt ngài mới đúng!” Nàng ngẩng đầu quật cường : “Phụ mắt như mù, con thà xuất gia cũng sẽ gả !”

Triệu Công cáu điên: “Con dám xuất gia! Nếu dám sẽ để mẫu con cũng xuất gia luôn, để bà ngày ngày ở bên lải nhải cho con xem!”

Triệu Linh Phi cũng nhảy lên: “Phi! Có bản lĩnh thì ngài , lấy nữ nhi buôn bán, mệt ngài cũng nghĩ !”

Triệu Công nàng trắng như thế thì tức đến nỗi mặt xanh mét.

Ông mắng con gái một chặp, nếu ông luồn cúi thì nàng ngày lành như bây giờ.

Triệu Linh Phi cũng châm biếm ông một hồi, ông thấy thế gia là run rẩy, trong đầu chỉ liên hôn dể trèo lên…… còn ông điên .

Cha con hai mắng qua một hồi.

Triệu Linh Phi thì chống nạnh còn Triệu Công thì tức đến độ ngừng ném sách với nghiên mực về phía nàng.

Cả thư phòng loảng xoảng một hồi khiến đám hạ nhân bên ngoài kinh hồn táng đảm.

Triệu phu nhân hạ nhân thông báo thì vội vàng đến ngăn hai bên tiếp tục mắng chửi đối phương nữa.

Triệu Linh Phi bên kệ sách mặt thèm cha .

Triệu Công thì vợ thuận khí nên bình tĩnh : “Thôi , con thích mối thì còn một mối khác.

Thái Tử một biểu đúng lúc đến tuổi thành ……”

Triệu Linh Phi chịu nổi cả giận : “Nhà đẻ của Thái Tử xuất đồ tể, biểu của cũng là đồ g.i.ế.c heo, một cái chữ to cũng .

Hiện tại nhờ Thái Tử mà cả nhà bọn họ một bước lên trời…… Ngài vì ôm cây to mà để con vợ kế thì gả cho một tên đồ tể mù chữ…… Ngài thật quá đáng! Chẳng nhẽ nuôi nữ nhi là ăn hả?! Con chỉ chờ đến khi bán thôi ?”

Triệu phu nhân ở bên cạnh khuyên bảo: “Biểu ca của con cũng theo Thái Tử, Dương gia đều quan hệ với Thái Tử thì vì con ghét bỏ……”

Triệu Linh Phi chỉ giận còn Triệu Công cáu: “Ở đó mà cái , cái .

Người mà con thích coi thường con kìa!”

Triệu Linh Phi lập tức nổi giận đ.ấ.m lên kệ sách khiến nó lắc lư, sách rơi hết xuống.

Vợ chồng Triệu gia thấy thế thì gân xanh giật giật, thất kinh với sức lực của con gái nhà , hoài nghi đây con bọn họ sinh ……

Triệu Linh Phi thì căm giận : “Ngài ghét bỏ Ngôn nhị ca xuất kém đúng ? Ngôn nhị ca chỉ xuất bằng mấy kẻ thôi chứ những mặt còn thì hơn ngàn !”

Triệu Công cũng : “Mặc con thích gì thì …… Ngũ Nương, cho con , hôn sự của con sẽ sắp xếp với thế gia.

Như thế mới thể trợ giúp Triệu gia thăng tiến.

Nếu thể thì sẽ bao giờ đồng ý hôn sự của con.

Mà một khi đồng ý thì đó chính là mai mối, là gian díu.

Còn đừng hòng gả cho ai!”

Triệu Linh Phi đỏ mắt, trong lòng dâng lên tuyệt vọng mênh m.ô.n.g vô hạn.

Nàng và cha giờ luôn suy nghĩ khác nhưng lúc nào nàng nhận chán ghét ông như thế .

Triệu gia một gia đình thanh lưu ? Nếu thể thăng quan tiến lộc thì đương nhiên nhưng nếu thì cũng ? Vì nhất định ôm cây đại thụ, nhất định mơ ước thứ thuộc về ?

Hôn sự của mấy chị gái và trai nàng thế…… Hiện giờ đến phiên nàng!

Triệu phu nhân trấn an chồng đó mới đầu nhớ đến trấn an con gái.

Ai ngờ lúc Triệu Linh Phi đẩy cửa chạy ngoài.

Triệu Công chọc giận mắng: “Dám chạy thì đừng về nữa! Cái nhà do định đoạt, một tiểu nha đầu như con ăn của , dùng của mà còn dám hiểu chuyện như thế hả?!”

Triệu phu nhân ôn nhu khuyên: “Linh Phi còn nhỏ, nó sẽ hiểu chuyện thôi……”

Triệu Linh Phi chạy xa thấy thế thì nước mắt lập tức nhịn rơi xuống.

Nàng vì thấy thẹn.

nàng thẹn vì thể hiểu nổi cha vì họ là cái dạng .

Trong buổi chiều hôm đó nàng chạy kỏi nhà, trong đầu đột nhiên ý thức rằng cha nàng quả thực thất vọng.

Cái nhà khiến nàng ngộp thở, bức bối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-chua-yeu-kieu/chuong-95.html.]

Nàng còn sống ở đây thì dù cha bức điên cũng sẽ đồng hóa giống mấy chị em khác bán như bọn họ.

Có lẽ con càng lớn sẽ càng đổi thành ghét nhưng khi ngày đó đến nàng sẽ liều mạng chống cự.

Nàng dùng hết sức lực chống cự!

nàng thể ?

Tìm biểu ca ư?

Triệu Linh Phi đến Dương gia nhưng hạ nhân mấy ngày nay Dương Tự về nhà.

Người của Dương gia cũng thông qua nàng hỏi thăm về Dương Tam Lang, hỏi nàng xem khi về Trường An chơi cái gì, bảo nàng khuyên mau thành .

Triệu Linh Phi lập tức cảm thấy biểu ca cũng thật đáng thương.

Không khí ở Dương gia cũng khiến nàng tự nhiên thế là nàng về nhà chạy ngoài.

Nàng tìm mấy bạn nhưng cũng như ý.

Nàng chần chờ đến chỗ Ngôn Thượng.

Trong lúc mê mang nàng cần tìm một đáng tin cậy đến khuyên , giải đáp cho thắc mắc.

mà Ngôn Thượng cũng ở trong phủ.

Gã sai vặt ở Trung Thư Tỉnh bận chuyện nghị sự về hiệp ước với các nước khác.

Gần đây vì việc luôn công việc bù đầu.

Ngôn Thượng ở đó và Triệu Linh Phi đương nhiên cũng dám đến phủ Đan Dương công chúa.

Mộ Vãn Diêu hung dữ như thế sợ là nàng sẽ công chúa mắng mất.

Triệu Linh Phi thất hồn lạc phách rời khỏi đó, cuối cùng nàng cũng .

Nàng xổm bên tường của một lâu, ngọn đèn dầu dần sáng lên, tiếng trống và tiếng chuông chiều vang lên thì các phường sắp đóng cửa.

Một khi cửa phường đóng thì ai chạy loạn đường.

Triệu Linh phi vẫn về nhà.

Nàng xổm ở ven đường một lúc lâu, ngơ ngác tới lui.

Đột nhiên nàng thấy một quen, nọ lưng ngựa, mặt như tuyết ngọc, sạch sẽ trong sáng nhưng lạnh lẽo.

Hắn giống như bông tuyết mỏng manh sáng lên trong ánh chiều chạng vạng, khiến khí cũng trong lành bớt nặng nề nhiều.

ngựa cúi đầu, để ý tới ánh mắt tán thưởng của đường .

Chỉ Triệu Linh Phi là lập tức sáng quắc mắt mà vẫy tay gọi: “Vi Thất Lang! Vi Thất Lang!”

Vi Thụ mặt về phía .

Hắn nhàn nhạt thiếu nữ đang xổm ở góc tường nửa ngày, lâu đến nỗi Triệu Linh Phi đang nghi ngờ quên nàng .

May m cuối cùng Vi Thụ cũng xuống ngựa tới, lúc còn cách nàng một trượng thì ngừng .

Triệu Linh Phi cách giữa hai thì còn gì để .

nàng chẳng cách nào, chỉ đành đáng thương mếu máo : “Ngươi thể giúp một chút ? Lúc Diễn Binh từng cứu ngươi đó.

Liệu ngươi thể báo đáp một chút ?”

Vi Thụ nàng rõ lâu, khi nàng nghĩ định bỏ mặc thì thấy nhẹ giọng phun một chữ: “Nói.”

Triệu Linh Phi: “……?”

Nàng ngây một chút mới hiểu đang nàng hỗ trợ cái gì.

Nàng âm thầm mắng cái tên kiệm lời quá thể.

Sau đó nàng vội , tiếp tục giả bộ đáng thương hỏi: “Ngươi thể mang về phủ của ngươi cho ở nhờ một đêm ?”

Vi Thụ trầm mặc một lát mới xoay .

Hắn vài bước thì đầu thấy Triệu Linh Phi đang vui sướng nhảy nhót đuổi theo , suýt thì nàng còn đụng .

Vi Thụ hoảng sợ lui về phía một bước, ý bảo nàng cách xa đó mới lên ngựa.

Không đề cập tới Triệu Linh Phi như thế nào, đề cập tới Ngôn Thượng việc thế nào nhưng tâm tình của Mộ Vãn Diêu gần đây cực kỳ .

Nàng và tứ tỷ của cùng bên hồ ở hoa viên trong cung.

Ngọc Dương công chúa thai nên bụng to, mặt mày lấp lánh ánh sáng của .

Mộ Vãn Diêu thì bên cạnh phe phẩy quạt lông, mặt mũi cũng đẽ tự đắc.

Lúc hoàng đế còn đang ngủ trưa nên hai vị công chúa chỉ thể đây đợi.

Ngọc Dương công chúa cung để thỉnh an như lệ tường nên cũng lục tới gì.

Theo nàng thì lục cũng thật sự thích cung gặp phụ hoàng.

mà…… Những ngày nàng cảm giác phụ hoàng thực sủng ái lục .

Ông ngừng đưa đồ bổ tới phủ Đan Dương công chúa, thế còn ngừng triệu kiến nàng .

Có đôi khi lục giở tính tình từ chối cung thế mà cũng chẳng thấy ông cáu.

Một từng phụ hoàng sủng ái và luôn giống vô hình như Ngọc Dương công chúa thấy thế thì tò mò hâm mộ.

Nàng lục gì mà phụ hoàng ngày càng với nàng như thế.

Mộ Vãn Diêu qua thì thấy tứ tỷ đang chằm chằm.

Nàng hé miệng , mày khẽ nhếch lên.

Nàng một chuyện kín đáo cùng chia sẻ với khác nhưng ngại bạn bè gì nên chẳng với ai.

Hiện giờ Ngọc Dương công chúa ở đây nên lẽ nàng thể với chị gái những chuyện đó.

Mộ Vãn Diêu : “Tứ tỷ hôm nay tiến cung vì cái gì ?”

Ngọc Dương công chúa lắc đầu đáp: “Ta đang đoán đó, nhưng đoán .”

Mộ Vãn Diêu khanh khách đó ghé sát nhỏ giọng : “Ta ngủ với một .”

Ngọc Dương công chúa luôn lấy ôn nhu hiền huệ mục tiêu thì trợn tròn mắt, bịt kín miệng về phía em gái.

Mặt nàng đỏ lên, mãi một lúc mới khô khốc một tiếng đó nhỏ giọng hỏi: “Cái …… Có lắm ?”

Mộ Vãn Diêu nhướng mày hỏi: “Không chỗ nào?”

Ngọc Dương công chúa cứng đờ đáp: “Muội còn xuất giá, thể lời chứ……”

Mộ Vãn Diêu cả : “Ta từng gả cho khác , chuyện là gì.”

Nàng thèm để ý đến ngượng ngùng của Ngọc Dương công chúa cùng thái độ khiếp sợ của nàng .

Nàng dán tới gần mà thảo luận: “Ta báo đáp một chút, thỉnh chức quan cho .

Người đó khiến vui vẻ thì cũng vui vẻ.”

Ngọc Dương công chúa quả thực một lời khó hết: “…… Muội ngủ với xong là thưởng chức quan cho đó hả?”

Mộ Vãn Diêu quyến rũ mà liếc liếc mắt, cực kỳ linh động đáp: “ thế.”

Ngọc Dương công chúa hiểu hỏi: “Thế nhục ư?”

Mộ Vãn Diêu vui : “Cái gọi là nhục? Cái gọi là qua !”

Ngọc Dương công chúa khuyên: “Nếu thích thì bằng với phụ hoàng để hai thành .”

Mộ Vãn Diêu lập tức hứng thú rã rời, cảm thấy ăn ý với chị luôn quy củ thế .

Ý mặt nàng phai nhạt : “Hôn nhân của và chuyện thích ai chẳng liên quan gì.

Hoặc thành , nếu thành thì nó mang lợi ích lớn nhất.

Thứ lợi ích thì hà tất vì nó chui đầu rọ? Chẳng lẽ còn từng gả ư?”

Ngọc Dương công chúa : “Aizzz, nhưng……”

Mộ Vãn Diêu phiền não : “Ai nha, tỷ đừng nữa! Tỷ quy củ như thế thì chúng chung tiếng .”

Nàng xoay mặt để ý tới chị gái, Ngọc Dương công chúa vốn ôn nhu nhát gan nên chỉ lo lắng chứ dám nhiều.

Lúc hai tiếng bước chân của thái giám đến thông báo.

Hai cùng thì thấy Kinh Triệu Doãn, cũng là phò mã của Ngọc Dương công chúa đang theo thái giám tới, tay là một cái áo khoác.

Ngọc Dương công chúa vui mừng dậy hỏi: “Sao tới đây?”

Kinh Triệu Doãn cũng là lang quân thế gia nên cực kỳ hào hoa phong nhã.

Hắn hành lễ với Mộ Vãn Diêu đó choàng áo cho vợ : “Ngày xuân vẫn lạnh, nàng còn đang mang thai nên cẩn thận.”

Ngọc Dương công chúa đỏ mặt cúi đầu ghé lòng chồng.

Vợ chồng hai nhỏ giọng ngọt ngào chuyện.

Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh hừ một tiếng mặt , khinh thường đôi vợ chồng , nghĩ thầm hiện tại nàng cũng yêu thương, cũng kém Ngọc Dương công chúa là bao.

Hiện tại nàng cũng tình nhân, hai còn là hàng xóm, cách cực gần, cũng khác gì ở cùng …… Như thế bọn họ cũng giống vợ chồng, thế nên nàng cần hâm mộ kẻ khác, cũng cần thành .

Nàng đương nhiên thể cùng Ngôn Thượng hàng đêm sênh ca, lóa mắt kẻ khác! Chờ nàng tìm cơ hội cũng sẽ khoe khoang một phen!

Mộ Vãn Diêu tức giận bất bình mà nghĩ thế.

Trong lúc đó nàng mắt sắc liếc thấy cách hồ nước 4,5 quan viên thái giám dẫn gặp hoàng đế.

Trong đó nàng lập tức nhận Ngôn Thượng, bởi vì , tuy chỉ yên lặng cùng nhưng vẫn cực kỳ nổi bật.

Lúc nàng thấy Ngôn Thượng thì và bọn quan viên bên cũng thấy hai vị công chúa và phò mã ở bên .

Bọn họ dừng chào hỏi, bản Ngôn Thượng cũng qua .

Mộ Vãn Diêu phe phẩy cây quạt trong tay, mặt mũi vui mừng .

Lúc ánh mắt hai chạm nàng nhẹ chớp mắt một cái, trong lòng nhủ thầm cho thấy quyến rũ phong tình thế nào.

Ai ngờ Ngôn Thượng lập tức đỏ mặt đó cúi đầu luôn.

Chàng hoảng loạn như thấy nàng đó vội theo đám quan viên rời .

Mộ Vãn Diêu ngây : “……”

Chỉ nàng một cái mà tên đỏ mặt hả? Nàng đầu Ngọc Dương công chúa và phò mã lúc đang khanh khanh ở bên cạnh thì thầm hận: hàng đêm sênh ca cái nỗi gì nữa? Theo độ dày của da mặt Ngôn Thượng thì đời nàng vĩnh viễn cũng chẳng bao giờ thể tùy hứng đúng ? Nàng còn cơ hội khiến Ngọc Dương công chúa hâm mộ vì một tình nhân đây?

Trong Đông Cung, Dương Tự vẫn còn quỳ.

Mấy ngày nay uống nước ăn chút gì.

Hắn vẫn thẳng quỳ, đám thần tử tới lui thấy thì tất cả đều lắc đầu cầu tình nhưng Thái Tử .

Đám cung nhân cũng nhịn lo lắng, mắt thấy sắc mặt Dương Tam Lang càng ngày càng tái nhợt, đáy mắt thì tơ m.á.u là bọn họ khiếp đảm.

Hiển nhiên qua mấy ngày dày vò thì dù khỏe mạnh như Dương Tự cũng sắp chịu nổi nữa.

Đêm nay Dương Tự mơ màng hồ đồ quỳ.

Vì quỳ quá lâu nên quên mất ước nguyện ban đầu, trong lòng chỉ bản thể từ bỏ.

Không lúc nào cung nhân tới dìu dậy và gọi Tam Lang.

Dương Tự khàn giọng quát: “Tránh .”

Thái Tử Phi thấy thế thì biểu tình phức tạp thiếu niên quật cường mặt.

Nàng thở dài : “Tam Lang, lên ăn chút đồ , điện hạ đồng ý gặp ngươi đó.”

Dương Tự ngước khuôn mặt tái nhợt thon gầy lên, đôi mắt sáng như trời.

Ánh sáng khiến Thái Tử Phi ngơ ngẩn nghĩ thầm phu quân nhà nàng trúng Dương Tam Lang vì ánh sáng rực rỡ của ? Đây là thứ năng lượng đốt cháy thứ.

chỉ sợ lúc nào đó nó sẽ đốt luôn cả bản Dương Tự cũng nên.

Dương Tự rửa mặt đó ăn chút đồ để lấy sức mới tẩm điện bái kiến Thái Tử.

Thái Tử mặc áo trắng, đội quan ngọc phía ngọn đèn lau kiếm.

Dương Tự đóng cửa tiến thì bàn đối phương vẫn tiếp tục lau kiếm mà gì.

Bản Dương Tự cũng chỉ trầm mặc .

Ánh đèn chiếu sáng lên tường, in bóng dáng thiếu niên lên đó.

Rồi Thái Tử bỗng nhiên nghiêng mặt bóng dáng hai họ in tường.

Động tác lau kiếm của dừng đó chậm rãi : “Tuy là trưởng tử nhưng là con vợ lẽ.

Không chỉ thế, nhà đẻ của còn hèn mọn, thể bằng Tần Vương Tấn Vương.

Từ nhỏ phụ hoàng thích , khi lấy Lý hoàng hậu ông càng chán ghét vì là trưởng tử chứ đứa con trai ông thích nhất.

Ông thích nhị , tất cả đều thích nhị , mà Lý hoàng hậu thế lực lớn nên đương nhiên nhị sinh là Thái Tử.

Đáng tiếc nhị mệnh .

Người c.h.ế.t quá nhiều, mà cũng thật sự c.h.ế.t .

Sau khi nhị qua đời, phụ hoàng bớt lo nên trực tiếp phong Thái Tử.

Thế là giống như nhặt món hời mà lên vị trí , còn phụ hoàng căn bản chẳng thèm lấy một cái.

Trong nhiều năm luôn nghĩ ông đang đợi chuyện sai lầm gì đó để trực tiếp phế bỏ luôn.”

Thái Tử trào phúng : “Đáng tiếc vẫn vững ở đây, ông tìm cơ hội biếm vì thế Thái Tử vẫn là .”

Dương Tự rũ mắt : “Thần vẫn luôn tin tưởng năng lực của ngài.

Chẳng qua ngài…… Quá vị trí .”

Thái Tử lẩm bẩm : “ , quá .

So với bất kỳ kẻ nào đều nó hơn.

Tam , ngũ mà thất bại còn nhà đẻ che chở, còn thì ai? Ta đến hôm nay đều dựa chính .

Ngươi luôn nhẫn tâm, yêu dân, yêu thương khác…… Tam Lang, tư cách lo lắng những thứ đó?”

Hắn chìm hồi ức : “Ta vẫn nhớ rõ khi còn nhỏ chúng học vỡ lòng, đám thư đồng bên nhị đều là tiểu lang quân thế gia.

Còn đến lượt thì phụ hoàng chỉ tùy tiện chọn một , giống như bố thí.

Lúc đó chịu, chủ động cầu phụ hoàng xin một thư đồng xuất thế gia.

Có lẽ ông lời khẩn cầu hiếm hoi của đả động nên mới sắp xếp lang quân của Dương gia cho .”

Hắn tự giễu : “Hoằng nông Dương thị Trường An cũng là đại thế gia.

Lúc đó mừng rỡ như điên, cho rằng phụ hoàng cuối cùng cũng đối với .

lúc mới tới thư đồng cho …… Chính là đại ca ngươi.

Thân thể , mới cùng học hai tháng c.h.ế.t non khi tuổi còn nhỏ.”

Dương Tự nghẹn ngào : “…… Thần phụ qua.”

Thái Tử lẩm bẩm : “Còn nhị ca của ngươi đưa cho bác con của ngươi nuôi thế nên Dương gia dòng chính cuối cùng chỉ còn mỗi một đứa con trai mới sinh là ngươi.

Lúc phụ hoàng sắp xếp thư đồng khác cho nhưng nếu từ bỏ thì khả năng sẽ thể về phía .

Thế là cắn răng là Dương gia Tam Lang mới .

Cho dù Dương gia Tam Lang mới sinh , vẫn còn là đứa trẻ con…… thì cũng sẽ chờ .”

Hắn bỗng dưng nghiêng đầu về phía Dương Tự đúng lúc thấy Dương Tự cũng ngẩng đầu .

Trong mắt Thái Tử ánh nước, cứ thế thảm : “Tam Lang, từ nhỏ ngươi lớn lên, ngày ngày ngóng trông ngươi lớn lên.

Một khi cơ hội sẽ tới Dương gia xem ngươi, mong ngươi thể lớn lên tiến cung cùng sách.

Ngươi chính hy vọng của , là sợi dây liên hệ duy nhất mà với Dương gia.

Đại ca ngươi vì thể yếu ớt mà c.h.ế.t non nên sợ ngươi cũng như thế.

Mỗi ngày đều tới thăm ngươi đó ngươi ?

Thật vất vả mới đợi ngươi lớn lên đến tuổi sách nhưng ngươi là cái Hỗn Thế Ma Vương.

Lòng thật là tuyệt vọng nhưng cũng chỉ thể chịu đựng.

Buồn cứ thế chịu đựng cũng thành thói quen.

Ta mới mười mấy tuổi cảm giác một đứa con trai nhọc lòng.

Tam Lang …… đao kiếm chiến trường mắt, vì ngươi cứ một hai tới đó chứ?”

Dương Tự phất áo quỳ xuống, mãi lâu mới nghẹn ngào gọi: “…… Điện hạ!”

Thái Tử dậy đến mặt đỡ lấy vai , chậm rãi đưa thanh kiếm mới lau cho và nhẹ giọng : “Ngươi lên chiến trường thì .

Điều duy nhất ngươi nhớ đó là đao kiếm mắt, ngươi sống sót trở về.”

Loading...