Ta sững , gì nữa đây?
 
A,  thích dịu dàng đúng ?
 
Bốp!
 
Ta tặng ngay cho  một bạt tai.
 
"Ngươi hung dữ cái gì! Bản tiểu thư chính là  cưỡng ép ngươi đấy! Ngươi đồng ý thì ,  đồng ý cũng  chịu!"
 
"Ngươi  mơ!"
 
Ánh mắt  đầy căm hận, vết thương  liền   giật đau trở , khiến  siết chặt lấy chăn, thở hổn hển:
 
"Ta… cho dù  c.h.ế.t… cũng tuyệt đối … khuất phục ngươi…"
 
"Này , đừng kích động như  chứ! Ngươi xem ngươi kìa!"
 
Ta vươn tay định đỡ ,    hung hăng hất .
 
"Đừng chạm  !"
 
"Rồi ,   chạm nữa,  !"
 
Ta  xổm xuống bên giường, hai tay chống cằm,  chằm chằm .
 
Khó chiều thật.
 
Ta   sai chỗ nào nữa  hả trời?
 
Ngồi một lúc, thấy  im lặng  ,   gợi chuyện cho  bớt căng.O mai d.a.o Muoi
 
"Này, Vô Danh,   nhà ngươi  diệt môn đúng ? Kể   với,  g.i.ế.t kiểu gì ?"
 
Vô Danh khựng .
 
Chậm rãi  đầu  , trong mắt tràn ngập tơ m.á.u:
 
"Kim, Ngọc, Sắc mối nhục hôm nay,  nhất định trả  gấp trăm !"
 
Hả?
 
Hắn   gì nữa ?
 
Đừng  là nghĩ  cố tình xát muối  vết thương nhé?
 
"Này,     ý đó! Ý  là ai g.i.ế.t cả nhà ngươi, ngươi   ,  giúp ngươi báo thù!"
 
"Tốt nhất là ngươi g.i.ế.t  ngay bây giờ , nếu  đợi đến khi  hồi phục, chính là ngày c.h.ế.t của ngươi!"
 
"Gì cơ? Ngươi đúng là  bệnh!"
 
Ta đây rõ ràng là  lòng !
 
Ta giận đến mức bật dậy:
 
"Ta thích ngươi là thật,  giúp ngươi cũng là thật, ngươi  tin thì thôi!    cho ngươi , chúng  trời sinh một đôi, sớm muộn gì ngươi cũng là của ! Nghe rõ ? Ngươi. Là. Của. Ta!"
 
Nói xong,  giận dữ đá cửa  .
 
5
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cong-phan-dien-bo-chay/3.html.]
Hoàn Trụ vội vàng chạy tới gần.
 
“Đại tiểu thư, tiểu tử đó hình như thật sự  thích  , giờ   bây giờ?”
 
“Không thể nào!”
 
Bình luận   ,   thấy   đầu  động tâm. Vừa    thích ,    còn đang vui vẻ đến c.h.ế.t  .
 
Chỉ là sĩ diện nên  chịu thừa nhận thôi!
 
Không , để mặc  vài hôm,  xem  còn giả vờ  bao lâu.
 
“Thiết Trụ, , chúng   uống hoa tửu!”
 
Ta lang thang ngoài phố, ăn chơi hưởng lạc, ba ngày  thèm về nhà.
 
Không hiểu , luôn cảm thấy nam nhân ngoài  chẳng  ai lọt mắt ,  ai  bằng Vô Danh cả.
 
Chơi bời  mấy hôm mà lòng  chán chường, đến ngày thứ tư, cửa hàng trang sức của     đập phá.
 
Dẫn đầu là một tiểu thư quan gia.
 
Ta mặc kệ nàng  là ai, xông lên là đánh!
 
Tuy  nàng  cào xước mặt, nhưng  cũng giật  hơn nửa đầu tóc của nàng , chẳng thiệt thòi chút nào!
 
Đang đánh  đến hăng thì gia nhân xông .
 
“Đại tiểu thư! Vô Danh   gặp !”
 
Ta lập tức đẩy nữ tử  .
 
“Ngày mai đánh tiếp!”
 
Dứt lời là vội vã chạy về nhà, trong lòng kích động  thôi.O mai d.a.o Muoi
 
“Sao, nghĩ thông  ?”
 
Ta một cước đạp tung cửa phòng.
 
Vô Danh hình như còn  hơn mấy ngày ,  mà tim  nhảy nhót  yên.
 
Hắn nhàn nhạt ngẩng đầu  , ngẩn  một lúc.
 
Lúc  trông  đầy vết cào  mặt, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù như ổ gà ai thấy cũng  sững .
 
“Khụ.” Hắn  hồn, khẽ ho một tiếng   mặt , : “Mấy hôm   với ngươi mấy lời khó  như , thật sự là   . Ta chỉ là  tổn thương quá sâu,  dám dễ dàng tin tưởng ai nữa. Thực   hiểu rõ, nếu   ngươi cứu , e là   c.h.ế.t từ lâu .”
 
Quả nhiên là  nghĩ thông .
 
Ta   mà,  là nữ chính của ,    lý do gì để  thích  cả.
 
“Ngươi hiểu lòng  là  .”
 
Ta trong bụng vui đến nở hoa, nhưng ngoài mặt  để lộ, khoanh tay,   cao  xuống : “Hiểu lầm  giải ,  thì chúng  định chuyện hôn sự , ngày mai thành , thế nào?”
 
“Cái gì?”
 
Ánh mắt  đầy kinh ngạc, thoáng chốc  gì đó lướt qua trong đáy mắt.
 
“Được,  theo ý nàng, ngày mai thành . Chỉ là…”