Sắc mặt Dung Trạm  nhạt,  nhếch môi: “Thì  là vị hôn phu.”
  định giải thích, Lục Hành  lôi   khỏi lớp: “A Niệm ,  đói c.h.ế.t , ở Mỹ lâu như , nhớ nhất là đồ ăn Trung Quốc, mau mau,   căng tin trường em ăn ngon cực, dẫn   ăn nào.”
Nhìn bóng dáng Dung Trạm ngày càng xa,   thẳng , dựa lưng  bàn, trong đôi mắt đen thẳm là những cảm xúc  thể  thấu.
Còn , ở căng tin,    mặt  ăn hai bát đầy cơm và đang vét bát thứ ba, kìm nén ý định g.i.ế.c  trong lòng.
“Lục Hành  ?”
“Ừ ừ.”
“Vị hôn phu?”
“Ừ ừ.”
“Ai  thế?”
Hắn ngẩng đầu lên, lộ  tám chiếc răng trắng đến lóa mắt: “Tự phong.”
 bẻ gãy đôi đũa trong tay.
Hắn ngập ngừng một chút,  nịnh: “Niệm Niệm , đừng để ý mấy chi tiết nhỏ đó, hồi bé chơi trò gia đình, mỗi  em đều tranh  vợ  mà.”
“Anh tin ,  đánh  đấy?”  nheo mắt, giọng cảnh cáo.
Chơi trò gia đình hồi nhỏ mà  coi là thật  hả?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-do-nam-chinh/25.html.]
Lục Hành cúi đầu tiếp tục ăn cơm, đợi  ăn xong miếng cuối cùng, sức chịu đựng của  cũng đến giới hạn.
Hắn  vẻ uất ức: “Vậy      nữa là  chứ.”
Nhìn bộ dạng  kìa, như thể  bắt nạt   bằng.
 ôm trán,  còn  động    mà!Kể từ hôm đó, cô gái nhỏ dần dần rời xa , chuyển chỗ , bắt đầu tránh mặt ,  còn chào hỏi, cũng  quanh quẩn bên cạnh  ríu rít nữa, như thể cứ thế mà rút lui khỏi thế giới của .
Dung Trạm cảm thấy, dường như  đánh mất cô .
Khi cô nhắn tin hẹn gặp mặt, Dung Trạm  cảm thấy  điều gì đó  .
Anh báo cảnh sát , và khi  thấy gương mặt  xa lạ  quen thuộc ,   khỏi thầm cảm thấy may mắn — may mà   báo cảnh sát.
Khi cởi dây trói, tay Dung Trạm run lên, miệng thì  ngừng cằn nhằn, những lời  cứ thế tuôn , Dung Trạm    thể kiểm soát.
Cho đến khi cô gái nhỏ ôm lấy cổ , vùi đầu  lòng , Dung Trạm cảm thấy tim  như ngừng đập.
Cô gái nhỏ khe khẽ hỏi     lo cho cô , Dung Trạm cắn chặt răng.
Cơn sóng thần gào thét ập tới,  ,  cuốn trọn lấy .
Không còn đường thoát, cũng  thể tránh né.
Anh thích Hứa Niệm,  thừa nhận.
Sau vụ bắt cóc,  luôn cảm thấy Dung Trạm dường như  chút tình ý với , nếu  thì tại  mỗi   vô tình liếc   luôn chạm  ánh mắt của ?
Còn  tối hôm đó,  ôm lấy eo  và  rằng   lo cho , giọng điệu đó...