Không khí lúng túng lan rộng, cuối cùng là tiếng vòng  khổng lồ bắt đầu vận hành.
Dung An do dự giơ tay: “Anh ơi, chị Niệm,  Hành, vòng  bắt đầu , tụi   xếp hàng nha?”
Lục Hành và Dung An thì   vấn đề gì,     chuyện  đùa, còn bàn tán chụp góc nào sẽ  nhất.
Dung Trạm thì mặt đen như than, môi mím chặt thành một đường thẳng.
“Anh ơi, em   chung với  Hành,  ?”
Dung An nhỏ giọng hỏi,  dứt lời, Dung Trạm nhướng mày, giọng đầy mỉa mai:
“An An, em    giờ  hiểu chuyện ? Không    Hành của em đang   với chị Niệm của em ?”
Dung An chu môi: “Anh hôm nay  cứ châm chọc   …”
Dung Trạm nghẹn lời,  mặt    nữa.
 thì  sắp  đến nội thương, trong lòng vui nổ trời.
Thì  Dung Trạm  ghen, mà  còn ghen nặng như .
Cuối cùng, Dung An và Lục Hành  xe ,  kéo tay Dung Trạm lên xe .
Anh vẫn còn lạnh mặt,  giả vờ cảm thán:
“Dung Trạm, hai   mua kem  mà nhanh thế,  còn …”
Chưa dứt câu,   xoay  ép   vách kính  lưng, đôi mắt đen lạnh như băng:
“Chưa  gì cơ?”
   một lúc, thấy vẻ mặt  khó chịu quá mà bật :
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Dung Trạm cau mày  đến mức  nhăn cả mặt: “Còn  nữa?”
“Dung Trạm,    và Lục Hành lúc nãy đang  gì ?”
 nhón chân, ôm lấy cổ  kéo sát xuống, dừng  cách môi 2cm, khẽ :
“Chỉ  thôi.”
Anh cứng đờ,  dám động.
  cong mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-do-nam-chinh/28.html.]
“Với Lục Hành thì  , còn với  thì .”
 nhẹ nhàng tiến sát, cuối cùng chạm  môi .
Dung Trạm ngừng cả thở, khi cô gái nhỏ   sống c.h.ế.t  l.i.ế.m nhẹ môi , cả   run lên.
 nhẫn tâm l.i.ế.m nhẹ một cái, ai ngờ Dung Trạm bất ngờ áp sát,  lùi về  theo phản xạ, tưởng đầu sẽ đập  kính, ai ngờ  đập  tay .
Anh áp tay  đầu ,  cho  nhúc nhích.
Đầu lưỡi tiến , hô hấp trở nên hỗn loạn, môi răng quấn quýt,  mềm nhũn cả .
Tay   ôm eo , thở gấp, giọng cũng chẳng còn bình tĩnh:
“Đã bắt đầu khiêu khích thì đừng mong dừng .”
Nói   cúi đầu, nhẹ nhàng gặm mút vành môi , xương quai xanh.
Tim  như  vạn con kiến bò, ngứa ngáy  chịu nổi.
“Dung Trạm…”
“…Anh đây.”
Từ ngày hôm đó, cô gái nhỏ dần dần rời xa . Cô chuyển chỗ , bắt đầu tránh né ,  còn chủ động chào hỏi  ríu rít quanh quẩn bên  như  nữa, như thể cô thật sự  rút khỏi thế giới của .
Dung Trạm cảm thấy... hình như   mất cô  .
Lúc cô nhắn tin hẹn gặp, Dung Trạm  cảm thấy  điều gì đó  đúng. Anh báo cảnh sát từ , và khi  thấy gương mặt quen thuộc   phần xa lạ ,   khỏi thầm cảm thấy may mắn—may mà   gọi cảnh sát .
Lúc cởi trói cho cô, tay Dung Trạm run rẩy, miệng thì  ngừng lải nhải như  gì đó tự động tràn , đến chính  cũng  kiểm soát nổi.
Cho đến khi cô gái nhỏ ôm lấy cổ , vùi mặt  cổ , mùi hương quen thuộc  bao trùm lấy , trái tim Dung Trạm như lệch mất một nhịp.
Cô gái nhỏ ngước lên, giọng nhẹ nhàng hỏi : “Dung Trạm,  lo cho em lắm  ?”
Dung Trạm im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài, chậm rãi siết chặt vòng tay ôm eo cô:
“Phải,  lo cho em lắm.”
Không còn đường trốn,  còn đường lui.
Anh thừa nhận — thích Tạ Nhiên.
Sau vụ bắt cóc , Dung Trạm  vẻ thật sự thích cô, nếu  thì vì  mỗi  cô vô tình  sang  bắt gặp ánh mắt  đang  ?
Còn cả câu  hôm đó— lo cho cô—ngữ điệu , ánh mắt ,   là giả.