Dọn dẹp một hồi, miễn cưỡng cũng tạm  hình ,  phủi đống bột  tay:
“Xong , nhưng vẫn còn mùi,  là xin nghỉ về nhà  đồ?”
“Không cần.”
Ngừng một chút,   ngẩng đầu  , khẽ  lời cảm ơn:
“Cảm ơn.”
Tới lúc ,  mới thấy rõ mặt Dung Trạm.
Gió nhẹ bên hồ thổi lên, tóc mái lòa xòa  trán   bay nhẹ tạo thành đường cong  mắt, mái tóc đen phản chiếu đôi mắt cũng đen láy như hắc diệu thạch lấp lánh, trong suốt.
Nước da trắng như ngọc,  nhợt nhạt và mờ mờ trong suốt.
Thiếu niên  quá sạch sẽ, đặc biệt là đôi mắt .
Lần đầu tiên thấy trai  sống sờ sờ,   kìm  đỏ mặt, lắp bắp:
“Không…   gì.”
“Thật sự…  cần  đồ ?”  tiếp tục hỏi.
Cậu  mím môi,  dậy :
“Không cần.”
Rồi   rời .
Bóng lưng lạnh lùng, kiêu ngạo.
Chậm hiểu,  bỗng nhớ , hình như Dung Trạm chỉ  một bộ đồng phục.
Trường chỉ phát một bộ, vốn  , nhà ai cũng  máy sấy, tối giặt sáng khô,   thì mua hai bộ để .
Dung Trạm thì , đồng phục đắt quá,    mua nổi.
……Dù   đám  sẽ  bỏ qua, nhưng nhanh ?
Vừa tan tiết   ngoài lớp gào lên gọi  .
“Lớp mày  đứa nào tên Hứa gì gì đấy, Hứa Niệm? Gọi nó  đây cho tao!”
Chậc,  ngoáy tai, bước  khỏi lớp.
“Gì thế? Sáng nay mới hành lễ với tao xong, giờ quên  ?”
Mặt tên con trai lập tức xanh lè:
“Hồi sáng là cô đánh lén!”
“Vậy ? Vậy  đấu công bằng một trận nhé? Ai thua gọi   là bố?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-do-nam-chinh/3.html.]
“…  đánh con gái!”
“Trùng hợp ghê,  đánh con trai.”
Rồi chúng  hẹn  đánh   cổng trường,  đánh ba tên đó tơi tả, m.ô.n.g nở hoa.
“Chúng  sai , chị Hứa Niệm.”
 thổi thổi nắm đấm:
“Biết sai là ,   lo học hành cho đàng hoàng, hiểu !”
Mấy đứa gật đầu lia lịa, đỡ  lảo đảo rời .
Khóe mắt  liếc thấy Dung Trạm   gốc cây,   .
“Lo cho  ?”
Cậu  bước  từ bóng tối, ánh mắt lạnh lùng.
“Không ngờ cô đánh cũng giỏi ghê.”
Dung Trạm vốn là  ngoài lạnh trong ấm,  ơn tất báo, chắc      hẹn đánh  nên lo   gì, mới ở  xem, dù gì  cũng cứu  .
 nhặt ba lô lên:
“Mấy đứa đó  đủ đô với .”
“Muộn ,  đưa cô về nhé?”
Vừa dứt lời, một chiếc Maybach đen dừng ngay bên chân , tài xế bước xuống cúi  chào,  cạnh xe chờ đợi.
Dung Trạm  đầu :
“Không cần.”
Cầm ba lô rời  thật nhanh.
 ngẫm nghĩ một chút, đây chẳng  cơ hội ở riêng với nam chính ?
Bảo tài xế lái xe về,  đuổi theo bước chân Dung Trạm.
“Dung Trạm,  đợi  với.”
Dung Trạm bước  nhanh,   ý định chờ .
“Dung Trạm,  đối xử  với ân nhân cứu mạng hả?”  chạy theo hỏi.
“  cảm ơn .” Cậu  .
“Vậy   còn giúp  đánh  nữa, tính là một ân nữa chứ?”
“Không tính, đó là cô tự  đánh.”
…Nói thì cũng đúng, nhưng,  còn   thêm.