Sau khi thanh niên đó  khống chế, mắt  tối sầm   ngất . 
 
Lúc tỉnh , thứ đầu tiên   thấy là trần nhà trắng xóa của bệnh viện. 
 
Cửa phòng bật mở, một  đàn ông mặc đồng phục đặc cảnh bước . 
 
Chính là    nhắc  đóng cửa tiệm mấy ngày, đồng nghiệp của   dường như gọi  là "Đội trưởng Tạ". 
 
Thấy  tỉnh,   quan tâm hỏi: "Có chỗ nào  thoải mái ?  gọi bác sĩ nhé." 
 
 lắc đầu,  định  nhẹ một cái thì vô tình động đến vết thương.  hít  một  lạnh, nhíu mày . 
 
Phải  là, con thú đó đ.â.m một nhát cũng thật đau. 
 
Nếu   sợ  cấu thành phòng vệ chính đáng, quỷ mới chịu để  thương như thế . 
 
Thấy sắc mặt   , Đội trưởng Tạ xoay  định  gọi bác sĩ. 
 
 vội ngăn   : "Không…  cần gọi ,   ." 
 
Đội trưởng Tạ dừng bước,    : "Ừ, bác sĩ bảo cô ngất  vì mất m.á.u quá nhiều,  nghỉ ngơi thật ." 
 
"Chắc chiều nay cô cần phối hợp  một bản ghi chép lời khai." 
 
 gật đầu,  thử dò hỏi: "Đội trưởng Tạ, tên tội phạm đó…" 
 
Anh  mỉm , trấn an : "Cô cứ yên tâm,    khống chế . Chỉ là…" 
 
Sự ngập ngừng đột ngột    thấy bất an.
 
Không    tay quá nặng, khiến tên khốn đó mất m.á.u quá nhiều mà c.h.ế.t  chứ? 
 
"Chỉ là gì?" 
 
"Hắn  thương  ít,  khi còn sống thêm  vài ngày."
 
Giọng điệu Đội trưởng Tạ đầy bực bội. 
 
 thở phào nhẹ nhõm,  c.h.ế.t là . 
 
Hắn còn  để  lời giải thích cho gia đình nạn nhân. 
 
Trong những ngày  đó,  đều ở bệnh viện dưỡng thương, cũng  phối hợp  thành bản ghi lời khai. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-hoa-ky-quai/chuong-7-8.html.]
Khi  đến camera giám sát trong tiệm, nữ cảnh sát ghi chép  vẻ khó hiểu: "Khi chúng  đến lấy dữ liệu camera, phát hiện nó  hỏng từ bao giờ ." 
 
"Cô Nhạc  ấn tượng gì ?" 
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
 
 bình tĩnh lắc đầu: "Không,  mới nhớ, cái camera   lắp từ lâu , lúc  tiếp quản cửa hàng cũng định  nó ." 
 
"Sau đó bận quá, nên cứ trì hoãn mãi." 
 
Trong lòng  thầm giơ ngón cái khen ngợi Tiểu Mân,  việc quá đáng tin cậy. 
 
Cũng may  đó vì lười mà    cái camera cũ trong tiệm hoa. 
 
Vào ngày thứ mười   viện, Đội trưởng Tạ dẫn theo hai vị khách  mời mà đến. 
 
Là bố  nhà Ôn, những    sớm quên lãng. 
 
Chuyện gì đến  cũng sẽ đến, đúng là  trốn . 
 
Bố  nhà Ôn  khi đến phòng trọ cũ của  mà  tìm thấy , cũng  từ bỏ. 
 
Bọn họ cố tìm kiếm suốt mấy tháng, cuối cùng    đang kinh doanh một tiệm hoa ở thành phố Tĩnh An. 
 
Hai  họ đặc biệt từ thành phố khác chạy tới đây,   xung quanh  tiệm hoa  xảy  một vụ án mạng, thế là vội vã chạy đến đồn cảnh sát. 
 
Đội trưởng Tạ nhớ rằng  từng   là trẻ mồ côi, vì    quyết định đưa hai  họ đến đây để chúng  gặp mặt. 
 
Sau khi giải thích ngọn nguồn, Đội trưởng Tạ rời khỏi phòng, để   gian riêng cho  và bố  nhà Ôn. 
 
 ngẩng đầu  hai   mặt,  hiểu vì  họ  tốn công tìm  như ? 
 
Vì tình yêu thương ư?  họ rõ ràng yêu thương Ôn Nguyệt hơn, nhận   chẳng  thừa thãi ? 
 
Mẹ Ôn mắt đỏ hoe, tiến lên  nắm tay : "Nhĩ Nhĩ, con gái của …" 
 
 tránh : " là trẻ mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong viện phúc lợi,   bố ." 
 
Bố Ôn lên tiếng,   ông  giải thích giống hệt kiếp . 
 
Khi  sinh   trao nhầm, đến năm cuối cấp ba của Ôn Nguyệt, cô  gặp tai nạn, họ mới phát hiện cô    con ruột. 
 
Ngay  đó, họ  tìm  điều tra bệnh viện nơi  Ôn sinh nở năm xưa. 
 
Mãi đến năm nay, họ mới tìm  chút manh mối về . 
 
"Nhĩ Nhĩ,  , bố  đột nhiên xuất hiện với con là một điều quá đột ngột."