Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 15.2
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:03:53
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm Khương Hữu Vi rời khỏi căn cứ, La Quý vừa mới vào một bộ phận quan trọng. Qua mười năm, chắc chắn đã thăng chức không ít. Lúc Nhượng Nhượng ra ngoài tiễn Tiểu Cố, La Quý còn nửa đùa nửa thật nói rằng trong căn cứ có mấy cậu trai trẻ khá tốt, muốn làm mai cho con gái ông.
Làm mai một cách đặc biệt như vậy?
Khương Hữu Vi từng làm việc ở căn cứ – nơi đó có các bộ phận nghiên cứu trọng điểm, không ít nơi phải ký cam kết bảo mật.
Ví dụ như một số thông tin trong bộ phận cơ mật của căn cứ, dù chỉ biết một chút thôi, Nhượng Nhượng cũng sẽ phải ký cam kết bảo mật hai mươi năm, hoặc phải làm việc trong căn cứ, hoặc làm người nhà có liên quan đến căn cứ.
La Quý đột nhiên đề xuất muốn làm mai cho con gái ông, ông không phải kẻ ngốc – liền hỏi thẳng Khương Nhượng: “Nhượng Nhượng, có phải con đã biết điều gì mà không nên biết không?”
Khương Nhượng choáng váng – ba cô sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như vậy. Cô nhanh chóng suy nghĩ lại, chỉ có việc Trình Văn Niên từng tiết lộ rằng họ nghi ngờ Cố Thanh Thành là gián điệp, và chuyện anh mất tích mười lăm năm vẫn chưa thể điều tra rõ.
Nếu đây là chuyện cơ mật, vậy lại càng không thể để Khương Hữu Vi biết.
Khương Nhượng đáp: “Không có mà.”
Khương Hữu Vi nghi hoặc hỏi: “Thế trước đây Trình Văn Niên có từng nói gì với con không?”
Khương Nhượng trong lòng dâng lên dự cảm xấu, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Anh ta chưa bao giờ nói với con chuyện liên quan đến công việc.”
Khương Hữu Vi gật đầu, nói: “La Quý bảo muốn làm mai cho con, giới thiệu kỹ sư trong căn cứ cho con. Chuyện này con phải chuẩn bị tâm lý, theo ba đoán, có lẽ con đã vô tình biết một số điều thuộc diện cơ mật.”
Khương Nhượng: ……
Khương Nhượng chạy ra khỏi phòng bệnh để hít thở một chút, trong lòng vẫn hơi hoảng – chẳng lẽ cô sắp phải lấy chồng thật sao? Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc sẽ tái hôn nhanh như vậy.
Trước cổng bệnh viện có một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen, La Quý hạ kính xe xuống, mỉm cười nói: “Đồng chí Tiểu Khương, lên xe nói chuyện chút nhé.”
Khương Nhượng bước tới bên xe: “Không lên xe… có được không?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
La Quý mỉm cười: “Cứ trò chuyện một chút đi.”
Chiếc xe cứ thế chạy lòng vòng trên đường phố Lạc Thành, không mục đích. Nửa tiếng sau, khi Khương Nhượng xuống xe ở cửa cửa hàng tạp hóa, cô vẫn còn ngơ ngác, bước vài bước rồi ngồi xuống bậc cửa – lần này cô thật sự bị Trình Văn Niên hại c.h.ế.t rồi.
La Quý nói, ông nội của Cố Thanh Thành – người đã mất – từng lập nhiều chiến công, còn ông ngoại là lãnh đạo cấp cao đã nghỉ hưu của căn cứ. Mà con cháu của hai vị ấy, giờ lại bị nghi ngờ là gián điệp, trớ trêu là không có bằng chứng để chứng minh anh ta vô tội, cũng chẳng có chứng cứ kết tội anh ta.
La Quý còn nói, mười lăm năm mất tích của Cố Thanh Thành là vụ việc tuyệt mật nhất trong bộ phận do ông phụ trách. Muốn biết thêm, phải ký cam kết bảo mật, phải đến làm việc trong căn cứ. Họ có thể sắp xếp cho cô một công việc, nhưng nếu muốn đến căn cứ làm thì phải ở đó hai mươi năm, tốt nhất là lấy chồng trong căn cứ luôn – vậy thì nên qua với tư cách người nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/15-2.html.]
Khương Nhượng hoàn toàn không có lựa chọn nào khác. Khương Hữu Vi cũng không nói gì thêm, chỉ âm thầm thở dài sau lưng Khương Nhượng và Bạch Huệ Lan.
Chuyện này cứ thế rơi vào thế bế tắc mấy ngày, La Quý lại đến một lần nữa, bảo Khương Nhượng cân nhắc kỹ – muốn đến căn cứ rồi mới xem mắt, hay là để ông ta sắp xếp, tổ chức một buổi giao lưu kết bạn giữa các thanh niên độc thân ở căn cứ và ở Lạc Thành. Công việc thì dễ giải quyết – căn cứ có hội phụ nữ, công đoàn, hậu cần, trường học – đều có thể sắp xếp cho cô một vị trí để chọn.
Trình Văn Niên tìm đến, sắc mặt tái nhợt: “Nhượng Nhượng, xin lỗi em.”
Lúc đó anh ta đã quá nôn nóng, buột miệng nói ra cơ mật của bộ phận, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng đến vậy. Khi mới vào bộ phận, anh ta từng ký thỏa thuận bảo mật 20 năm, lần này cũng bị xử phạt nặng.
Khương Nhượng thật sự muốn cho anh ta thêm một d.a.o nữa: “Anh đi đi, tôi thật sự không muốn gặp lại anh.”
Trình Văn Niên thấy tim quặn đau, bất giác thốt ra một câu đến chính anh cũng phải kinh ngạc: “Nhượng Nhượng, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, em làm người nhà của anh rồi cùng đến căn cứ.”
Khương Nhượng không cần suy nghĩ liền tát cho anh một cái – lời nói và hành động của anh ta chưa bao giờ tính đến hậu quả. Giữa cô và Trình Văn Niên, căn bản không còn đường lui.
Cô mặt không cảm xúc: “Coi như tôi chưa từng nghe câu đó.”
Khương Nhượng quay lưng bỏ đi, để lại Trình Văn Niên đứng ngẩn ra tại chỗ. Chính anh cũng không biết vì sao lại nói ra câu ấy.
Khương Nhượng trở về nhà khách – với tình hình hiện tại, đến căn cứ thì việc xem mắt, mai mối là điều không tránh khỏi. Nghĩ đến chuyện sau này phải lấy một người mà hiện tại còn chưa từng gặp, trong lòng cô đã thấy phản cảm.
---
Kỳ nghỉ của Cố Thanh Thành sắp kết thúc. Sáng sớm, anh mua xong bữa sáng rồi trở về nhà, đúng lúc vào cửa thì gặp Vệ Lương Chính vừa thức dậy.
Cố Thanh Thành dọn bát đũa: “Ông ngoại, cháu cố tình về sớm để ăn sáng với ông đấy.”
Vệ Lương Chính từ tối qua đã nhận được báo cáo từ La Quý – Trình Văn Niên đã tiết lộ cơ mật cho cô gái kia, còn thằng cháu ngoại của ông thì vẫn chưa biết gì cả. Cô gái đó sắp phải đến căn cứ rồi.
Vệ Lương Chính nói: “Cháu nên chấm dứt kỳ nghỉ, quay về căn cứ báo danh đi là vừa.”
Cố Thanh Thành ân cần gắp cho Vệ Lương Chính một chiếc quẩy nóng hổi vừa mới chiên xong: “Vị trí của cháu cũng không quan trọng gì, ông ra mặt nói với La Quý một tiếng, cho cháu thêm hai tháng nghỉ nữa đi ạ.”
Vệ Lương Chính đập bàn một cái: “Láo xược, ông đã nghỉ hưu rồi!”
Cố Thanh Thành lầm bầm: “Cháu có ngốc đâu, trên mặt thì nghỉ hưu, chứ La Quý vẫn nghe lời ông, vì sao ạ? Vì ông thương cháu nên mới quay lại làm cố vấn cho bộ phận cơ mật, đúng không?”