Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 17.1

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:06:27
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 17

 

Gương mặt Khương Nhượng đỏ bừng, giả vờ hỏi: “Anh cũng có thể ngủ dưới đất mà.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đêm tân hôn không phải cũng ngủ chung một giường đấy sao.

 

Cô đã mệt mỏi sau một ngày đường dài, vừa chạm gối đã ngủ say. Trong cơn mơ màng, có một thân hình rắn rỏi nằm xuống cạnh cô, Khương Nhượng xoay người vào trong, cố tránh xa hơi ấm nóng rực bên cạnh. Nhưng người phía sau lại tiếp tục nhích tới, ôm cô vào lòng.

 

Khương Nhượng lập tức tỉnh dậy, cô cứng đờ người không dám nhúc nhích, mà Cố Thanh Thành cũng không nhúc nhích, cho đến khi Khương Nhượng nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

“Cố Thanh Thành, bên ngoài có người đang gõ cửa kìa.”

 

“Đừng để ý,” Cố Thanh Thành nói: “Chắc gọi người đi tăng ca đấy, anh chỉ là nhân viên ngoại vụ không quan trọng, thiếu một người là anh cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

 

Khương Nhượng nói: “Anh vẫn nên ra xem đi, không thì mai cả khu nhà ở công nhân lại đồn là em giữ anh không cho đi làm, ảnh hưởng tinh thần làm việc của anh, em còn mặt mũi nào mà ở đây nữa.”

 

Cố Thanh Thành bật cười khẽ: “Thì đúng là vậy mà, ôm em thế này ai còn muốn tăng ca nữa chứ.”

 

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không ngớt, Khương Nhượng đẩy anh ra: “Mau dậy đi mở cửa đi.”

 

Cố Thanh Thành lười biếng rời khỏi giường, không bao lâu sau quay lại nói: “La Quý muốn anh lái xe đi đón mấy chuyên gia, chắc đến trưa mai mới về được.”

 

Trong căn cứ này, người có thể lái xe ban đêm mà tay nghề tốt thì chỉ có anh. Mấy vị chuyên gia già ấy là báu vật, La Quý không yên tâm giao cho người khác, nhất định phải để Cố Thanh Thành lái, tự mình đi đón.

 

Khương Nhượng đứng dậy nhìn anh rời đi, sau đó mới khóa chốt cổng sân lại.

 

Cô quay lại giường nhưng chẳng còn buồn ngủ. Đêm tân hôn thì trốn cả đêm, đến đêm đầu tiên ở căn cứ thì anh lại đi đón người, lại là một lần né tránh nữa.

 

Cô còn có thể tránh được bao lâu đây?

 

Sáng hôm sau còn chưa kịp ăn sáng, Mẫn Tú Tú đã đến tìm cô, nói rằng cách đây hai mươi cây số có một phiên chợ, hỏi cô có muốn đi cùng xe của bộ hậu cần ra đó không.

 

Khương Nhượng mang theo đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, nhưng lương thực đem theo thì không nhiều. Căn cứ này hoang vu, đến cả một cửa hàng tạp hóa cũng không có, mỗi nửa tháng chỉ được lĩnh gạo, mì, dầu ăn từ bộ hậu cần, mà khẩu phần cũng có hạn.

 

Cô mang theo tiền, khóa cửa lại rồi đi cùng Mẫn Tú Tú đến chợ.

 

Cũng có khá nhiều người nhà đi chợ lần này, vì nửa tháng mới có một lần, bộ hậu cần đều sắp xếp xe đưa đón, dù chỉ để mua chút rau tươi cũng đáng.

 

Bộ hậu cần chuẩn bị hai chiếc xe bán tải, Khương Nhượng còn nhìn thấy Khương Vị Lai, Lưu Khinh Khinh và mẹ cô ta – Kim Thủy Liên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/17-1.html.]

Lưu Khinh Khinh liếc Khương Nhượng một cái rồi quay đầu lại nói chuyện với Khương Vị Lai.

 

Mẫn Tú Tú ghé tai nói nhỏ: “Lưu Khinh Khinh là con gái của Kim Thủy Liên và Lưu Đại Quân. Kim Thủy Liên làm ở bộ hậu cần, còn Lưu Đại Quân là tổ trưởng tổ kỹ thuật của căn cứ. Lưu Khinh Khinh đã đính hôn với đồng chí Tôn Chí ở căn cứ, đi theo ba mẹ đến đây sớm để thích nghi trước.”

 

Lưu Khinh Khinh thích Cố Thanh Thành. Lần trước ba mẹ cô ta về Lạc Thành vốn định nhờ hai bên gia đình sắp xếp cho cô ta và Cố Thanh Thành, nhưng Vệ Lương Chính lại giả vờ hồ đồ, không chịu tiếp nhận.

 

Khương Nhượng và Mẫn Tú Tú lên chiếc bán tải còn lại, đi cùng còn có bốn năm cô vợ trẻ nữa, Mẫn Tú Tú nói đây đều là vợ của mấy kỹ thuật viên mới đến căn cứ trong vòng một năm trở lại đây.

 

Mạnh Thiên Đông đã mang thai hơn bốn tháng, bụng cũng bắt đầu lộ rõ, còn Kha Hội đến sớm hơn Khương Nhượng vài ngày. Mọi người tuổi tác xấp xỉ nhau, nên cũng dễ bắt chuyện.

 

Phiên chợ năm đó tuy không nhộn nhịp, phong phú như về sau, nhưng với mấy người họ – những người vừa bước ra từ căn cứ không có nổi một tiệm tạp hóa – thì cũng đủ hoa mắt.

 

Khương Nhượng mua được mấy củ cải trắng, cà tím, một bó nấm rơm do nông dân tự trồng, và hai mươi quả trứng gà.

 

Cô còn mua thêm hai mươi cân gạo, hai mươi cân bột mì. Thịt heo thì đã bán hết, chỉ còn móng giò, Khương Nhượng mua hai cái.

 

Mua xong tất cả cho vào một bao tải to bằng vải bố, cô thử nhấc lên, nặng phải đến năm sáu chục cân, xách rất vất vả. (1 cân = ½ kg)

 

Mẫn Tú Tú mua mấy loại rau tươi, Mạnh Thiên Đông cũng chỉ dùng một chiếc làn nhỏ là đầy. Nhà Kha Hội cần mua sắm nhiều đồ, thấy cái gì cũng muốn mua, cũng ôm theo một cái bao lớn. Lúc lên xe còn tiếc rẻ than vãn: “Tôi tiêu sạch cả tháng lương của nhà họ Ngụy rồi, tháng sau sống sao đây.”

 

Mẫn Tú Tú không lên tiếng, Khương Nhượng chưa quen thân với mọi người cũng không đáp lời.

 

Lúc quay về, xe bán tải chở họ đến cổng căn cứ thì dừng lại. Cố Thanh Thành đang ngồi xổm trên tảng đá dưới tấm biển lớn ở cổng căn cứ. Lúc này là buổi trưa, anh ngồi một mình trước cổng rất nổi bật, Khương Nhượng từ xa đã thấy anh.

 

Mẫn Tú Tú khều tay áo Khương Nhượng, cười không dứt: “Nhìn Tiểu Cố nhà em này, cũng chu đáo ghê. Trưa bọn họ được nghỉ một tiếng, mà em nhìn xem, chỉ có mình Tiểu Cố là có lòng ra đón.”

 

Khương Nhượng hơi ngượng, cố sức xách bao tải đi về phía anh: “Chiều anh đi làm không bị muộn sao?”

 

Cố Thanh Thành nhấc cái bao to mà anh đã mua cho cô: “Anh vừa đưa mấy chuyên gia về, ăn trưa xong mới đến đơn vị.”

 

Kha Hội cũng mua nhiều đồ, nhà cô ta lại ở vị trí không thuận, từ cổng khu nhà ở còn phải đi sâu vào trong. Cô ghé tai Mạnh Thiên Đông than thở: “Tiểu Cố chỉ là nhân viên ngoại vụ thôi mà, dựa vào đâu được chia căn nhà mới xây?”

 

Mạnh Thiên Đông nói: “Lãnh đạo đã sắp xếp như vậy chắc chắn có lý do, nhà cô chịu khó vài năm nữa cũng được đổi nhà thôi, đừng vội, ai cũng từng trải qua cả.”

 

Kha Hội một mình vác bao hàng nặng trĩu, thở không ra hơi: “Cố Thanh Thành mà chạy về thế này chẳng phải là trốn việc sao?”

 

Mạnh Thiên Đông biết rõ Kha Hội đang ghen tỵ vì Khương Nhượng có người ra đón, cô nói: “Buổi trưa nghỉ một tiếng mà, Lương Phù nhà tôi đôi khi cũng không muốn ăn ở căng-tin, chạy về nhà ăn cơm trưa đấy.”

 

Kha Hội một mình thật sự không thể nhấc nổi bao đồ nặng như vậy, cuối cùng vẫn là Mẫn Tú Tú giúp cô khiêng về tận nhà.

 

Loading...