Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 18.1

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:07:22
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 18

 

Khương Nhượng cắm đầu uống cháo, chẳng buồn để ý đến anh.

 

Ăn sáng xong, Cố Thanh Thành đi làm, Khương Nhượng thì xới đất ở sân sau, đem hạt giống mua ở chợ hôm qua ra trồng hết.

 

Mùa này có thể trồng được củ cải trắng và cải thảo, hai loại rau này trồng nhiều cũng không sợ ăn không hết, đến mùa đông có thể muối làm dưa hoặc cải chua.

 

Khương Nhượng vừa gieo xong hạt thì Mẫn Tú Tú mang sang một rổ nhỏ cà chua do nhà mình trồng. Khương Nhượng rửa tay xong thì nhận lấy, pha cho cô ấy một tách trà Hầu Khôi mang từ nhà đi.

 

Mẫn Tú Tú vừa uống đã khen không dứt lời, nói trà này ngon quá, Khương Nhượng nói đây là loại trà ngon của vườn nhà cô.

 

Trà Hầu Khôi nhà Khương Nhượng lần trước đã bán hết cho Tạ Sơ, phần hai lạng cô mang theo lần này là trước đó đưa cho Cố Thanh Thành, anh giữ lại một nửa ở nhà họ Vệ, mang một nửa theo đến đây.

 

Khương Nhượng thấy Mẫn Tú Tú thích uống loại trà này, liền nói: “Lần sau em về quê, xem có thể gom được nửa cân từ trong làng mang về cho chị.”

 

Mẫn Tú Tú nói nếu có thì chị muốn mua một cân, vì La Quý rất thích uống trà, nửa cân thì chỉ uống được một hai tháng là hết.

 

Mẫn Tú Tú nhắc đến chuyện chính: “Chị nghe lão La nói, em muốn mở cửa hàng tạp hóa trong căn cứ?”

 

Khương Nhượng gật đầu: “Em cũng có một tiệm tạp hóa ở Lạc Thành, mỗi tháng cũng phải quay về một chuyến. Nếu làm công việc hậu cần do họ sắp xếp thì sau này khó xin nghỉ, chi bằng mở luôn một tiệm tạp hóa ở đây, vừa tự do thời gian, vừa tiện cho các gia đình trong căn cứ.”

 

Tiệm tạp hóa trong căn cứ thật ra là một việc vừa vất vả vừa mệt, vì căn cứ ở nơi hẻo lánh, muốn lấy hàng phải vào tận trong thành phố. Gạo, dầu, muối mỗi tháng bộ hậu cần đều phát, nên từ trước đến nay không ai muốn làm.

 

Khương Nhượng vừa đề xuất mở thì mấy người trước không muốn làm lại ghen tị, đặc biệt là Kim Thủy Liên phản đối dữ dội nhất.

 

Mẫn Tú Tú nói: “Tiểu Cố nhà em bám riết lão La đến mức ông ấy không đành lòng từ chối, chỉ là bộ hậu cần không đồng ý. Nhưng lão La nói, nếu em thật sự muốn làm thì ông ấy có cách: mỗi năm nộp một nghìn đồng tiền thuê, khoản tiền thuê này sau này dùng cho các hoạt động hậu cần của gia đình trong căn cứ, như vậy thì bộ hậu cần cũng không còn gì để nói.”

 

Lương cả năm cộng với tiền thưởng của Cố Thanh Thành còn chưa tới tám trăm, nên một nghìn đồng tiền thuê nghe thì rất cao. Nhưng đây là một căn cứ mấy nghìn người, mở tiệm tạp hóa chắc chắn có lãi.

 

Cửa hàng ở Lạc Thành, mỗi lần cô về gom hàng bán cũng lời hơn một nghìn, tính ra thì mức giá thuê này vẫn có thể chấp nhận được.

 

Khương Nhượng nói: “Tối em sẽ bàn với Cố Thanh Thành.”

 

Tối Cố Thanh Thành về nhà mang theo mấy cân thịt dê, Khương Nhượng nhìn là biết dê mới giết, dùng nấu canh rất ngon, cô hỏi: “Tối anh muốn ăn cơm với món xào hay ăn mì với thịt dê?”

 

Cố Thanh Thành múc nước rửa tay trong sân, nói đã ăn mì nhiều rồi, giờ muốn ăn cơm.

 

Khương Nhượng nấu cơm, làm món thịt dê xào hành, thịt dê rang muối ớt, còn hầm canh nấm với thịt dê. Cố Thanh Thành ăn đến mức suýt nữa l.i.ế.m cả đĩa: “Ăn cơm em nấu xong, cảm thấy đồ ở căng-tin thật sự không nuốt nổi.”

 

Khương Nhượng nói: “Chị dâu Mẫn bảo tiền thuê cửa hàng là một nghìn một năm, em thấy cũng được. Anh thấy sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/18-1.html.]

Cố Thanh Thành gật đầu. Trước khi đưa ra mức giá thuê, mấy nhà tranh nhau muốn làm. Nhưng sau khi nói phải trả tiền thuê thì ai cũng rút lui.

 

Anh cũng thấy để vợ mở cửa hàng tạp hóa là việc rất tốt. Anh với Nhượng Nhượng chính là quen nhau ở cửa hàng tạp hóa mà.

 

Khương Nhượng nói: “Anh giúp em bàn với căn cứ, ít nhất phải ký hợp đồng năm năm, ký ngắn thì mình lỗ.”

 

Chỉ vài ngày sau, Cố Thanh Thành đã mang hợp đồng thuê cửa hàng về cho Khương Nhượng.

 

Hợp đồng thuê mười năm, mỗi năm một nghìn, không tăng giá. Tiền thuê có thể trả vào cuối năm, như vậy có một năm làm ăn để xoay vốn. Hơn nữa, trong vòng hai cây số xung quanh căn cứ sẽ không được cấp phép mở thêm cửa hàng tạp hóa thứ hai.

 

Khương Nhượng cầm hợp đồng mà không dám tin: “Bộ hậu cần làm sao chịu ký hợp đồng kiểu này với anh?”

 

Cố Thanh Thành ôm cô, đầy vẻ mong đợi: “Chỉ cần mặt dày một chút là được. Anh giỏi như vậy, có phải em nên thưởng cho anh chút gì không?”

 

Khương Nhượng đỏ bừng mặt: “Giữa ban ngày ban mặt, anh có biết xấu hổ không?”

 

Lấy được cửa hàng tạp hóa, Khương Nhượng chính thức trở thành tiểu thương tự kinh doanh, thời gian khá linh hoạt.

 

La Quý nói, nếu cô muốn vào thành phố lấy hàng cũng được, hoặc muốn về Lạc Thành mang hàng hóa lên càng thuận tiện.

 

Căn cứ mỗi tháng đều có xe tải chở hàng đi về Lạc Thành, bảo cô cứ đi cùng xe của căn cứ, trên đường cũng an toàn hơn.

 

Khương Nhượng cảm ơn, đúng lúc hôm sau có xe tải của căn cứ đi Lạc Thành. Cô hẹn giờ khởi hành với đồng chí bên hậu cần, định lần này sẽ mang theo một ít quần áo và đồ tạp hóa về thử xem phản ứng ra sao.

 

Trước khi xuất phát, Khương Nhượng gọi một cuộc điện thoại cho Khương Vệ Dân. Chuyến xe khởi hành khi trời còn chưa sáng, đến Lạc Thành vào buổi chiều. Đồng chí trong căn cứ đưa Khương Nhượng đến tận cửa tiệm tạp hóa của cô ở Lạc Thành, hẹn ba ngày sau sẽ quay lại đón ở chỗ này.

 

Tiệm tạp hóa ở Lạc Thành đã đi vào hoạt động, trên các kệ là đầy đủ gạo, dầu, muối và các vật dụng sinh hoạt hằng ngày.

 

Khương Vệ Dân mở sổ ghi chép ra xem: “Nửa tháng nay, chỉ riêng bán đồ sinh hoạt đã lời hơn một trăm đồng rồi.”

 

Cửa hàng là của em gái, anh không phải chịu tiền thuê mặt bằng. Khương Vệ Dân nói: “Lợi nhuận này chúng ta chia đôi. Em mà không nhận thì anh về quê trồng ruộng.”

 

Khương Nhượng hiểu rõ tính anh trai, vốn không bao giờ chiếm lợi của người khác, huống chi lại là đứa em gái được anh cưng từ nhỏ. Cô đành gật đầu đồng ý, Khương Vệ Dân và Vương Lục Mai lúc đó mới vui vẻ.

 

Vương Lục Mai dẫn cô ra sau nhà: “Chị giúp em nuôi mấy con gà ta, đang thả ở sân sau. Còn trà em gọi điện dặn mua, chị đã về làng gom được ba bốn cân, nhưng năm nay trà thật sự ít, phải đợi đến vụ xuân năm sau mới có lứa mới.”

 

Chị lại hỏi Khương Nhượng sống bên đó thế nào, Cố Thanh Thành có bắt nạt cô không. Khương Nhượng đáp rằng mọi chuyện đều ổn, cô đã thuê được một cửa hàng tạp hóa trong căn cứ, sau này mỗi tháng đều có thể theo xe căn cứ về một chuyến.

 

Khương Nhượng chủ động đề nghị sẽ kể chuyện cô qua lại giữa hai tiệm tạp hóa cho Vương Lục Mai biết, vì chị dâu là người cô tin tưởng. Cô thường xuyên ra vào tiệm tạp hóa, sợ đột nhiên xuất hiện sẽ làm Vương Lục Mai – đang mang thai – giật mình.

 

Khương Vệ Dân suy nghĩ kỹ, tính cách vợ mình anh nắm rõ, cuối cùng cũng đồng ý.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Loading...