Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 19.2

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:09:56
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô đếm số tiền trong hộp, sau khi tiệm tạp hóa trừ đi phí dịch vụ, vẫn còn đổi cho cô được ba mươi tờ tiền giấy mệnh giá một trăm đồng. Có thể thấy, ở tiệm tạp hóa này, giá trị của vàng cao hơn ngân phiếu rất nhiều. Cộng thêm số tiền cô đã chôn trong sân trước đó, trong tay cô bây giờ đã có khoảng bốn, năm ngàn.

 

Cô đến chỗ Quan Văn Cúc để lấy sỉ quần áo, lần này toàn là hàng thu: áo len, áo dài tay, khăn choàng, còn có cả kẹp tóc, hoa cài tóc. Tất cả hàng hóa được chuyển hết vào kho dưới tầng hầm của tiệm tạp hóa. Khi cô đẩy cửa bước ra lần nữa, thì thấy anh trai và chị dâu đang đứng đó.

 

Dù sao cũng đã về được rồi, Khương Vệ Dân sốt ruột đến mức không ngồi yên: “Sao lại chậm trễ thế, anh với chị em lo phát sốt luôn.”

 

Ban đầu đã bàn bạc là, có anh chị ở đây giúp che chắn, chỉ cần lấy hàng xong là không cần phải nán lại hai ngày nữa.

 

Sợ họ lo lắng, Khương Nhượng nói: “Lần này lại chạy sang chỗ khác xem hàng, nên mới mất thêm chút thời gian.”

 

Lần này cô mang theo khá nhiều hàng, một nửa quần áo được mang đến cho Phan Lệ, cô ấy lấy hết toàn bộ, thanh toán cho Khương Nhượng hai nghìn đồng. Nửa còn lại, Khương Nhượng dự định mang đến căn cứ để bán.

 

Cô lại lấy ra một nghìn đồng, nhờ Khương Vệ Dân giúp cô nhập thêm hàng theo đúng mặt hàng đang bán tại tiệm tạp hóa ở Lạc Thành.

 

Cha cô đã xuất viện, không muốn ở lại thành phố, nói ở quê sống thoải mái hơn.

 

Khương Nhượng quay về thôn Cổ Hà thăm cha mẹ, sau đó lại ghé nhà họ Vệ thăm Vệ Lương Chính, mang mấy bộ đồ thu mới về cho Vệ Tinh chọn.

 

Cô tính tiền theo giá gốc, không phải vì tiếc không muốn tặng, mà vì nếu tặng rồi thì lần sau không mở được cửa tiệm tạp hóa nữa.

 

Một ngày sau, xe của đội căn cứ quay về, Khương Nhượng chuyển hết đồ của mình lên xe. Người lái xe tên là Khổng Khánh, là một chàng trai chăm chỉ, nhiệt tình, cùng với Khương Vệ Dân giúp cô chuyển hết hàng hóa lên xe.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Mỗi xe đều có hai người lái để tiện thay phiên nhau trên đường.

 

Người lái còn lại tên là Ngụy Đức Thương, lớn tuổi hơn vài tuổi, thấy Khương Nhượng mang theo nhiều đồ, tỏ ra không hài lòng: “Xe đội căn cứ không phải để cô dùng như thế này đâu.”

 

Khương Nhượng mỉm cười đáp: “Anh Ngụy nếu thấy có ý kiến thì về báo với Chủ nhiệm La.”

 

Khổng Khánh thầm nghĩ, chị dâu nhà họ Cố này không phải dạng mềm yếu, huống chi anh Cố tính tình còn ngang ngạnh, đến cả Chủ nhiệm La còn không trị nổi. Nếu biết có người làm khó vợ mới cưới của anh, chắc chắn sẽ làm ầm lên.

 

Cậu ta chuyển xong bao hàng cuối cùng, nói: “Cửa hàng tạp hóa chị Cố mở ra là để tiện cho gia đình trong căn cứ, là chuyện tốt mà. Để em lái xe chở về, anh Ngụy nghỉ ngơi đi.”

 

Trên đường không có chuyện gì xảy ra, Khương Nhượng có ấn tượng tốt với Khổng Khánh.

 

Trong ba ngày cô đi vắng, Cố Thanh Thành đã dọn dẹp xong cửa hàng tạp hóa trong căn cứ. Anh còn đóng mấy dãy kệ hàng, đang quét sơn thông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/19-2.html.]

Phía sau cửa hàng cũng có một nhà kho nhỏ, hàng hóa trước mắt đều được cất tạm vào đó.

 

Khương Nhượng mang hàng về, căn cứ sắp mở cửa hàng tạp hóa khiến nhiều người nhà rất vui mừng. Căn cứ hoang vu bấy lâu nay cuối cùng cũng có một chỗ mới mẻ để thu hút sự chú ý.

 

Kha Hội cũng tới xem náo nhiệt, nhìn thấy kho chứa đầy hàng hóa thì trong lòng có chút ghen tỵ. Lúc nghe nói căn cứ sẽ mở cửa hàng tạp hóa, cô cũng từng đi bộ hậu cần tranh giành một suất.

 

Sau đó vì có quá nhiều người cạnh tranh, bộ hậu cần quyết định thu phí thuê là một nghìn đồng mỗi năm. Mà tiền lương cả năm của Ngụy Đức Thương còn chưa tới một nghìn, thấy mở cửa hàng vừa cực vừa chẳng lời lãi gì, nên không cho Kha Hội tiếp tục tham gia.

 

Kha Hội đem chuyện này kể với Mạnh Thiên Đông, tỏ ra chua chát, nhưng Mạnh Thiên Đông cũng không tiếp lời.

 

Cô về kể lại với chồng: “Em nghe nói nhà cô vợ Tiểu Cố nghèo lắm, bản thân Tiểu Cố cũng không có đồng tiết kiệm nào. Chỗ hàng lần này ít nhất cũng hơn một hai nghìn, mà chưa tính mấy bao lớn quần áo nữa. Họ lấy đâu ra tiền vậy?”

 

Ngụy Đức Thương vốn dĩ chẳng ưa Cố Thanh Thành: “Chắc chắn họ có đường kiếm tiền riêng. Anh nghi ngờ Tiểu Cố hoặc vợ cậu ta, có khi là gián điệp trà trộn vào căn cứ cũng nên.”

 

Kha Hội giật mình: “Thế sao anh không báo với Chủ nhiệm La đi?”

 

“Không có chứng cứ,” Ngụy Đức Thương nói: “Em cũng đừng có đi ra ngoài mà nói lung tung.”

 

Cố Thanh Thành đã bôi xong lớp dầu thông đầu tiên cho các kệ hàng, bảo để khô rồi sơn thêm lớp nữa là có thể dùng được. Hai người khóa cửa hàng lại, anh hỏi: “Lão Ngụy có làm khó em không?”

 

Khương Nhượng lắc đầu: “Anh với anh ta có mâu thuẫn à?”

 

Cố Thanh Thành đáp: “Không hẳn là mâu thuẫn. Anh ta là kiểu người cứng nhắc, cổ hủ, quan hệ với ai cũng không tốt. Trước còn từng báo cáo với La Quý, nói nghi ngờ anh là gián điệp.”

 

Anh cười: “Không có anh ta tố cáo, anh cũng bị nghi ngờ rồi. Lão Ngụy đúng là thiệt, bị La Quý mắng cho một trận oan uổng.”

 

Thân phận của anh chỉ có số ít người biết, là cơ mật, loại cấp bậc như Ngụy Đức Thương thì tất nhiên không biết được.

 

Khương Nhượng lườm anh một cái, anh còn cười được nữa, cô có chút hối hận. Cô chỉ biết “tên sơn tặc” là người Bắc Bình, con thứ bảy, nếu lúc đó hỏi kỹ hơn một chút, có khi về đây rồi còn có thể tra được thông tin gì đó.

 

Nếu lần sau còn có thể quay lại, cô nhất định sẽ hỏi thử xem anh là người nhà họ Cố nào ở Bắc Bình.

 

Cố Thanh Thành không cho cô nấu cơm, tự đi căng-tin lấy cơm mang về, ăn xong rửa mặt lên giường. Khương Nhượng đã buồn ngủ lắm rồi, Cố Thanh Thành rửa bát xong, tắm rửa rồi lại vào ôm lấy cô.

 

Khương Nhượng phát hiện, cô thật sự không ghét sự thân mật của Cố Thanh Thành lúc này. Nếu là anh ở thế giới kia mà dám làm vậy, có lẽ cô đã đ.â.m cho một nhát rồi.

 

Nghĩ vậy lại thấy buồn cười. Dù sao thì họ vốn là cùng một người, chỉ là gặp nhau ở thời điểm khác nhau mà thôi.

Loading...