Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 21.4

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:23:31
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên chuyến tàu chuyên dụng từ Kinh thị đến căn cứ, Cố Thanh Thành và La Quý ngồi trong khoang riêng, đã rời căn cứ nửa tháng nay.

 

La Quý bưng đến một chậu nước, đưa cho anh gương và d.a.o cạo râu: “Sửa sang lại bản thân một chút, để còn đi gặp vợ cậu.”

 

Cố Thanh Thành cẩn thận cạo đi lớp râu lún phún. Hốc mắt của La Quý thâm quầng, nửa tháng vừa qua thật sự rất gian nan, nhưng cuối cùng cũng vượt qua được.

 

Những thông tin mà Khương Nhượng tiết lộ cơ bản đã được xác thực. Họ thậm chí còn tìm đến hậu duệ nhà họ Cố vẫn còn sống.

 

Cố Cửu tiểu thư vẫn còn tại thế. Khi họ đưa ảnh của Khương Nhượng ra, Cố Cửu tiểu thư đeo kính lão, xem thật kỹ, rồi lấy ra album ảnh quý giá của mình, chỉ cho họ bức ảnh đen trắng đó.

 

Cố Cửu tiểu thư nói: “Từ trước lúc anh bảy tôi mất tích, anh ấy vẫn luôn đi tìm cô gái tên Khương Nhượng này. Tiếc là mãi không tìm thấy, nên tôi rất ấn tượng với cô ấy, không thể nhận nhầm người được. Cô ấy... còn sống chứ?”

 

La Quý và các đồng chí lại tìm đến người đã phát hiện ra Cố Thanh Thành ba năm trước, hỏi lại tình hình lúc đó. Người đó nói: “Tôi thấy anh ta đầy người toàn vết thương đi về phía tôi, miệng cứ lẩm bẩm ‘Nhượng Nhượng… tìm Nhượng Nhượng’, tôi liền tránh ra, rồi anh ta ngã gục.”

 

Cố Thanh Thành từ bên kia trở về, chẳng nhớ được gì cả, chỉ nhớ ba chữ: “Tìm Nhượng Nhượng.”

 

Nhưng lúc đó, đồng chí phát hiện anh lại tưởng rằng anh đang gọi người khác tránh đường, nên không báo lại câu nói ấy cho cấp trên.

 

Lần này, phần ký ức mà Cố Thanh Thành khôi phục lại trùng khớp từng chi tiết với lời Khương Nhượng miêu tả. Còn bản vẽ động cơ kia, dù là ở thời điểm hiện tại cũng vẫn vô cùng tiên tiến, nhưng điều duy nhất anh nhớ được… chỉ có vậy thôi.

 

Căn cứ thành lập một tổ chuyên biệt, chỉ gồm bốn người: Tiền Vạn Lý, Vệ Lương Chính, Cố Thanh Thành và Khương Nhượng. Bởi mỗi lần quay về quá khứ, thời gian đều là ngược dòng, ý nghĩa của việc trở lại chính là giúp Cố Thanh Thành tìm lại ký ức đã mất trong mười lăm năm, tìm lại những tri thức chuyên môn vô giá của anh.

 

Trời tối, Cố Thanh Thành trở về. Khương Nhượng đứng ở cửa, nhất thời không biết nên nói gì. Người này, chắc chắn đã biết bí mật cô có thể quay về quá khứ, biết rằng những mảnh ký ức vụn vặt trong giấc mơ của anh chính là những năm tháng bị mất kia.

 

Cô nói: “Tối nay anh muốn ăn gì? Anh gầy đi rồi.”

 

Cố Thanh Thành cười, rồi đôi mắt cay cay. Lúc anh gặp chuyện, chỉ có ông ngoại và Nhượng Nhượng là chạy ngược xuôi giúp anh tìm bằng chứng. Anh biết mà, anh và Nhượng Nhượng nhất định nên ở bên nhau.

 

Anh nói: “Em làm gì, anh ăn nấy.”

 

Khương Nhượng nấu cơm, kho thịt ba chỉ, rồi bảo anh đi làm thịt gà: “Tối nay mình ăn gà cung bảo, món anh thèm bấy lâu rồi đó.”

 

Lần đầu tiên trong nửa tháng qua, Cố Thanh Thành ăn một bữa cơm thỏa mãn như vậy. Ăn xong, anh bảo Khương Nhượng đi nghỉ ngơi, cô tắm rửa xong rồi lấy lá bưởi đưa cho anh, dặn dò: “Anh tắm nhớ bỏ thêm chút lá bưởi vào, xua xui xẻo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/21-4.html.]

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khương Nhượng thấy tối nay e là khó mà tránh được chuyện gì đó. Không lâu sau, Cố Thanh Thành tắm xong trở lại, tiện tay tắt luôn đèn. Trên người anh là mùi thơm mát của xà phòng, pha thêm hương thanh dịu của lá bưởi.

 

Cố Thanh Thành ôm cô vào lòng: “Anh tắm hai lần rồi, chắc chắn đã rửa sạch mọi xui xẻo. Nhượng Nhượng, em có nguyện ý làm vợ anh không?”

 

Khương Nhượng không lên tiếng, anh lại nói: “Em không nói gì, vậy anh coi như em đồng ý rồi.”

 

Tất cả những lời nói đều không cần phải thốt ra, mọi chuyện cứ tự nhiên mà thành.

 

Cố Thanh Thành bỗng khựng lại: “Nhượng Nhượng… hắn… chưa từng chạm vào em sao?”

 

Khương Nhượng cắn răng chịu đựng cơn đau lúc ban đầu, im lặng xem như thừa nhận.

 

Cố Thanh Thành chỉ thấy xót xa cho cô. Tên khốn kia, lại có thể đối xử với người vợ trước của mình như thế. Nhượng Nhượng trước khi gặp anh đã chịu quá nhiều tủi nhục, anh chỉ muốn bù đắp tất cả cho cô.

 

Khi Khương Nhượng tỉnh dậy thì trời vừa sáng, cô ngửi thấy mùi cháy khét, cơ thể vẫn còn ê ẩm, cô gượng dậy thay quần áo — tên khốn đó không phải đốt luôn cả bếp rồi chứ?

 

Trong thùng rác bếp có cái trứng ốp la bị chiên cháy đen. Cố Thanh Thành dẫm sương sớm quay về, tay xách đồ ăn sáng mua từ nhà ăn.

 

“Anh định tự nấu bữa sáng cho em.” Cố Thanh Thành nhìn cái trứng cháy trong thùng rác, có chút ngượng ngùng, “Xem ra ở bên kia mười lăm năm, anh chưa từng vào bếp. Nhưng anh có thể học, rất nhanh sẽ nấu được cho em ăn.”

 

Khương Nhượng âm thầm xoa eo, hỏi: “Lần này anh về rồi, còn sắp xếp cho anh làm công việc ngoại vụ nữa không?”

 

Cố Thanh Thành liên tục gắp thức ăn cho cô: “Không làm ngoại vụ nữa, họ chuyển anh về phòng kỹ thuật, từ từ chờ ký ức khôi phục, trước mắt theo các chuyên gia học việc.”

 

Khương Nhượng nghĩ nghĩ, như vậy cũng tốt. Anh có một thân tài năng, nay lại là thời đại thái bình, chính là lúc để phát huy sở trường. Cô nói: “Vậy anh đi báo danh đi, em còn phải quay lại Kinh thị một chuyến.”

 

Cố Thanh Thành vừa từ Kinh thị trở về, liền hỏi cô qua đó làm gì.

 

Khương Nhượng nói: “Em đánh cược với mẹ kế của anh rồi, trong vòng nửa tháng phải bắt bà ta dọn khỏi tứ hợp viện mà ông nội anh để lại cho anh. Giờ gần đến hạn rồi, em phải qua đó xử lý dứt điểm chuyện này.”

 

Cô phải đích thân đi, đuổi cả Cố Thành Nghiệp và Cung Lam ra khỏi nhà.

 

Cố Thanh Thành hơi sững người, đặt đũa xuống: “Để anh xin nghỉ, rồi chúng ta cùng đi.”

Loading...