Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 22.3
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:28:38
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nhượng sau đó đi tìm Vệ Lương Chính, ủy thác cho ông đem căn nhà kia cho thuê. Cô không nấn ná, sau khi nhận lại nhà thì lập tức quay về căn cứ.
Trên tàu hỏa, cô thử hỏi cửa hàng tạp hóa: “Lương tâm cậu trỗi dậy à, còn nhắc tôi né cái muôi sắt to lúc nãy nữa chứ.”
Cửa hàng tạp hóa đáp: “Sợ cô bị đập xấu đi, làm chậm tốc độ kiếm tiền của chúng ta thôi.”
Ghế đối diện Khương Nhượng là một đôi vợ chồng trẻ mang theo một đứa bé. Khương Nhượng mỉm cười dịu dàng với đứa nhỏ, rồi đưa cho nó một con châu chấu vừa gấp xong bằng lá, đôi vợ chồng trẻ vội vàng cảm ơn cô.
Nhờ vậy, cô mới khéo léo che giấu được sự ngượng ngùng vừa rồi khi bị cửa hàng tạp hóa trêu chọc khiến bật cười.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô và cửa hàng tạp hóa không cần nói chuyện thành tiếng, chỉ cần giao tiếp trong ý thức là đủ.
Khương Nhượng nói: “Cậu biết tôi sống lại đúng không? Cậu chắc là một hệ thống gì đó, hoặc công nghệ cao. Nói xem, cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Cửa hàng tạp hóa đáp: “Cửa hàng tạp hóa cũng phải ăn cơm chứ! Tôi nâng cấp không cần tiền, hiện thực hóa không cần tiền mua năng lượng chắc? Cái chủ nhân keo kiệt như cô, giờ tôi cũng phân tích ra điểm yếu của cô rồi.”
Khương Nhượng: “Nói thử xem.”
Cửa hàng tạp hóa: “Cô keo kiệt như vậy, nhưng lại đặt tình thân, tình cảm lên trên cả tiền bạc. Chúng ta đổi cách giao dịch. Tên tiểu sơn tặc nhà cô, kiếp trước cũng c.h.ế.t rồi đó. Cô giúp tôi kiếm tiền, tôi sẽ đưa ra cảnh báo trước cho cô, thế nào?”
Khương Nhượng: “Ta không tin. Sao cậu có thể biết chuyện tương lai được?”
Cửa hàng tạp hóa nói: “Cái này gọi là ‘dự đoán’, là kết quả phân tích từ dữ liệu lớn, độ chính xác lên đến 99,99%. Lần ở nhà ăn ta cảnh báo cho cô tránh né, chính là phân tích hành vi của đối phương từ trước. Hơn nữa, kiếp trước khi cô sống lại, tên tiểu sơn tặc nhà cô vốn dĩ đã c.h.ế.t rồi. Nếu không tin, bây giờ cô đến cửa hàng tạp hóa, đến một chuyến tương lai, tìm máy tính tra thử đi. Dù thông tin đó rất cơ mật, nhưng tôi có thể hack vào hệ thống.”
Khương Nhượng cảm thấy tim như bị siết lại, lời của cửa hàng tạp hóa cô đã tin bảy, tám phần.
Cô liền xuống tàu sớm, rồi chuyển tuyến đi Lạc Thành, báo với Khương Vệ Dân một tiếng, sau đó thông qua cửa hàng tạp hóa đi một chuyến tới hai mươi năm sau.
Khương Nhượng tìm một tiệm net, tra cứu từ khóa “Căn cứ phía Bắc, Cố Thanh Thành”, cửa hàng tạp hóa lập tức xâm nhập vào mạng, giúp cô truy xuất hồ sơ mật.
Trong hồ sơ ghi rằng, mẹ kế của Cố Thanh Thành từng gửi cho anh một món quà Tết Trung thu, nhưng anh đã trả lại. Ngoài chi tiết mở đầu này hơi khác một chút, những tình tiết phát triển sau đó hầu như giống hệt với những gì Khương Nhượng vừa trải qua. Chỉ khác là, lần đó không có cô đứng ra làm chứng cho Cố Thanh Thành, anh bị giam giữ suốt hai mươi năm, mãi cho đến khi bắt được gián điệp thật sự mới được thả ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/22-3.html.]
Cố Thanh Thành sau đó đã tìm lại những kẻ từng hãm hại anh để đòi lại công bằng, nhưng cuối cùng lại hy sinh trong lúc cố gắng cứu dữ liệu quan trọng tại hiện trường vụ cháy ở phòng thí nghiệm.
Cửa hàng tạp hóa xóa sạch dấu vết xâm nhập mạng: “Giờ tin rồi chứ? Cô đồng ý kiếm tiền cùng tôi, tôi sẽ nói cho cô biết tên của gián điệp mà tôi đã phân tích ra. Hơn nữa, tên tiểu sơn tặc nhà cô đúng là hơi xui đấy. Theo dự đoán của tôi thì tương lai anh ta còn gặp nhiều nguy cơ, mà mấy chuyện đó tốn nhiều năng lượng lắm. Cô phải cố gắng, chúng ta cùng nhau kiếm tiền.”
Lần này Khương Nhượng đã tin cái đồ c.h.ế.t tiệt này: “Được, giao kèo thành lập.”
---
Khương Nhượng quay về nhà, Cố Thanh Thành vẫn chưa về, mấy chị dâu trong khu nhà gia đình cán bộ đều đến thăm cô.
Mạnh Thiên Đông và Mẫn Tú Tú mang đến ít rau và sữa dê cho cô. La Quý bây giờ đã là nhân vật số hai ở căn cứ, những lời đồn đại trước kia tự tan biến, Mẫn Tú Tú giờ đi đứng cũng nhẹ nhàng, tự tin hơn hẳn.
Mẫn Tú Tú vào bếp nhà Khương Nhượng nhìn một vòng, thấy trong nhà gạo, bột mì, dầu ăn đều đầy đủ.
“Anh La nhà chị nói, bảo chị chuyển lời cho em: Tiểu Cố bên tổ kỹ thuật đang vào giai đoạn then chốt của nghiên cứu, đoán chừng phải mất một tháng nữa mới về nhà được, bảo em cứ chờ đừng sốt ruột.”
Khương Nhượng gật đầu, rồi nói với Mẫn Tú Tú: “Chị Mẫn này, tiệm tạp hóa của em muốn tìm một người trông cửa hàng, bên chị có ai phù hợp không?”
Mạnh Thiên Đông nghe vậy muốn nói lại thôi. Trước khi mang thai cô làm việc ở bộ phận hậu cần, dưới quyền Kim Thủy Liên. Kim Thủy Liên vẫn luôn muốn sắp xếp người nhà vào làm, nhưng bộ phận hậu cần mỗi vị trí đều có người, nên bà ta cứ luôn chèn ép cô.
Chồng cô Lương Phù vì tức giận đã bảo cô từ chức ở nhà dưỡng thai. Giờ thai đã hơn bốn tháng, cô ở nhà mãi cũng chán, muốn đi trông tiệm cho Khương Nhượng, nhưng lại sợ cô nghĩ ngợi.
Mẫn Tú Tú nhìn ra vẻ hăm hở của Mạnh Thiên Đông, liền mỉm cười nói: “Chị thấy Thiên Đông là người thích hợp đấy. Cô ấy vẫn luôn nói muốn tìm việc gì đó để làm, giờ thai đã ổn định rồi, trông tiệm giúp em là vừa khéo.”
Mạnh Thiên Đông là người cẩn thận, trong lòng Khương Nhượng thật sự rất ưng ý, liền hỏi: “Thế chồng chị anh Lương Phù có chịu để chị đi trông tiệm giúp em không?”
Mạnh Thiên Đông cả ngày ở nhà cũng chán đến phát ngán: “Nếu nói quay lại bộ phận hậu cần để bị Kim Thủy Liên đè đầu cưỡi cổ thì chắc chắn anh ấy không chịu đâu, còn trông tiệm giúp em thì cả anh ấy và chị đều bằng lòng.”
Vậy là chuyện tuyển người trông tiệm tạp hóa được quyết định như thế.