Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 23.2

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:30:59
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mắt Cố Thanh Thành đỏ hoe, anh ôm chặt lấy Khương Nhượng: “Trong mơ, em ngã c.h.ế.t ngay dưới chân anh, m.á.u vương đầy đất. Anh cởi áo khoác, đắp lên người em. Sau đó, anh mất ba năm để tìm từng kẻ đã tham gia hãm hại anh năm xưa, đòi lại tất cả những gì đã mất trong suốt hai mươi năm đó.”

 

Khương Nhượng cắn chặt môi, nước mắt chua xót trào lên khóe mắt, thì ra kiếp trước là tên “sơn tặc” ấy đã giúp cô thu dọn tàn cục. Cô ôm chặt lấy eo anh, giọng run run hỏi: “Sau đó thì sao?”

 

“Sau đó, đương nhiên là kẻ thù thì phải trả thù.”

 

Cố Thanh Thành nói: “Nhượng Nhượng, anh đã thay em báo thù rồi. Anh khiến công ty của Trình Văn Niên phá sản, hắn phá sản rồi vào tù. Khương Vị Lai nợ nần chồng chất, phải đi rửa chén thuê ở một quán cơm nhỏ. Em không biết đâu, sau khi em chết, Trình Văn Niên còn tìm một cô gái trẻ rất giống em để làm thế thân. Trước khi hắn kịp hủy hoại cô gái đáng thương đó, anh đã tống hắn vào tù.”

 

“Nhượng Nhượng, tuyệt đối không ai có thể thay thế em. Vụ cháy ở phòng thí nghiệm đó… là do anh không muốn sống nữa. Cửa hàng tạp hóa nói sẽ cho anh một cơ hội sống lại. Anh nói anh không cần, anh muốn nhường cơ hội trọng sinh đó cho em. Cửa hàng tạp hóa nói dù em có sống lại cũng chưa chắc sẽ chọn anh. Anh nói không sao cả, em có thể làm lại cuộc đời mới là quan trọng nhất.”

 

Tối qua anh đã mơ thấy một kiếp sống vô nghĩa của đời trước, đau đớn đến tột cùng. Đau đến mức sáng ra vừa mở mắt nhìn thấy tiểu tiên nữ của mình vẫn ở đây, lòng anh vẫn còn hoảng loạn, anh thật sự đã theo đuổi được cô ấy rồi.

 

Anh nâng cằm tiểu tiên nữ trong lòng, người đang khóc đến tèm lem lên, nở nụ cười vừa vô lại vừa đáng ăn đòn: “Đừng khóc nữa, anh mặt dày lắm, em mà quấn lấy anh rồi thì chắc chắn không thoát được đâu. Hồi đó anh cũng nói vậy với cửa hàng tạp hóa rồi. Cho nên, em nói gì anh cũng tin hết. Nhượng Nhượng, bây giờ em có thể toàn tâm toàn ý chỉ thích mỗi mình anh được không?”

 

Thì ra cơ hội trọng sinh của cô là do anh nhường lại cho. Khương Nhượng nghiến răng cắn mạnh lên vai anh, sao anh lại ngốc đến vậy. Cô không thích anh thì còn có thể thích ai nữa?

 

Nhưng Khương Nhượng lại nghĩ, nếu là tính cách kiếp trước của cô, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có thể thích một người mặt dày như Cố Thanh Thành, đến cả cơ hội bắt đầu cũng không cho anh.

 

Cố Thanh Thành cười: “Anh đã nói rồi mà, để em trọng sinh là đúng.”

 

Vì được trọng sinh, Nhượng Nhượng đã nhìn thấu Trình Văn Niên và sớm rời xa hắn, rồi ngay từ đầu, anh đã có thể tìm thấy cô.

 

Hai người im lặng một lúc lâu, chỉ yên tĩnh tựa vào nhau như thế. Rồi Cố Thanh Thành lại phá vỡ bầu không khí lãng mạn: “Nhượng Nhượng, trưa nay ăn gì vậy?”

 

Khương Nhượng bật cười “phụt” một tiếng, xua tan đi nỗi buồn day dứt trước đó. Buổi sáng hôm nay cô cũng không định ra tiệm tạp hóa. Trong vườn sau nhà, rau muống và hẹ đều đã có thể thu hoạch được. Cô cắt một bó hẹ để gói bánh bao nhân hẹ và trứng, lá rau muống thì nấu canh với thịt, còn phần thân thì xào chay với ớt sợi.

 

Cố Thanh Thành học rất nhanh, món rau muống xào là do anh làm, mà hương vị lại còn khá ngon nữa.

 

Cố Thanh Thành ăn một hơi hết hai đĩa bánh bao. Khương Nhượng nói: “Tiệm tạp hóa bảo, gián điệp lần này chính là đối tượng sắp cưới của kỹ sư Tạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/23-2.html.]

 

Tạ Thường Bình là phó tổng kỹ sư trong phòng thí nghiệm, tính tình cứng nhắc, chẳng được lòng phụ nữ. Vợ ông ấy mất đã mấy năm, gần đây trong một buổi gặp gỡ kết bạn, quen được một cô gái rất chủ động. Không cưỡng lại được sự theo đuổi ngược của đồng chí nữ chưa chồng Miêu Cẩm Tú, ông nhanh chóng xiêu lòng, hình như còn định cưới trong tháng này.

 

Cố Thanh Thành gật đầu, trong giấc mơ đêm qua của anh, gián điệp ẩn mình chính là vị hôn thê của Tạ Thường Bình.

 

Bản thiết kế bị rò rỉ trong phòng thí nghiệm chắc chắn là do phía Tạ Thường Bình tuồn ra. Vậy mà ông ta còn mặt dày nhiều lần lên tiếng với cấp trên, đòi đuổi anh ra khỏi phòng thí nghiệm.

 

Khương Nhượng hỏi: “Kỹ sư Tạ nhắm vào anh, là do Miêu Cẩm Tú xúi giục đúng không?”

 

Cố Thanh Thành đáp: “Con trai của kỹ sư Tạ - Tiểu Sơ chính là người mà tiệm tạp hóa bảo em đi tìm đấy để mua đồ y tế giúp đấy. Thằng bé đó rất tội nghiệp. Sau khi được đưa đến căn cứ, ông Tạ thấy nó vụng về, không thông minh, đánh nó mấy lần. Anh nhìn không nổi nên kéo ông ấy đến gặp lãnh đạo, tố cáo ông ấy đánh con. Ông Tạ bảo anh lo chuyện nhà người ta, làm lỡ chuyện ông ấy dạy con.”

 

Cố Thanh Thành vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng vì từng trải qua tuổi thơ bị bạo hành, nên mỗi khi thấy ai đó đánh con nít là anh không chịu được. Lần đó gây chuyện khá to, kỹ sư Tạ bị phê bình, còn phải viết bản kiểm điểm, cam kết không dùng bạo lực dạy con nữa. Cũng vì chuyện đó mà mối thù giữa ông ta với Cố Thanh Thành hình thành.

 

“Sau khi bản thiết kế bị lộ mà anh vẫn còn được quay về, lại còn vào được phòng thí nghiệm, ông Tạ sớm đã ngứa mắt anh rồi, cũng chẳng cần đến cô ả kia xúi giục đâu.”

 

Khương Nhượng không ngờ người thu mua trà của cô lại là con trai của kỹ sư Tạ. Cô từng nghe Tạ Sơ nhắc đến tuổi thơ bất hạnh của mình, mới học hết cấp hai đã phải ra đời bươn chải. Cửa tiệm trà và các mối quan hệ hiện tại của anh ta đều là nhờ di chúc của một “người chú” để lại.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Lúc này cô mới bừng tỉnh, người trong họ hàng của Tạ Sơ ở quê đối xử với anh ta chẳng ra gì, thì làm gì có chuyện để lại tài sản. “Chú” trong miệng anh ta, chắc hẳn chính là Cố Thanh Thành của kiếp trước. Thảo nào lần trước tiệm tạp hóa lại bảo cô đi tìm Tạ Sơ nhờ giúp đỡ.

 

Cô hỏi: “Nếu bắt được Miêu Cẩm Tú là gián điệp, kỹ sư Tạ chắc cũng không thể tiếp tục ở lại phòng thí nghiệm nữa, có ảnh hưởng đến tiến độ nghiên cứu của các anh không?”

 

Cố Thanh Thành rửa sạch bát đũa, đáp: “Lão Tạ là người tư duy quá bảo thủ, cảnh giác và nhận thức chính trị lại không đủ cao, để gián điệp trà trộn vào bên cạnh mà cũng không biết. Đợi có chứng cứ xác thực, chắc chắn sẽ bị điều đi.”

 

Còn về tiến độ nghiên cứu, Cố Thanh Thành không hề lo lắng, anh tự tin nói: “Căn cứ điều động đến mấy chuyên gia rồi, còn có anh ở đây nữa. Anh mạnh hơn lão Tạ nhiều, thiếu ông ta cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

 

Khương Nhượng hết cách. Trí nhớ của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Vì để đảm bảo tiến độ trong phòng thí nghiệm, La Quý đã mấy lần đến tìm cô, mong cô quay lại thời Dân Quốc, nhưng tiệm tạp hóa vẫn chưa đưa ra chỉ dẫn, cô nhất thời chưa thể quay lại, đành nói với La Quý là thời cơ chưa đến, khiến mấy người bọn họ sốt ruột đến phát điên.

 

Gấp cũng chẳng được gì, cô hỏi tiệm tạp hóa, nó chỉ bảo thời cơ vẫn chưa tới. Khương Nhượng hỏi Cố Thanh Thành định bố trí thế nào để dụ ra tổ chức đứng sau Miêu Cẩm Tú, Cố Thanh Thành nói sau vụ lùm xùm rò rỉ bản thiết kế lần trước, đám người đó đều đã rụt cổ lại, nhưng anh và anh La đã nghĩ ra cách đối phó rồi.

 

Loading...