Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 23.3

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:31:25
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cụ thể là cách gì thì Khương Nhượng không hỏi thêm. Cô lại bắt tay làm thêm một mẻ xà phòng thủ công từ sữa dê. Mẻ này là các chị dâu trong căn cứ đặt trước, số lượng lên đến bốn, năm chục cục. Làm thêm nữa cũng không kịp, quá tốn công sức.

 

Trong nhà lúc nào cũng phảng phất mùi sữa và mật ong, lại có thêm mấy chị dâu đến đặt hàng, ai cũng muốn có phần trong mẻ xà phòng này. Khương Nhượng lần lượt ghi tên vào sổ, tính làm xong sẽ tiếp tục làm mẻ mới. Xà phòng thủ công giá ba đồng một cục, nếu so theo mức lương thời bấy giờ, thì tương đương với một tuýp sữa rửa mặt mấy chục đồng ở thời hiện đại, cô không ngờ lại bán chạy đến thế.

 

Khương Nhượng nói với Cố Thanh Thành về ý tưởng máy nước nóng năng lượng mặt trời ở tương lai, nếu có thể nghiên cứu ra phiên bản gia dụng sớm hơn, thì việc tắm rửa sẽ tiện lợi vô cùng.

 

Thực ra hiện tại cũng đã có công nghệ này, chỉ là chưa phổ cập cho hộ gia đình. Cố Thanh Thành liền mượn sách về nghiên cứu bộ thu nhiệt phẳng, nói muốn cải tiến hệ thống năng lượng mặt trời dùng trong sinh hoạt, rồi làm một phòng tắm vòi sen cho gia đình.

 

Nửa tháng sau, Cố Thanh Thành kéo về một mẫu thử nghiệm từ phòng thí nghiệm, cùng với gạch men và xi măng, bắt đầu lắp đặt hệ thống ống nước, xây dựng phòng tắm có vòi sen ở sân sau. Khương Nhượng rất ngưỡng mộ mấy người làm kỹ thuật, không ngờ anh thật sự làm được, nhờ đó phòng hậu cần lại có thêm hàng loạt đơn đặt hàng mới.

 

Mạnh Thiên Đông đến nhà Khương Nhượng mượn phòng tắm để tắm nhờ, cảm thán: “Tiểu Cố nhà em giỏi thật đấy, đơn đặt hàng lắp hệ thống năng lượng mặt trời ở phòng hậu cần đã kín lịch đến sang năm rồi. Giờ thì chẳng còn ai dám nghi ngờ chuyện anh ấy vào phòng kỹ thuật nữa đâu.”

 

Mạnh Thiên Đông biết rõ cái gì nên hỏi và cái gì không nên. Ví dụ như chuyện một người luôn đi công tác bên ngoài, sao tự nhiên lại trở thành nhân viên kỹ thuật chủ chốt được trọng dụng, chuyện đó cô chưa bao giờ hỏi Khương Nhượng dù chỉ một lần. Dù sao thì chỉ cần biết hai vợ chồng họ tuyệt đối không phải gián điệp là đủ rồi.

 

Nhà Khương Nhượng lắp đặt mẫu thử nghiệm từ phòng thí nghiệm, sản phẩm hoàn chỉnh phải vài tháng nữa mới được sản xuất hàng loạt. Trời thì dần trở lạnh, không ít người bắt đầu nói móc nói xỉa, nói Cố Thanh Thành lợi dụng chức vụ để trục lợi. Cố Thanh Thành thì lười chẳng buồn đáp lại mấy lời đó.

 

Khương Nhượng cũng chẳng thèm để tâm: “Thế nếu vậy thì nhà chị đến lúc đó đừng lắp nhé.”

 

Trong đám người đang xì xào có cả Miêu Cẩm Tú. Cô ta đến tiệm tạp hóa đăng ký mua đợt xà phòng sữa dê tiếp theo. Miêu Cẩm Tú là người hoạt bát hướng ngoại, dù vẫn chưa chính thức kết hôn với kỹ sư Tạ, nhưng đã dọn vào ở trong nhà ông ta rồi.

 

Sau khi đăng ký ngày lấy xà phòng sữa dê, cô ta không đi ngay, còn cân thêm nửa cân hạt dưa ngũ vị, xem chừng định nán lại trò chuyện một lúc.

 

Cô ta nói: “Tiểu Cố nhà em sao tự dưng lại thành kỹ thuật viên chủ lực thế? Bây giờ còn tối ưu hóa cả hệ thống năng lượng mặt trời dùng trong sinh hoạt. Mấy chuyên gia trong phòng thí nghiệm đang tranh nhau nhận cậu ấy làm đệ tử đấy.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khương Nhượng mỉm cười: “Tôi cũng không biết nữa.”

 

Dù cô ta hỏi gì, Khương Nhượng cũng chỉ nhún vai bảo không biết. Hỏi gặng quá, Khương Nhượng liền phản đòn: “Chị quan tâm đến chuyện của phòng thí nghiệm như thế, người không biết lại tưởng chị là gián điệp đấy.”

 

Miêu Cẩm Tú bị giật mình, vội nói: “Tôi chỉ tiện miệng hỏi chút thôi mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/23-3.html.]

 

Miêu Cẩm Tú không moi được thông tin gì hữu ích từ chỗ Khương Nhượng, có phần thất vọng: “À đúng rồi, tháng này chị tổ chức đám cưới, em có thể giúp chị mang về một bộ đồ cưới không? Tuy anh Tạ là tái hôn, nhưng chị là lần đầu kết hôn đấy. Em muốn một bộ màu đỏ tươi, ở huyện Bình Trị thật sự chẳng chọn được bộ nào đẹp cả.”

 

Khương Nhượng nhìn cô ta một cái: “Tháng sau tôi mới đi lấy hàng, không kịp mang đồ cưới về cho chị đâu.”

 

Miêu Cẩm Tú trở về, liền phàn nàn với Tạ Thường Bình: “Hôm nay em đến tiệm tạp hóa mua đồ, vợ của Tiểu Cố vậy mà lại nghi ngờ em là gián điệp!”

 

Tạ Thường Bình nhận lấy ly trà mà Miêu Cẩm Tú đưa cho. Vị hôn thê này của ông nhỏ hơn ông cả chục tuổi, dịu dàng săn sóc. Hôm nay ở phòng thí nghiệm ông cũng bị Cố Thanh Thành chọc tức không nhẹ, quan điểm thiết kế của hai người hoàn toàn trái ngược. Phương án mà Cố Thanh Thành đề xuất thì quá liều lĩnh, vậy mà trong cuộc họp, các chuyên gia lại ủng hộ phương án của anh ta.

 

Thời gian và tiền bạc đã đầu tư vào rồi thì không thể quay đầu lại được, ông đem lý lẽ ra tranh luận với các chuyên gia nhưng không giành được kết quả như mong muốn. Lần đầu tiên ông trút hết nỗi buồn bực trong công việc ra trước mặt Miêu Cẩm Tú.

 

Miêu Cẩm Tú nghe xong, cố gắng đè nén sự phấn khích trong lòng. Cô ta từng được huấn luyện bài bản, sau hơn nửa năm ở bên Tạ Thường Bình, thông tin giá trị nhất chính là bản vẽ một phần của động cơ lần trước, nhưng vẫn chưa kịp truyền đi.

 

Giờ sự nghiệp của Tạ Thường Bình gặp trở ngại, chính là thời điểm tốt nhất để lung lạc ông ta. Cô ta nói: “Hắn ta chèn ép anh như vậy, bây giờ ai ai cũng nghiêng về phía hắn, mà ông ngoại hắn lại từng là lãnh đạo cấp cao. Anh cứ bị hắn đè đầu cưỡi cổ thế này, chẳng bằng đổi sang nơi khác cho rồi.”

 

Tạ Sơ ló người ra từ trong phòng, thân hình gầy gò, rụt rè nhìn người cha vẫn còn xa lạ với mình. Sau khi mẹ cậu mất, cậu bị đưa về quê, được đón về lại chưa đến nửa năm. Lần trước bị ba đánh, chính là chú Cố bôi thuốc rượu cho cậu, còn dắt cậu đi ăn thịt ăn mì. Cậu nhỏ giọng phản bác: “Chú Cố không phải là gián điệp.”

 

Tạ Thường Bình sa sầm mặt: “Bài kiểm tra tháng này phát chưa? Đưa đây cho ba xem.”

 

Tạ Sơ lí nhí đáp lời, sợ đến mức sắp khóc. Mỗi lần sai một câu là sẽ bị đánh một lần. Cậu mới học đến lớp Ba ở quê, được đón về đây thì ba bắt học lớp Năm, rất nhiều bài cậu không hiểu nổi.

 

“Ba ơi… con theo không kịp chương trình lớp Năm…”

 

Tạ Thường Bình xem bài kiểm tra Ngữ văn và Toán mà con trai mang về. Ngữ văn chỉ được có bảy mươi lăm điểm, còn Toán thì tệ hơn, chỉ có năm mươi chín, thậm chí còn chưa đạt điểm trung bình.

(Ở Trung Quốc, điểm trung bình môn Toán thường là 60/100 điểm (hệ thang điểm 100). Dưới 60 điểm: Không đạt (trượt), 60-69 điểm: Đạt loại trung bình, 70-89 điểm: Khá, 90-100 điểm: Xuất sắc)

 

Tạ Thường Bình lúc này không cần nói nhiều, rút những sợi mây tre trên chổi quét nhà ra đánh Tạ Sơ một trận thê thảm suốt nửa tiếng, còn bắt cậu đứng phơi gió bên ngoài cho tỉnh táo lại đầu óc.

 

Miêu Cẩm Tú không can ngăn lấy một lời, thậm chí còn nói với đứa bé đang bị đánh đến nỗi không dám khóc thành tiếng: “Tiểu Sơ à, con đừng trách ba con giận dữ. Ba con từ nhỏ đã học rất giỏi, bây giờ còn là phó tổng kỹ sư, con lại chỉ được từng ấy điểm, làm mất mặt ba con như vậy, sao ba con không giận cho được?”

Loading...